Chương 13: Tôi không phải là hoa Dodder

Chờ sau khi Lâm Bùi rời đi, Văn Kiều ngồi trên ghế sofa lột vỏ quýt, vừa lột vừa nói: "Mẹ thấy Lâm Bùi là đứa trẻ ngoan. Con người cũng lễ phép, quan trọng là tính tình tốt..."

Tống Tuần ở bên nghe, cười lạnh.

"Cười cái gì mà cười." Văn Kiều bất mãn, đập vỏ quýt xuống bàn: "Con tìm đâu ra được đứa con dâu tốt như vậy? Tiểu Bùi ngoan ngoãn, gia thế cũng không kém, mẹ đoán trong trường người theo đuổi cũng phải xếp tới biển, con mà không giữ chặt, coi chừng người ta chạy mất đấy."

Tống Tuần: "Chuyện này không liên quan đến con. Nếu cậu ta chạy thì con còn phải cảm tạ trời đất, tuyệt đối đừng nhảy vào hố lửa này."

Chờ một chút! Đây là tiếng người sao!

Thật đúng là tuổi trẻ tuỳ hứng, còn không biết tầm quan trọng của độ xứng đôi.

"Bây giờ con cứ mạnh miệng đi! Để mẹ xem, đến khi tiểu Bùi chạy mất, con sẽ như thế nào."

Tống Tuần lại nói: "Thì sẽ vô cùng vui vẻ chứ sao. Nếu cậu ta tự nguyện, con đưa cho cậu ta hai ống pháo cũng được."

"Con, cái miệng này rốt cuộc có biết nói chuyện hay không!"

Chết tiệt, ai muốn làm mẹ thằng ngốc này thì làm đi.

Cô mặc kệ, không quản nữa!!

Văn Kiều thở dốc.

Nói là nói như vậy, nhưng đến lúc tối ngủ, Văn Kiều vẫn lo lắng ngủ không yên, vừa kéo chăn vừa thở dài.

Tống Cảnh Hoa đọc hết báo, để lên tủ đầu giường, nhìn vợ mình vẫn còn chưa ngủ, không khỏi cười: "Mình vẫn còn suy nghĩ chuyện này sao? Con cháu tự có phúc con cháu... Em còn không hiểu tính cách tiểu Tuần à? Chúng ta càng làm chặt thì con nó càng làm ngược lại. Anh nghĩ em đừng nhúng tay vào việc này nữa, nói không chừng đến lúc đó ngược lại, nước lại chảy thành sông."

"Không phải là em đang lo lắng sao?" Văn Kiều buồn bực nói: "Mặc dù độ xứng đôi của chúng ta không được cao như vậy, nhưng cũng đạt đến 75%. Lúc đó có nhiều đối tượng hẹn hè, nhưng em cảm thấy ở một chỗ cùng với anh là tự nhiên và thoải mái nhất. Nhưng nhìn bộ dạng khó chịu khi ở chung với tiểu Bùi của con, đôi khi em lại hoài nghi liệu báo cáo lúc trước có phải sai xót hay không... Nhìn hai đứa không giống như là 99% độ xứng đôi."

Cô lại hỏi chồng mình: "Em thật sự rất quý tiểu Bùi. Anh cảm thấy thế nào?"

Tống Cảnh Hoa trầm ngâm một lúc, nắm chặt tay cô, chậm rãi nói: "Ngược lại, anh cảm giác hai đứa nó không hợp với nhau."

Văn Kiều ừ một tiếng, biểu tình nghiêm túc nghe giảng.

"Con trai chúng ta tự do đã quen, tính tình lại kiêu ngạo bá đạo, nếu đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Anh thấy tình huống bây giờ, chỉ tiểu Bùi là có đầu nóng... Nói thật, con trai chúng ta không vui, tiểu Bùi cũng không thoải mái. Rõ ràng là chuyện tốt, nhưng ngược lại cả hai đều bị tổn thương."

Tống Cảnh Hoa không giống Văn Kiều xen lẫn nhiều tình cảm riêng tư, suy nghĩ từ lý trí, thực sự cảm thấy hai người không thích hợp - nói đúng hơn là, hiện tại không thích hợp.

Một đoạn tình cảm phải xuất phát từ cả 2 phía, đấy cũng chính là kết quả cuối cùng sinh ra từ độ xứng đôi cao. Nhưng nếu như chỉ có một người chạy ở phía sau thì mối quan hệ này sẽ chỉ có sự mệt mỏi.

