"Đáng để tớ ngủ cùng một lần."
Lâm Bùi nói.
"Thôi đi, cậu có gan làm à."
Thiếu niên liếc mắt, cười nhạo cậu, "Lần trước tụ họp, cậu uống say, không phải cậu không dám hay sao?"
"Hôm đấy không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Đêm đầu không giống." Lâm Bùi nheo mắt lại, cắn nát que kẹo, khóe môi cười đầy ẩn ý, "Tớ chỉ muốn ăn hương vị nguyên bản, không muốn uống rượu tâm."
"Cậu cút đi."
Người bạn mắng một câu, mang cây gậy cậu vừa ném đi trở lại, "Còn 3 trái, 100 tệ 1 trái, chơi hay không?"
"Cậu chắc chắn?"
Đã ăn xong kẹo, nhưng Lâm Bùi không có ý định vứt chiếc que đi, tùy tiện đung đưa giữa môi, mang theo vài phần lưu manh và hư hỏng, nhưng chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc lại lộ ra vẻ ngây thơ không thể ngăn cản.
"Chắc chắn!" Người bạn nghiến răng ken két, "Tớ nhất định phải lấy lại số tiền thua cược lần trước trở về!!"
"Tới đi, đến lúc thua đừng khóc."
Cậu lười biếng đứng thẳng, nhìn về phía trái bi-a, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng sắc bén.
Cậu nắm cán gậy một lúc lâu, thiếu niên nhịn không được nhìn về phía cậu, ánh đèn lờ mờ chiếu vào một bên mặt Lâm Bùi, vẻ mặt xa lạ lại có chút quen thuộc.
Một phát xuống lỗ.
"Cậu cứ nói tiếp đi..."
Lâm Bùi đắc ý cười, nhướng mày kiêu ngạo, "Tao đây chính là thiên tài trong thiên tài."
*
Tống Tuần sau khi tan học không đi uống rượu chơi game với Trần Siêu, cũng không về nhà, một mình đi đến Trung tâm Y tế Quốc tế.
Các đại gia ngày nay rất thích đầu tư vào bệnh viện, nhất là bệnh viện công. Thứ nhất, ngành y rất béo bở (ý chỉ những thu nhập bất chính), thứ hai là không ai có thể đảm bảo mình sống đến năm 90 tuổi mà không có bệnh tật gì, nên để lại cho mình một cửa sau.
Nhưng Tống Tuần lại không thường đến bệnh viện công.
Anh ghét chỗ đông người, lại hay nói tạp.
Trung tâm Y tế Quốc tế mặc dù mang tên tuổi tập đoàn, nhưng dù sao cũng là bệnh viện tư nhân, vừa ít người lại yên tĩnh. Mặc dù bác sĩ kém hơn bệnh viện công, nhưng cũng mời đến không ít giáo sư và chuyên gia đến làm việc.
Anh họ của Tống Tuần - Văn Xuyên cũng là một trong số đó.
Sáu giờ chiều, Văn Xuyên vừa làm xong một ca tiểu phẫu, còn chưa kịp cởi đồ giải phẫu, đã nhận được điện thoại của Tống Tuần.
Hỏi thăm một chút qua điện thoại, rồi nhờ anh nói lại với gia đình rằng mình không thể đến dự cơm tối.
Văn Xuyên gọi đồ ăn bên ngoài, trở lại phòng vừa ăn vừa lướt điện thoại, chờ đến khi bầu trời bên ngoài ô cửa sổ đã đen kịt, Tống Tuần cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
"Anh nói này," Văn Xuyên ném hộp cơm vào thùng rác, lau lau miệng, "Thằng nhỏ suốt ngày trốn học như cậu, ở đâu ra nhiều vấn đề vậy hả? Cứ tới tới lui lui, phí khám bệnh tại nhà của anh rất đắt đó biết không?"
Tống Tuần dường như biết được Văn Xuyên sẽ nói như vậy, đã mang theo một hộp tiramisu to, đặt lên bàn, chống cằm một cái, "Một năm cũng không đến được mấy lần, anh bớt nói đi."
Anh họ cười cười, lúc này mới thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, "Gần đây thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?"
Văn Xuyên từ khi học đại học đã theo chuyên ngành phẫu thuật l*иg ngực, nhưng vào lần đầu thực hành mổ, nhìn thấy thịt liền muốn nôn, cũng rất chống đối việc sử dụng dao. Về sau, vì lợi ích của mình, Văn Xuyên dã đi thi lấy chứng chỉ GPST, trình độ không cao nhưng với bác sĩ tâm lí như thế là đủ.
Lịch phẫu thuật l*иg ngực kín mít nên Văn Xuyên không có thời gian đi làm thêm bên ngoài, cũng chỉ có thể điều trị cho thằng em trai.
