Lâm Bùi rất trắng, làn da cậu giống như được làm từ gốm sứ, làn da non nớt vô cùng tinh xảo, dường như mỗi một ngón tay đều có thể để lại dấu vết trên mặt cậu.
Mái tóc đen của cậu mềm mại giống như tai của chú chó con, mềm mại rũ xuống bên cạnh chủ nhân; đôi mắt cũng là một màu đen nhánh, lông mi dài nhướng lên, nhẹ nhàng che khuất đôi mắt, mang theo một chút mê man, nhìn thật trong sáng và ngây thơ.
Nhìn có vẻ là tiểu công tử được nuông chiều từ bé.
Nghĩ đến điểm này, vẻ mặt Tống Tuần nhạt đi rất nhiều.
Nhóm nam sinh phía bên kia vẫn còn đang đánh loạn, anh lẳng lặng nhìn Lâm Bùi một lúc, rồi chợt đứng dậy, đi tới chỗ cậu.
"Thứ 6 tuần này tôi sẽ về."
Tống Tuần đứng trước bàn học Lâm Bùi, ánh mắt rũ xuống, ngừng một lúc, mới nói thêm một câu, "Đến lúc đó, cậu ngồi cùng xe với tôi đi."
Lâm Bùi hơi há miệng, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Sự chán ghét của Tống Tuần đối với cậu đều không hề che giấu, nếu không cũng sẽ không ở trong trường náo nhiệt một hồi. Rõ ràng Tống gia và Lâm gia chỉ cách nhau mấy chục mét, nhưng chỉ cần đến kì nghỉ, Lâm Bùi tuyệt nhiên không bao giờ nhìn thấy Tống Tuần trên đường về nhà.
Cậu còn mơ hồ nghe người làm vườn ở Tống gia nói, chỉ cần đến kì nghỉ, Tống Tuần cũng rất ít khi ở nhà, cuối tuần cũng thường xuyên đi chơi đến hơn một giờ mới về.
Hành tung kỳ quái, giống như là đang cố tình tránh né cậu.
Thứ bảy tuần này họp gia đình, cậu căn bản không ôm quá nhiều hi vọng, không ngờ Tống Tuần sẽ thay đổi quyết định...
Cậu vừa lộ ra vẻ tươi cười, nhưng một giây sau, lại nghe thấy Tống Tuần nói: "Ý kiến của cha mẹ tôi không đại diện cho tôi. Hai nhà chúng ta làm hàng xóm, sẽ thường xuyên qua lại, tương lai không chừng còn hợp tác với nhau, cùng ăn một bữa cơm cũng là rất bình thường."
Tống Tuần nói rất thẳng thắn, thiếu điều đem mấy chữ "Cậu không nên nghĩ nhiều" viết lên trên mặt.
Nụ cười Lâm Bùi lập tức tắt lịm, chớp mắt hai cái, chậm rãi thu lại ánh mắt, "... Tốt."
Cậu cúi đầu xuống, cái cổ trắng nõn xinh đẹp ẩn hiện giữa mái tóc, lộ ra biểu cảm mất mát.
Tống Tuần nhìn một lát, bỗng nhiên anh đưa tay nắm lấy một sợi tóc rơi xuống, nhẹ nhàng vén ra sau tai Lâm Bùi. Khi di chuyển tay, đầu ngón tay anh lướt qua tai Lâm Bùi, thuận theo đường cong nhẹ nhàng sượt qua vai cậu.
"!!"
Lâm Bùi giật nảy mình, dùng đôi mắt to tròn đen nhánh ngây ngốc nhìn anh, đối mắt với nhau một hồi, cuối cùng mặt Lâm Bùi nóng lên, quay đầu đi.
Lộ ra một chóp tai màu hồng xinh đẹp.
Cái này nếu có thể giả bộ, cũng chỉ có thể bội phục với cậu.
Tống Tuần rũ mi xuống, dừng lại hai giây, sau đó mới thu tay lại, lạnh lùng rời đi.
Đúng lúc chuông báo vào học vang lên, giáo viên vật lí cầm SGK đi tới, nhóm người ồn ào cũng tản ra, về lại vị trí của mình.
Tống Tuần trở lại bàn học, không tập trung xoay xoay bút.
