Đến tối thứ 6, hai nhà chính thức liên hoan, Tống Tuần và mẹ anh đã sớm đến nhà hàng Yekaterina.
Văn Kiều đã đặt chỗ ở nhà hàng này từ nửa tháng trước.
Đúng như tên của nó, nhà hàng được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, tầng cao nhất được thiết kế hoàn toàn bằng kính, được bao phủ bởi các dây leo xanh tươi đẹp mắt, vào ban đểm ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Bọn anh ngồi không bao lâu, Lâm Bùi đã đến.
Lâm Bùi ăn mặc khá đơn giản, bên trong mặc áo sơ mi trắng cổ chữ V, bên mặc khoác thêm một chiếc áo khoác đen. Bên ngoài trời mưa nhỏ, cậu không mang ô, tóc hơi ướt.
Đôi mắt đen nhánh dường như dính nước, đặc biệt xinh đẹp.
Tống Tuần hơi ngạc nhiên.
Anh không nghĩ cậu sẽ mặc như vậy trong tình huống này.
"Cô, chú..."
Thấy người nhà họ Tống đã đến đông đủ, Lâm Bùi sững sờ, vội vàng xin lỗi, "Trên đường hơi kẹt xe, cháu tới muộn, thật có lỗi thật có lỗi."
"Ai da, không có gì, là cô muốn sớm gặp cháu nên mới đến sớm."
Văn Kiều rất quý cậu, lập tức bảo cậu ngồi bên cạnh Tống Tuần.
Nhà hàng mở điều hòa, mặc dù nhiệt độ hơi thấp, nhưng Lâm Bùi mới bị dính mưa, cảm thấy có chút khó chịu, nên cởϊ áσ khoác.
Người phục vụ nhanh chóng đi tới, giúp cậu treo quần áo.
Không biết có phải do nhân viên không điều chỉnh tốt khoảng cách giữa hai ghế hay không, khiến cho hai chiếc ghế rất gần nhau. Khi ngồi xuống, nhiệt độ cơ thể hơi cao của người thanh niên xuyên qua lớp áo mỏng, cảm giác như lỗ chân lông của anh có thể chạm đến luồng khí nóng rực kia.
Hai người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Tống Tuần nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách.
"Cha cháu đang trên đường đến sao?" Văn Kiều hỏi, "Cô còn tưởng rằng cháu sẽ đi cùng cha."
Lâm Bùi giải thích: "Vốn là muốn cùng đi, nhưng công ty có việc đột xuất, có lẽ cha sẽ về muộn. Cha bảo cháu thay cha nói lời xin lỗi..."
"Ai da, cháu quá khách khí rồi."
Văn Kiều nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, hận không thể véo má cậu một cái, "Dù sao cũng là bữa tối riêng tư, đến muộn cũng không sao."
Gia đình họ cũng vậy, trong công ty xảy ra việc đột xuất là không thể tránh khỏi, cõ thể hiểu được.
Vì hai người đàn ông của Tống gia khá trầm mặc, Văn Kiều biết Tống Tuần sẽ không chủ động nói chuyện với Lâm Bùi, cô không muốn cậu ngượng ngùng, chủ động tìm chủ đề để nói chuyện với cậu, khen cậu hiền lành lại nghe lời, khen cậu thành tích tốt, thật không phải khoe khoang, khen cậu dáng dấp tốt, chắc chắn là có nhiều nam sinh thầm thích.
Thổi phồng đến mức Lâm Bùi cũng mắc cỡ, "Không có không có, cô quá khen."
Văn Kiều khen xong, lại giống như những bậc cha mẹ khác, chê bai con mình: "Tống Tuần thì khác, thằng nhỏ này từ bé đã phản nghịch, từ khi lên tiểu học đã biết trốn ra ngoài đánh bóng. Chỉ biết đi chơi, thành tích thì kém, mỗi lần Lam Minh gọi điện cho cô nói chuyện về phiếu điểm của nó, trời ơi... Cô thật không muốn nói với người khác con mình là alpha!!"
Mặt Tống Tuần tối sầm lại: "..."
"Tống Tuần rất thông minh, điểm thi môn cơ khí rất cao."
Lâm Bùi nói đỡ giúp anh, "Còn cháu rất kém về máy móc cơ học, thật sự không hiểu mấy thứ đấy lắp ráp như thế nào... Có lẽ anh ấy có thiên phú về cơ khí."
Lâm Bùi ngoài miệng cười, trong lòng thầm chửi.
Tên ngu ngốc đúng là có thiên phú về cơ khí.
Măc dù thành tích môn chính của hắn rất tệ, nhưng khi thực hành liên quan đến máy móc thì hắn có thể đứng đầu cả trường, chỉ cần một câu nói đơn giản của giáo viên hắn cũng có thể bắt được trọng điểm.
Lâm Bùi ghét nhất là thực hành, đã nhiều lần thí nghiệm bị Tống Tuần đè ép, cậu cũng không phục lắm, nên mỗi tuần sẽ dành ra ba giờ thực hành ở phòng thí nghiệm, cmn ngón tay đều đã bị mài hỏng, cuối cùng, thành tích hai người đều hơn 90 điểm.
Nhưng Tống Tuần vẫn hơn cậu mười điểm.
CMN, thật muốn phun một ngum máu.
Văn Kiều không biết gì: "Ha ha ha ha, có thật vậy không?"
"Đúng vậy đúng vậy."
Lâm Bùi một bên đối đáp với Văn Kiều, một bên không yên lòng nghĩ: Bình thường có thời gian ngồi chém gió tự kỷ, sao lại không thể đem trí thông minh ở trong lớp cơ khí, chia cho các môn học chính một chút a.
Tống Tuần không nghe sót một chữ: "..."
"Anh ấy chỉ là không cố gắng thôi." Con trai được học bá khen thông minh, Văn Kiều rất cao hứng, "Hai cháu ngồi cùng bàn sao?"
"Bọn cháu không ngồi cùng bàn."
Lâm Bùi nói, "Cháu ngồi phía trước, anh ấy ngồi phía sau."
Văn Kiều: "Như vậy..."
Từ khi Lâm Bùi ngồi xuống Tống Tuần không nói gì, lúc này nghe giọng điệu Văn Kiều lập tức biết được trong lòng cô đang nghĩ cái gì, không nhịn được cắt ngang Văn Kiều, "Hai người nói chuyện thì nói, đừng có lôi con vào."
Văn Kiều đành phải ngượng ngùng đổi chủ đề, lại hỏi Lâm Bùi có biết chơi mạt chược không.
Lâm Bùi à một tiếng: "Không tốt lắm, ngay cả luật chơi cháu cũng không biết, nhưng cháu có thể học."
Giọng nói thiếu niên mềm mềm, nói đến vô cùng thành khẩn, Văn Kiều cười: "Không có việc gì không có việc gì, cô biết đánh mạt chược, đến cả mười chú Tống cũng không thể thắng được cô đâu. Hay là tí nữa ăn cơm xong cháu đến nhà bọn cô? Cô dạy cháu cách chơi?"
"Em cũng đừng kéo anh vào, tôi nói này, mỗi lần anh thắng là em lại cãi nhau với anh, anh còn có thể thắng sao? