Lâm Bùi không đoán được Tống Tuần rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Anh đối với Lâm Bùi không có tình cảm gì đặc biệt, chỉ là nhìn thấy cậu đứng dưới mưa rất cô đơn, thế là vô thức giúp cậu chỉnh lại tóc.
Tống Tuần thu tay lại, anh và Lâm Bùi nhìn nhau một hai giây, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, "Quay lại thôi."
Lâm Bùi cũng chủ động né tránh, "Ừ."
Đến 8h30, Lâm Thừa Hiên nhận điện thoại. Sau khi nói chuyện, ông nhìn về phía con trai mình, nói: "Ông ngoại con vừa gọi."
Giọng nói ông có chút nghiêm túc.
Lâm Bùi ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Văn Kiều cũng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ông ngoại Lâm Bùi đến tuổi trung niên mới có con, bây giờ đã hơn bảy mươi tuổi, mặc dù cơ thể alpha khỏe mạnh, nhưng bà ngoại là omega mềm yếu, ở tuổi này khó tránh khỏi ốm đau.
Mẹ Lâm Bùi bệnh đã lâu, còn không thể tự bảo vệ bản thân mình, việc chăm sóc ông bà dĩ nhiên là giao cho Lâm Thừa Hiên.
"Bà đã lớn tuổi, thân thể không thoải mái."
Lâm Thừa Hiên vừa nói vừa đứng dậy mặc lại áo khoác, "Không phải bệnh cấp tính, nhưng cũng phải qua xem một chút."
Chuyện liên quan đến ông bà, Văn Kiều không thể can thiệp.
Lâm Bùi nhìn ông muốn đi, cũng đứng lên theo, "Cha, con..."
Lúc này, Lâm Thừa Hiên mới ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, dường như đột nhiên nhớ tới nếu mình đi rồi, con trai sẽ không có chỗ để đi.
"Hay là tiểu Bùi ở lại đây với bọn cô đi?"
Đến lúc này, Văn Kiều cũng đã nhìn ra sự lạnh nhạt giữa cha con cậu, chủ động giúp Lâm Bùi giải vây, "Cũng chưa ăn hết thức ăn. Mà hiếm khi có được ngày nghỉ, tôi vừa nói muốn dạy tiểu Bùi chơi mạt chược, cứ để nó đến nhà tôi chơi một lúc, rồi tôi sẽ đưa nó về sau."
Tống Tuần: "?"
Lâm Bùi: "!"
Hai nhà rất gần nhau, vừa mở cửa sổ là có thể trông thấy nội thất bố trí trong nhà, hơn nữa còn là quan hệ thông gia, cũng không có gì phải lo lắng.
Lông mày Lâm Thừa Hiên dần giãn ra, "... Vậy thì làm phiền chị."
"Khách khí rồi."
Chỉ hai ba câu, Lâm Bùi đã bị đẩy đến Tống gia. Thậm chí hai người kia cũng chưa hỏi ý kiến của cậu như nào đã tự quyết định.
Tuy nhiên, Lâm Bùi không thể phản đối.
Còn ý kiến của Tống Tuần, cũng không có ai để ý.
"Muốn uống gì? Cocacola hay chanh tuyết đều có. Tuyệt đối đứng khách khí với cô, cứ tự nhiên như nhà mình."
Trước kia bởi vì Tống Tuần phản đối, nên Văn Kiều mới không có cơ hội mời Lâm Bùi tới nhà làm khách. Đây là lần đầu tiên con dâu đến nhà, nhưng cô đã sung sướиɠ đến phát điên rồi, vừa vào nhà cô bảo cậu ngồi xuống ghế salon, rồi bày ra bàn trà không biết bao nhiêu đồ ăn, đồ uống và đồ ăn vặt.
Lâm Bùi luống cuống tay chân: "Dạ, cháu cảm ơn..."
Mẹ vợ quá nhiệt tình.
"Haizzz, có gì đâu mà cảm ơn, đều là người một nhà."
Giọng Văn Kiều rất hiền lành, vừa quay đầu, nhìn Lâm Bùi co quắp ngồi trong góc, mà Tống Tuần lại như ác bá chiếm hơn nửa cái ghế salon, lập tức sùi bọt mép.
"Đi ra!" Cô chỉ tay vào anh, nói "cho mẹ ngồi, con ngồi chiếm chỗ như vậy, thật không lịch sự chút nào!"
Tống Tuần nhìn lại dáng ngồi của mình, lại nhìn Lâm Bùi bởi vì căng thẳng mà co vào một góc: "..."
Chuyện còn chưa thành, mẹ anh đã gạt hết ra ngoài, muốn đưa cục phiền phức này về nhà, biết thì nói là nàng dâu, không biết lại tưởng thành con trai ruột trong nhà.