Trong chiếc gương tròn nhỏ đặt trên bàn, Lâm Bùi đang ngẩn người.
Đối với những học sinh ngoan mà nói, thật sự là điều hiếm có.
Trong tiết Vật lý này, học sinh giỏi hoặc là nửa chữ cũng không biết, hoặc là xuất hồn đi đến Thái Bình Dương, hoặc là tô tô vẽ vẽ lên trên vở, hay là vì để nhìn lén anh bằng đôi mắt àm anh không thể thấy.
Tống Tuần im lặng, quan sát cậu cả tiết học cũng không phát hiện có gì kỳ lạ, đành phải tạm thời xua tan đi nghi ngờ đối với Lâm Bùi
*
Sau khi tan học, các học sinh không ngừng xông ra phòng học, các học sinh giỏi ở lớp A cũng không ngoại lệ.
Lâm Bùi thu dọn đồ đạc xong, xách balo chậm rãi đi về phía Tống Tuần, dường như có lời muốn nói.
Tống Tuần sau khi xua tan đi nghi ngờ cũng lười giả bộ với cậu, cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Có việc?"
Lâm Bùi có chút tiếc nuối, hắng giọng một cái, sau đó nói: "Tháng sau là thi giữa kì, trước đó bác gái có nói với tôi, hi vọng tôi có thể giúp anh học bổ túc, thi giữa kì có thể đạt điểm cao hơn một chút. Vừa khéo tôi có làm một bản ghi chép, anh xem một chút không chừng có thể dùng..."
Còn chưa nói hết câu, Tống Tuần đột nhiên liếc qua balo của cậu, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đánh gía cậu, bình tĩnh nói: "Lúc trước tôi lười nói, nhưng cậu hình như có chút hiểu cầm, nếu đã như vậy, hôm nay tôi chính thức nói một lần với cậu."
Anh đưa tay kéo lại dây quai cặp bị trượt xuống vai, nhìn động tác Lâm Bùi có chút cứng ngắc, anh cúi đầu xuống, kề sát tai cậu
Tư thế có chút mập mờ, nhưng giọng điệu của anh rất nặng nề, gằn từng chữ mà nói: "Tôi không thích học sinh ngoan, hiểu không?"
Vừa dứt câu nói, nét mặt ửng đỏ trên mặt Lâm Bùi dần dần mờ đi, từ từ chuyển sang tái nhợt.
Tống Tuần phiền nhất chính là loại omega dính người yêu này, luôn để anh phí rất nhiều nước bọt mới có thể hiểu cái gì gọi là không có khả năng. Đã như vậy, anh cũng không ngại nói một câu tàn nhẫn, cắt đứt suy nghĩ của Lam Bùi.
Tống Tuần ngồi dậy, trở lại khoảng cách xã giao bình thường, nhìn Lâm Bùi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Về thôi, xe của quản gia chắc đang đợi cậu ở cổng trường rồi."
Anh đẩy cửa phòng học ra, lúc quay người chợt dừng lại một chút, vô thức nhìn thoáng qua Lâm Bùi vẫn còn đứng ở chỗ cũ, đôi môi trước kia còn có chút huyết sắc cũng dần trở nên trắng bệch, vẫn yên lặng dùng ánh mắt đó nhìn chính mình.
Cậu không nói gì, ngay cả trong ánh mắt cũng không có nửa phần tức giận hay uất ức.
Học sinh ngoan nhẫn nhục chịu đựng, so với những con chim hoàng yến khác không có gì khác biệt, ngay cả độ nhàm chán cũng giống nhau.
Tống Tuần rời đi không ngoảnh lại.
*
Mỗi lớp của các trường trung học đều có một phòng tự học buổi tối đặc biệt, lịch học chính khóa kết thúc lúc 6h chiều, tham gia hay không tham gia tự học buổi tối đều do các học sinh tự mình quyết định.
Ngoại trừ Tống Tuần và các học sinh lớp A, những học sinh thuộc top đầu nhiều năm sẽ về nhà học bù hoặc là nghỉ ngơi, những học sinh thuộc tốp trung bình thì đến lớp tự học, ngay cả những học sinh ở top cuối cũng đã sớm đi ăn tối, trong phòng học rất nhanh trở nên trống rỗng.