Hai người đều mệt mỏi.

Văn Kiều nghe Tống Cảnh Hoa nói.

Thật ra, cô cũng biết mình thúc ép như thế là không tốt, nhưng...

"Anh cũng biết chuyện của Văn Xuyên." Gương mặt Văn Kiều để lộ ra sự xót xa: "Tình huống của Tống Tuần bây giờ giống hệt như lúc trước, nhưng em ấy thì sao? Đến bây giờ đã qua bao nhiêu năm, em ấy vẫn một mực không kết hôn, còn không phải là đang tự trừng phạt chính mình..."

Vừa nhắc tới chuyện này, Tống Cảnh Hoa cũng trầm mặc.

Văn Xuyên là em trai Văn Kiều, nhỏ hơn cô vài tuổi, bây giờ 35 tuổi, đã lớn tuổi nhưng chưa lập gia đình. Mặc dù bọn họ không phải anh em cùng cha cùng mẹ, nhưng tình cảm đối với nhau rất tốt, thời điểm xảy ra sự kiện kia, Tống Cảnh Hoa vẫn chưa kết hôn với Văn Kiều, nhưng nghe cô kể lại cũng biết không ít.

Văn Kiều nói: "Chúng ta xem lúc nào có thể để Văn Xuyên qua khuyên con trai một chút, đừng để lỡ mất, thực sự rất đáng tiếc."

"Thôi được rồi." Tống Cảnh Hoa thấp giọng nói, "lần trước anh nhận được tin tức, nghe nói người ấy đã trở về nước."

Văn Kiều giật mình, lộ ra biểu cảm kinh ngạc: "Trở về nước? Chuyện khi nào? Ở đây cũng không có người thân..."

"Nghe nói là mãi không mang thai được nên muốn quay lại đây tìm bác sĩ."

Tống Cảnh Hoa vuốt tóc vợ mình: "Chắc chắn là gần đây Văn Xuyên không thoải mái, đừng để những chuyện này làm phiền em ấy."

Văn Kiều không nói chuyện, rất lâu sau mới thở một hơi thật dài, rúc vào trong ngực chồng.

"Mặc kệ, em không quản nữa."

Cô nói.

Những ngày sau, Văn Kiều quả thật không quản hôn sự của Tống Tuần nữa.

Nói được thì làm được.

~

Rất nhanh, cuối tuần đã trôi qua, lịch lại chuyển đến ngày thứ hai.

So với những học sinh không muốn đến người, Lâm Bùi chính là một dị nhân.

Đối với cậu mà nói, thời gian cuối tuần ở nhà chính là thời gian dài đằng đẵng và nhàm chán nhất, ngược lại lúc đi học cậu còn có một số việc để làm.

Một tuần mới đã đến, để nâng cao thành tích học sinh, củng cố không khí học tập của lớp, Lam Minh tuyên bố trên bục giảng, bắt đầu từ bài kiểm tra tiếp theo, 15 học sinh có thành tích kém nhất sẽ ở lại trường tự học buổi tối.

"Đừng mà..."

Trong lớp vang lên tiếng buồn bã.

Lam Minh gõ gõ bàn, mắt nhìn chằm chằm Tống Tuần, từng chữ từng chữ nói: "Nói được thì làm được."

Tống Tuần: "... "

"F**k!" Trần Siêu tính tình luôn tốt cũng không nhịn được chửi thề: "Lão Lam nổi điên cái gì vậy chứ?"

Trong trường quản lý khá thoải mái, từ trước đến nay tự học buổi tối đều dành cho những người tự nguyện học. Mục tiêu tương lai của Trần Siêu cũng là thể thao chuyên nghiệp, tự học buổi tối chính là lấy hết thời gian luyện tập của hắn, bây giờ nói 15 người điểm thấp phải học bổ túc, không phải là đang muốn lấy cái mạng già của hắn sao.

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Do áp lực của cha, Trương Vận đã bị ép học tập trong một thời gian dài, não choáng đến nỗi ngay cả khi ngủ trong đầu cũng toàn là định lý sin cos, cuối cùng cũng không nhịn được cười hả hê ra tiếng.

"Cái này nói cho chúng ta biết, làm người đừng có kiêu ngạo quá, trước đấy là ai chế giễu thư xác nhận của tao, nói điểm bài thi viết đối với sinh viên thể thao không quan trọng, tuỳ ý làm bài kiểm tra một chút là được rồi. Ai, là ai đã nói nhỉ?"