Tống Tuần ngừng một lúc, một lúc sau mới nói: "Em nghi ngờ triệu chứng của kỳ nhạy cảm lại tăng thêm."
Nhắc tới ba chữ "kỳ nhạy cảm", vẻ mặt mang theo ý cười của Văn Xuyên dần thay đổi.
Tống Tuần nói: "Em bị ảo giác thính giác."
*
Từ sau khi lên cấp ba, mỗi lần Tống Tuần đến kỳ nhạy cảm đều không suôn sẻ.
Mẹ Tống Tuần là Văn Kiều cũng đã dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra, tra tới tra lui cũng không tra ra bệnh.
Cuối cùng, bác sĩ đẩy kính mắt, giải thích rằng con trai bắt đầu phát dục, thời kỳ trưởng thành và kỳ nhạy cảm của anh gắn liền với nhau, cho nên triệu chứng sẽ lớn hơn. Đợi đến khi trưởng thành hoặc là cưới vợ thì tự nhiên sẽ hết.
Cô trước kia còn lo lắng, về sau tra ra được anh và Lâm Bùi xứng đôi 99%, cô cũng không vội vàng, bình chân như vại tiếp tục làm phu nhân toàn thời gian, chờ cháu trai sau khi lên đại học sẽ kết hôn.
Nàng dâu tương lai dáng dấp xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, gia thế cũng tương xứng, Văn Kiều đôi khi còn cảm thấy có phải Tống Tuần không ngày nào không nhẫm phải shit chó hay không, mà có thể có đứa nhỏ tính cách tốt như vậy làm bạn đời.
Con trai cô từ nhỏ đã là một con khỉ hoang, luôn luôn ầm ĩ, Văn Kiều trước kia còn mong chờ sinh ra là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, đến khi mình lớn tuổi có thể trông cậy vào anh.
Nhưng về sau, trên trời rơi xuống một cục cưng bé nhỏ, trực tiếp đập cho Văn Kiều choáng váng, đập đến đẹp không sao tả nổi.
Đối với hôn sự này, cả hai nhà đều đã đồng ý, người duy nhất phản đối lại chính là đối tượng kết hôn, Tống Tuần.
Một mối "lương duyên trời ban" được sắp đặt một cách khó hiểu, hết lần này tới làn khác, người bạn đời xứng đôi 99% cùng tuổi, cùng lớp, thậm chí là cùng một nhóm với anh.
Tống Tuần chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Bùi.
Cách nhau không đến hai mét.
Anh và Lâm Bùi đã bày tỏ quan điểm với nhau, nhưng Lâm Bùi cũng rất rõ ràng - cậu nghe theo cha.
Học sinh ngoan không có dũng khí nói một từ "không" với cha mình.
Sau đó, triệu chứng kỳ nhạy cảm của Tống Tuần ngày càng trở nên nghiêm trọng, tính cách nóng nảy, thậm chí còn bị đau đầu trong thời gian dài, không có thuốc giảm đai, anh rất khó vượt qua.
Anh cũng từng thử tiếp xúc với Lâm Bùi, nhưng kết quả thật khiến người ta thất vọng, độ xứng đôi 99% đúng là một trò cười. Lâm Bùi không phải thuốc của anh, ngược lại còn làm tăng thêm bệnh tình.
Từ đó, Tống Tuần bắt đầu trốn tránh Lâm Bùi, cũng không nói bệnh tình cho Văn Kiều, chỉ là thỉnh thoảng đến chỗ Văn Xuyên, xin ít thuốc an thần rồi đi.
"Tình huống của em, anh chưa từng nghe nói đến."
Văn Xuyên cũng là alpha, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy chuyện độ xứng đôi ngược với tình trạng bệnh.
"Ảo giác thính giác đúng là một trong những triệu chứng sẽ xuất hiện trong kỳ nhạy cảm, nhưng em cũng biết rõ, nguyên nhân của kỳ nhạy cảm."
Văn Xuyên nhíu mày, nghiêm túc nói, "Nói cho cùng, chính là bởi vì khát vọng của tin tức tố với người khác phái, khiến cho tin tức tố rối loạn. Có lẽ Lâm Bùi là một trong những nguyên nhân làm tăng thêm triệu chứng của em, nhưng anh nghĩ tình hình cũng không quá tệ, bình thường alpha bị mất khống chế cảm xúc, sinh ra cảm xúc nóng nảy, sau đó mới xuất hiện triệu chứng ảo giác thính giác."
"Mặc dù anh cảm thấy em không đến mức... Nhưng lát nữa em vẫn nên làm bài kiểm tra tâm lí đi."
Văn Xuyên không thể không thở dài, sau đó nở một nụ cười, "Không phải em vừa nói, trực giác cho thấy người bạn nhỏ kia nói láo sao? Phán đoán của em luôn rất chính xác, không nên quá lo lắng."