Mẹ anh không để ý.
Tống Tuần cũng lười cùng mẹ tranh luận, trực tiếp ngồi vào ghế sopha, nhắm mắt làm ngơ.
Văn Kiều nhìn thấy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt liếc anh, sau đó nhấc váy ngồi xuống bên cạnh Lâm Bùi, bắt đầu nói chuyện về gia đình: "Nhà hai chúng ta gần nhau, cũng thường xuyên qua lại. Sau này, con cứ coi nơi này như nhà mình, đừng khách khí."
Lại nói: "Mẹ con bây giờ vẫn còn ở bệnh viện, bố Lâm lại bận công việc, bình thường con đều ở nhà một mình sao? Một ngày ba bữa có ăn đầy đủ không?"
Tống Tuần mở Wechat, thấy một loạt tin nhắn chưa đọc, đang lần lượt kiểm tra. Nghe được, lén nhìn hai người một chút.
"Trong nhà có dì, bình thường đều là dì chăm sóc cho con."
Lâm Bùi trước mặt Văn Kiều rất ngoan, cũng không thả lỏng bản thân. Cậu nhẹ nhàng để tay lên đầu gối, khuôn mặt để lộ một chút dịu dàng.
So với ấn tượng ban đầu của Tống Tuần không khác nhau mấy.
Văn Kiều nghe vậy, lập tức nói: "Ăn cơm một mình mãi cũng chán, nếu con muốn thì có thể đến ở cùng nhà cô. Ăn uống cũng không cần lo lắng, nhà cô không kén ăn, đều theo sở thích của con..."
Tống Tuần nghe xong, sao có thể để chuyện này xảy ra được?
Trước đây, anh đã đủ đau đầu rồi, nếu Lâm Bùi ngày nào cũng qua đây, đến khi Kỳ nhạy cảm đến, không phải anh sẽ đau chết sao? Với lại A chưa lập gia đình O chưa gả, đều đã gần đến Kỳ trưởng thành...
Sẽ có tin đồn thất thiệt.
"Cậu ta rất bận, không rảnh tới." Anh cắt ngang lời Văn Kiều, "Mẹ quên người ta là học sinh tiêu biểu rồi hả? Lớp 11 bận rộn như vậy, cậu ta không cần làm bài tập, không cần đọc sách à? Đừng dạy hư trẻ con."
Văn Kiều trong lòng tức giận, nếu không phải Lâm Bùi đang ở đây, cô đã sớm hét lên rồi.
"Hai mẹ con chúng tôi đang nói chuyện, anh chen miệng vào làm gì!" Cô nhíu mày: "anh không biết nói chuyện thì đừng nói, im miệng!!"
Tống Tuần:"..."
Lâm Bùi miệng há lớn, a một tiếng.
Thì ra dì Tống "cứng" như vậy, khâm phục khâm phục.
Văn Kiều thấy Tống Tuần quá đáng ghét, dứt khoát kéo tay Lâm Bùi lên tầng, muốn đưa cậu đi dạo chơi phòng đọc sách của Tống Tuần.
Gần đến Kỳ trưởng thành, Alpha đã bắt đầu hình thành ý thức sở hữu của mình, giống như trong thế giới động vật, giống đực sẽ ở bên trong địa bàn của mình. Nhất là phòng ngủ, độ riêng tư rất cao, nếu có người xâm phạm, bọn họ sẽ bực bội bất an.
Tuy ngoài miệng Văn Kiều rất ghét bỏ con trai mình, nhưng vẫn luôn cho Tống Tuần sự tôn trọng xứng đáng.
Phòng đọc sách của Tống Tuần rất lớn, ước chừng gần hai mươi mét vuông.
Lâm Bùi đi vào, trực tiếp bị đủ mọi màu sắc trong căn phòng chói mù mắt.
So với phòng ngủ của cậu vô cùng khác biệt, phòng đọc sách này bày rất nhiều đồ vật, trong góc là máy tập thể hình và máy chạy bộ, bóng rổ và vợt tennis được treo ở trên kệ, đằng sau cửa còn treo chiếc áo thi đấu của một ngôi sao bóng đá nổi tiếng cách đây 50 năm.
Những đồ vật liên quan đến học tập, ngoại trừ một chiếc bàn thì không còn gì hết.
Lâm Bùi liếc nhìn một vòng, trông thấy bốn phía tường được tô vẽ rất nhiều màu sắc, xanh có, đỏ có, vàng cũng có, hình dáng khác nhau, không theo quy luật, nhìn kỹ...