Trần Siêu: "..."

Đây chính là tiểu nhân đắc chí nha.

Trương Vận dương dương tự đắc, xoay người hỏi Tống Tuần: "Anh Tuần, anh định làm gì đây? Có tính toán gì chưa?"

"Không có tính toán gì."

Tống Tuần lười biếng tựa lưng vào mép bàn bên trên: "Tự học thì tự học thôi, dù sao thì cũng không có việc gì làm, coi như gϊếŧ thời gian."

Anh biết Lam Minh làm như thế mục đích chính là muốn ép anh phải học, nhưng anh đi học hay không đi học cũng chẳng sao, nếu anh thật sự có việc quan trọng hoặc quá buồn chán thì không ai có thể ngăn anh nghỉ học.

Nghe vậy, Trần Siêu lộ ra biểu tình ngưỡng mộ: "Anh thật là tự do tự tại."

Mặc dù nghe rất không có tiến bộ, nhưng đôi khi như vậy cũng là một niềm hạnh phúc.

Lúc này Lâm Bùi bị Lam Minh kéo lên nói mấy câu, đúng lúc quay về chỗ, Tống Tuần nhìn thấy, nhân tiện gọi cậu lại.

Anh lấy từ trong túi ra một món đồ, đưa tới: "Đồ của cậu."

"?"

Lâm Bùi tập trung nhìn vào, trong tay Tống Tuần là một chú heo gốm da xanh, bên dưới còn được đeo một chiếc chìa khoá.

Tống Tuần giải thích nói: "Hôm qua bị rơi trên ghế sofa."

Lâm Bùi nghe xong mới phản ứng lại, bảo sao hôm qua cậu về nhà lục túi áo nửa ngày cũng không tìm được, cuối cùng chỉ có thể gọi cho dì Vương để dì mở cửa, hoá ra là rơi ở nhà Tống Tuần

Cậu tranh thủ thời gian nhận lấy, nói câu cảm ơn, sau đó rời đi.

Tống Tuần vừa quay đầu lại, liền đối diện với hai cặp mắt kỳ quái.

Trương Vận kín đáo nói: "Chúng tôi là người có đạo đức, không muốn đào bới sự riêng tư của người khác."

Trần Siêu nối tiếp câu sau: "Cho nên chúng tôi đề nghị ngài chủ động thẳng thắn."

"Thứ gì..."

Tống Tuần giải thích: "Hôm qua mẹ tôi gọi cậu ta đến nhà chơi, cậu ta đến ngồi một lúc, không có chuyện gì cả."

"Chậc chậc chậc." Trương Vận lặp lại câu nói: "Không có chuyện gì."

"Không có chuyện gì xảy ra mới là đáng sợ nhất." Trần Siêu chậc chậc ngạc nhiên: "Cái này không giống với tính cách của anh nha anh Tuần. Nếu là lúc trước, có khi anh đã sớm khiêng Lâm Bùi ném ra ngoài rồi đi."

"Đâu chỉ vậy." Trương Vận kéo dài câu: "Trước đây anh cũng không chủ động đưa người ta trở về nha."

Bọn họ nói về hôm thứ Sáu.

Thật ra lúc đấy hai người đã muốn hỏi, nhưng chưa tìm được cơ hội, nhẫn nhịn mãi, rốt cuộc hôm nay mới hỏi ra miệng.

Tống Tuần ngượng ngùng nói: "Hai cậu đang nói tướng thanh à? Lại còn vai chính vai phụ."

"Nói mau!"

Nhưng hai người đối diện căn bản không có ý định buông tha cho anh, Trương Vận trực tiếp đập một cái lên bàn, thu hút sự chú ý của không ít người: "Cuối cùng là chuyện như thế nào!"

"Cậu yên tĩnh chút."

Ánh mắt Tống Tuần nhàn nhạt quét bốn phía, những người hiếu kỳ xong quanh nhất thời nổi da gà, nhanh chóng quay đầu trở lại.

Anh gõ gõ mặt bàn, trì hoãn một chút rồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là phát hiện ra cậu ta khác so với tưởng tượng của tôi."

Hai cặp mắt đối diện hiển nhiên là không tin.

"...Thật." Tống Tuần nói: "Không giống như các cậu nghĩ đâu, thật sự không có gì."