Tống Tuần nhớ tới cảnh tượng chiều nay, không nói gì.
*
Sau khi nhận báo cáo kiểm tra đi ra, Tống Tuần không mở ra xem ngay.
Văn Xuyên biết anh đã dần lớn lên, ham muốn chiếm hữu và nhận thức lãnh thổ của alpha cũng ngày càng rõ ràng, vì thế sau khi in ra báo cáo, đã xóa file báo cáo điện tử ngay trước mặt Tống Tuần.
Tống Tuần hơi cau mày, "Anh không cần làm như vậy, em biết anh sẽ không xem."
"Đây là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.
Cuối cùng, kết thúc một ngày làm việc, Văn Xuyên lười nhác dựa vào thành ghế, vẫn không quên dạy bảo đứa em sắp trở thành người lớn, "Em bây giờ biết cái gì, ngay cả yêu đương cũng chưa từng nói qua... Đi, mau cút đi, để anh có chút cuộc sống về đêm."
"Anh còn sống về đêm?"
Tống Tuần châm chọc một câu, trước khi đi chợt nhớ tới một việc, "Đúng rồi, cái người là đối tượng kết hôn của anh, lần trước em có nhìn thấy hắn, hình như là trở về rồi."
"Em vẫn còn liên hệ với hắn sao? Bây giờ thế nào?"
"..."
Văn Xuyên ngồi dậy, động tác vẫn lười biếng, nhưng không còn thả lỏng như trước.
Văn Xuyên lạnh nhạt nói: "Em quan tâm chuyện này làm gì."
Tống Tuần nhíu mày, không trực tiếp chọc vào, "Anh cứ nói đi."
Văn Xuyên cười một tiếng, không nói chuyện, một lúc lâu sau mới nói: "Cút đi."
Đợi sau khi Tống tuần đi, Văn Xuyên đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm trước mắt, rất lâu sau mới hút một điếu thuốc.
Nghĩ tới biểu cảm trước khi đi của Tống Tuần, hừ chễ giễu một tiếng.
Độ xứng đôi 99% mang ý nghĩa, chỉ có 1% khả năng họ sẽ không yêu nhau.
Tên nhóc này còn có tâm trạng cười được.
*
Tống Tuần từ văn phòng Văn Xuyên đi ra, ngẩng đầu lên thấy sắc trời đen kịt.
Bóng cây hai bên đường đen nhánh, cách đó không xa truyền đến âm thanh xe chạy kéo dài, ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài xuống con đường trắng xám, liên tục không ngừng, kéo dài không dứt.
Từng chiếc ô tô chạy qua bên cạnh Tống Tuần, đèn trước xe chiếu vào người anh, tạo thành những cái bóng dài ngắn dưới chân anh, thoáng qua liền mất, lặp đi lặp lại.
Tống Tuần để báo cáo vào trong túi giấy kraft, cuốn lại. Nhìn qua chỗ góc tường, anh nghe thấy âm thanh quen thuộc.
"Dạ... Cháu mới từ thư viện ra."
Bên dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, Lâm Bùi tùy ý dựa vào một bức tường cũ kỹ, trên mặt chảy đầy mồ hôi, đôi môi đỏ mọng không biết đã làm cái gì.
Cậu nghiêng mặt, dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, vừa nói chuyện, vừa chậm rãi cài lên từng chiếc cúc áo.
Trong điện thoại không biết nói cái gì, Lâm Bùi cười cười, nói ra giọng điệu Tống Tuần quen thuộc, "Chú Triệu, chú quá lo lắng rồi. Cháu cũng không phải là con nít."
Lâm Bùi đang nói chuyện với thư kí của cha.
"Cháu biết không an toàn, bây giờ đang chuẩn bị về nhà. Tối nay cháu mải xem Olympic toán nên về muộn... Ừm, đã thử, còn ăn mì xào ở quán lão Trần."
Tống Tuần cau mày.
Hôm nay anh đi ngang qua quán lão Trần, rõ ràng nhìn thấy chủ cửa hàng vì mẹ bị bệnh nên đã dán thông báo ngừng kinh doanh.
Lâm Bùi đang nói dối.
Còn nói đến mặt không đổi sắc.
"Ừm, được rồi, cháu sẽ về ngay, khoảng chừng 10 phút nữa, sẽ..."
Lâm Bùi mặc quần áo tử tế, một lần nữa cầm lại điện thoại, cậu nhìn thấy một bóng người trong góc, ánh mắt quét qua, chợt giật mình.
Là Tống Tuần.
"Cháu về ngay. Vâng, cảm ơn chú Triệu."