Giống như là có người cố tình dùng súng phun sơn, tạo ra hình dạng này.
"Cái này là do nó tự mình làm."
Hiển nhiên là Văn Kiều cũng không thể tiếp nhận nổi style này, nhưng nhìn lâu cũng quen, còn có thể tự nhiên giải thích nguồn gốc của nó cho Lâm Bùi: "Tống Tuần khi lên cấp 3 thích chơi game, đặc biệt là Splatoon sau đó liền học theo trò chơi, sửa chữa phòng đọc sách thành như này. Haizza... Cô cũng không thể ngăn được..."
Ngược lại là.
Lâm Bùi khá cảm động.
Tống Tuần đúng là một người rất có chính kiến.
Ưu điểm lớn nhất của hắn cũng là kiên định, lại có đủ tự tin - tuy nhiên sự tự tin này đôi khi sẽ vô tình biến thành sự kiêu ngạo, nhưng nói chung, sự dũng cảm của hắn đã đủ khiến cho Lâm Bùi vô cùng ghen tị rồi.
Cậu ngẩng đầu lên, cũng không biết có phải do mắt đã quen với khung cảnh này rồi không, đủ loại màu sắc lúc này vậy mà lại dần dần hoà thành một, trở nên rất hài hoà.
Phòng đọc sách của Tống Tuần và Lâm Bùi có thể nói là ngày đêm khác biệt, nhưng có một điễm miễn cưỡng được coi là giống nhau.
Đó chính là bàn đọc sách trống không.
Nhưng là do Lâm Bùi không thích để nhiều đồ vật trên bàn, còn Tống Tuần là không có cái gì để để.
Trên bàn Tống Tuần có một ống đựng bút, bên trong đựng một chiếc bút sắp hết mực. Trong góc để một khung ảnh, ngoài ra thì không còn đồ gì khác.
Lâm bùi cầm khung ảnh lên.
Bên trong là bức ảnh chụp Tống Tuần.
Là ảnh khi anh tốt nghiệp trung học xong, đi du lịch nước ngoài đã chụp.
Gương mặt Tống Tuần khi đó đã dần mất đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, đeo một cặp kính râm màu đen, sống mũi cao, xương hàm rõ ràng, rất giống người nước ngoài: khoẻ khoắn, rắn rỏi, cao gầy.
Anh mặc một bộ áo khoác màu đen dài đến bắp chân, càng làm nổi bật thêm khí chất trầm ổn của anh. Hai tay anh giấu trong túi, tuỳ ý đứng một chỗ ở quảng trường, phía sau là toà nhà cao ốc, cảm giác lạnh lùng khó có thể diễn tả.
"Rất đẹp trai đúng không?" Văn Kiều cũng tiến tới, nhìn thấy Lâm Bùi nhẹ gật đầu, cô mới cảm thán nói: "Nhưng đứa trẻ này tính khí không tốt, duy chỉ có một điểm tốt, chính là dáng dấp rất đẹp trai nha. Khi còn nhỏ nó rất gầy, vừa lên tiểu học đã lén học lái motor, doạ sợ cả nhà, tức giận thì tức giận, nhưng lại không nỡ mắng. Cũng may lúc đó chân nó chưa đủ dài, không đạp được bàn đạp..."
Lâm Bùi tưởng tượng lại cảnh tượng đó, bên trên là gương mặt Tống Tuần đang ghé vào motor, bên dưới thì chân cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể với tới bàn đạp...
Bỗng nhiên thấy thật đáng yêu.
"Vui chứ?" Văn Kiều cũng cười: "Đứa nhỏ này thật không thể khiến người ta bớt lo, hồi nhỏ nó rất đáng yêu, đôi khi cô nhìn mặt nó, tức giận đều tiêu tan hết... Nhưng hiện tại thì không, đứa nhỏ này càng ngày càng cần ăn đòn."
"Nó nha, khi đi học mẫu giáo, giáo viên yêu cầu xếp thành hai hàng, có rất nhiều bé gái thích nó, muốn đứng bên cạnh nắm tay nó, nhưng nó không cho. Sau đó còn đòi cô gọi điện thoại cho giáo viên, nói rằng, mẹ mẹ, con không muốn nắm tay với các bạn, nếu không mẹ đi học cùng con đi, con nắm tay mẹ..."
Văn Kiều nói mãi nói mãi, lại không nhịn được lặp lại một câu: "Khi còn nhỏ rất đáng yêu đó."
"Đúng vậy."
Lâm Bùi gật đầu đồng ý: "Khi còn nhỏ rất đáng yêu."
Vậy tại sao bây giờ lại khác như thế này.
Cậu nhìn khung ảnh trong tay, cũng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.