"Anh Tuần, mặc dù em không muốn tổn thương anh, nhưng là bằng hữu, em vẫn có nghĩa vụ nhắc nhở anh một chút." Trần Siêu nghiêm túc nói, "Anh có biết tình yêu bắt đầu như thế nào không?"

Trương Vận nói: "Vừa thấy đã yêu chứ sao."

"Cậu có thể chỉ bằng một cái liếc mắt liền có thể yêu một người cả một đời sao?" Trần Siêu phê bình hắn ngây thơ: "Là hiếu kỳ!"

"Cậu nảy sinh lòng hiếu kỳ với một người, muốn qua việc tìm tòi nghiên cứu, hiểu rõ người đó, trong quá trình này cậu sẽ dần dần biết người đó là người như thế nào, mới có thể nảy sinh cảm xúc thích hay không thích với người đó."

Trần Siêu chậm rãi nói: "Hiếu kỳ không phải yếu tố quyết định việc thích hay không, nhưng nó là một phần không thể thiếu... Anh Tuần, em phải nhắc nhở anh một câu, hai người các anh có độ xứng đôi 99%, muốn chiếm được thì phải nhanh tay. Lâm Bùi dù là ngoại hình hay gia thế đều là số một số hai, hoàn toàn xứng đôi với anh. Nếu anh thật sự động tâm, bọn em chắc chắn cũng sẽ không chê."

Trương Vận ở bên cạnh gật đầu theo, trên mặt chỉ thiếu viết lên dòng chữ "Mau nói đi, bọn em sẽ không chê anh đâu"

"Các cậu đang nói cái quái gì vậy." Tống Tuần cứng họng: "Căn bản là không có chuyện gì được không? Độ xứng đôi cao thì thế nào, con người sống dựa vào độ xứng đôi à? Nếu thật sự có thể giải quyết dứt khoát như vậy thì còn gì gọi là yêu đương, gọi là sinh sôi là được rồi."

Trần Siêu nói: "Cũng không thể nói như vậy. Bản chất của độ xứng đôi là sự tương thích của tin tức tố, em thấy cũng có lý, anh nhìn Trương Vận là tin tức tố vị hạt dẻ xem, em nhìn qua đã không thích..."

Trương Vận: "???"

"Cho nên nói, độ xứng đôi chỉ có thể là phương tiện hỗ trợ."

Đề tài này đã bàn luận nhiều ngày, Văn Kiều nói bọn họ cũng nói, Tống Tuần đã có chút bực bội rồi, không chú ý tới nét mặt của bọn Trần Siêu: "Lại nói cậu ta cũng không phải mẫu người lý tưởng của tôi. Loài *hoa Dodder mọc ở phía trên Cao Lĩnh đấy tốt nhất là nên để cho người khác nuôi đi, xin miễn thứ tội cho kẻ bất tài."

*Hoa dodder (thố ti hoa): ý nói Lâm Bùi là loại người chỉ biết bám chân người khác, ôm cây đại thụ.

Chờ khi nói xong, anh mới phát hiện bọn Trần Siêu đều đang im lặng, hai người cúi đầu xuống mặt bàn.

Tống Tuần ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Lâm Bùi đứng sau lưng mình, trên tay còn cầm một tập tài liệu photo rất dày.

Không nói một lời.

Trương Vận thấp giọng, cố gắng rạn ra từng chữ: "Vừa nãy em đã nháy mắt cho anh rồi..."

Tống Tuần cũng vô cùng khó xử, ngượng ngùng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, ý tôi không phải như vậy."

Lâm Bùi giương mắt nhìn, đưa quyển tài liệu photo trong tay nehj nhàng đặt lên mặt bàn Tống Tuần.

"Đây là tài liệu lần trước anh hỏi."

Bầu không khí càng ngày càng lạnh, không biết nên phá vỡ như thế nào.

Tống Tuần trầm mặc một lát: "Cảm ơn...".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

"Tôi hy vọng về sau " Lâm Bùi ngắt lời anh: "đừng đánh giá người khác một cách phiến diện như thế - ít nhất là đánh giá tôi như thế."

Giọng nói của cậu vô cùng cứng rắn và lạnh lùng, là một khía cạnh cậu chưa bao giờ thể hiện.

Ba người nghe thấy cũng hơi giật mình, ngẩng đầu.

Lâm Bùi nói: "Tôi không phải hoa Dodder."

Cậu nhấn mạnh.

Đây là lần đầu tiên Tống Tuần thấy Lâm Bùi tức giận.