Thành viên Ủy ban Đời sống vừa từ văn phòng giáo viên trở về, thu dọn xong đồ đạc của mình, vừa cầm chìa khóa định khóa cửa, ánh mắt liếc vào bên trong thoáng nhìn thấy một bóng dáng cô đơn.
"Lâm Bùi? Cậu không về sao?"
Thành viên Ủy ban Đời sống nhìn đồng hồ, nhắc nhở cậu, "Tôi muốn khóa cửa."
Lâm Bùi ngồi ở vị trí đấy thêm hai giây, sau đó mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đứng lên, "Ừm, tôi đi ngay đây."
Thành viên Ủy ban Đời sống không hiểu chuyện gì, nhưng nói thế nào trước mặt cũng là omega thơm thơm mềm mềm, trước khi thông tin về hôn sự của bọn họ lộ ra, trong lớp cũng có không ít người đều thầm thương trộm nhớ Lâm Bùi.
Thái độ dịu đi, còn trò chuyện hai câu, "Làm sao vậy? Có phải người nhà tới muộn, cho nên cậu ở đây chờ xe không?"
Lam Bùi đứng lên, động tác dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi ừ một tiếng.
"Vậy cậu có muốn tớ cùng chờ với cậu không..."
Thành viên Ủy ban Đời sống còn chưa nói hết câu, điện thoại Lâm Bùi bỗng vang lên tiếng chuông. Cậu cúi đầu xem ai gọi tới, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó lắc điện thoại, "Không cần, có người tới đón tớ rồi."
Nói xong, cậu một bên nhận điện thoại, một bên bước nhanh ra khỏi phòng học.
Người trong điện thoại không biết nói cái gì, tâm trạng Lâm Bùi đột nhiên trở nên rất tốt, "Chờ tớ, 15 phút nữa sẽ đến."
*
15 phút sau.
Cửa phòng chơi bi-a xanh sẫm bị người đẩy ra, người thiếu niên đang cầm gậy thấy người đi tới, đứng lên cười, lấy ra cây gậy mới từ bên cạnh đưa qua, "Làm sao vậy, Vừa nãy gọi điện thấy tâm trạng cậu không tốt lắm."
Nói xong, tiện tay lấy một chai từ giá rượu bên trong, rót cho cậu một ly, "Đến nếm thử?"
"Không uống, tối nay người trong nhà muốn tớ về."
Người kia cởϊ áσ khoác, tiện tay ném sang một bên ghế salon bằng da thật, nắm gậy xoay người nhắm chuẩn, ba giây sau vang lên một tiếng va đập trong trẻo, trái bi-a màu đỏ rơi xuống lỗ.
"Tuyệt đẹp!"
Thiếu niên nâng bàn tay lên, vỗ vỗ tay, vô cùng đắc ý.
"Tạm được."
Thiếu niên mới tới im lặng, đánh thêm ba phát nữa, đánh phát nào xuống lỗ phát đấy, cho đến khi trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, mới ném cây gậy đi.
"Đã lâu không chơi, coi như vẫn phát huy tốt."
Lâm Bùi đè lên cổ có hơi đau nhức, chợt nói, "Đúng rồi, hôm nay tớ gặp được một tên ngu xuẩn."
"Không phải mỗi ngày đều gặp được nha." Thiếu niên hơi nhíu mày, hứng thú hỏi, "Thế nào, có biến?"
"Đối với tính cách con lừa của hắn, tớ còn có thể làm gì chứ."
Lâm Bùi vén tóc lên, để lộ vầng trán xinh đẹp lấm tấm những giọt mồ hôi sáng bóng.
Cậu ngửa đầu, nửa ngày sau mới thở dài nói, "Cậu chưa ngửi qua tin tức tố của hắn, cmn thật có cảm giác."
"Cậu cũng không phải không biết, tớ không ngửi được."
Thiếu niên nhếch miệng, "Rốt cuộc là mùi vị gì a, lại khiến cho cậu say mê như vậy?"
Lâm Bùi không trả lời, cậu lấy từ trong túi ra một cây kẹo mυ"ŧ, dùng đầu ngón tay khéo léo kẹp lấy, một lúc lâu sau, khẽ cười một tiếng: "... Tớ thấy hắn rất được."