Cậu nhỏ giọng nói vài câu, cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, trước mặt là dáng người quen thuộc, Tống Tuần, "Không nghĩ tới có thể gặp anh ở chỗ này."
Tống Tuần nhíu mày, không để ý đến cậu, mà nhìn về phía cột mốc đường gần đấy, "Thư viện... Hình như cách nơi này một giờ đi đường?"
Anh thong thả bước tới phía trước hai bước, ánh đèn dùng bóng lưng anh che phủ Lâm Bùi, chiếc áo khoác sợi tổng hợp phẳng phiu êm ái sượt qua trước mặt áo sơ mi trắng, mang theo mùi gỗ nhàn nhạt.
"Học sinh ngoan," Ánh mắt của anh gắt gao nhìn Lâm Bùi, giọng nói trầm xuống, mang theo sự áp bức không thể tránh khỏi, "Nói cho tôi biết, cậu đã xem Olympic toán ở đâu?"
Khóe miệng Lâm Bùi vẫn cười, nhưng cơ bắp đã không còn hoạt động.
Hai nhà bọn họ chỉ cách nhau một con đường nhỉ, mở cửa sổ ra đều có thể nhìn thấy nội thất của nhà nhau. Từ trường học về nhà cũng chỉ có một con đường này, so với cậu Tống Tuần còn nhớ kỹ hơn.
Lâm Bùi chậm rãi ngẩng đầu, hình bóng Tống Tuần dần hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của cậu.
"Là lỗi của tôi."
Giọng nói của cậu rất mềm rất ngoan, giống như là một đứa trẻ mắc lỗi, chỉ là giọng điệu mềm mại khiến cho ai cũng hài lòng.
Tay Tống Tuần nhét trong túi, nghe cậu chậm rãi nói, "Tôi từ thư viện đi ra lúc còn sớm, mới 6h. Ngay khi tôi định về nhà, nhân viên quản lí đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói tôi có một quyển sách quên chưa trả, đã một tháng, nếu không nhanh chóng mang xuống sẽ ảnh hưởng đến điểm tín dụng trong thẻ mượn sách, nên tôi đã tranh thủ thời gian chạy về lấy sách, còn rơi mất..."
Nói xong, cậu lấy túi tiền ra, mở ra cho Tống Tuần xem.
Tống Tuần liếc qua, bên trong chỉ còn lại hai ba đồng tiền xu.
Còn có một bức ảnh với thẻ thư viện.
Có vẻ như đã từ nhiều năm trước, Tống Tuần nhìn xuyên thấu qua các ngăn, nhìn thấy trên tấm ảnh là một đứa trẻ ngây thơ và mập mạp, Lâm Bùi.
Quả thực rất xinh đẹp, còn mang theo khí chất kiêu ngạo.
Giống như một đóa hoa băng lãnh.
Lâm Bùi cho rằng anh đang nhìn tiền xu, "Tôi trả xong sách... Trời đã tối, còn không bắt kịp xe buýt."
Thư viện đóng cửa lúc 7h, trừ đi thời gian tiêu tốn trên đường, Lâm Bùi chạy một đường đi trả sách, lúc ra thì bị lỡ xe buýt, sợ người trong nhà lo lắng nên mới nói dối.
Cậu nói rất hợp tình hợp lý.
Tống Tuần thu hồi ánh mắt, lãnh đạm đáp lại, "Có đúng không."
Không phải câu hỏi, nhưng cũng không giống câu khẳng định.
Lâm Bùi: "Ừm..."
Cậu nói như giả như thật, cũng không biết Tống Tuần có tin hay không.
Lâm Bùi đứng hơi bất an, hai tay đan vào nhau, nhìn rất chật vật.
Sau một lúc lâu, Tống Tuần rút ra số tiền còn lại trong ví cậu.
"Tôi đưa cậu về nhà."
Anh nói.
Lâm Bùi ngước mặt lên, ngơ ngác a một tiếng.
"Không phải có xe sao?" Cậu dường như tiếp nhận sự thật mà anh nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh, "Một mình đi đường ban đêm không an toàn."
Đường ban đêm...?
Lâm Bùi nhìn đường phố rực rỡ đầy màu sắc không nói nên lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Được rồi, cảm ơn."
Tống Tuần ừ một tiếng.
Quay người vừa đúng lúc đèn đường chuyển màu xanh.
Tống Tuần bước về trước một bước, cùng lúc đó, anh rõ ràng nghe thấy phía sau có tiếng thì thầm, "Tên ngu ngốc."
Bước chân anh hơi ngừng lại, nhưng không dừng lại.
"Lừa gạt thật giỏi nha."
Tống Tuần quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Bùi sau lưng anh, ngửa mặt lên, vẫn là vẻ mặt vừa vô tội lại vừa nghi ngờ kia.
Anh không khỏi cười lạnh một tiếng.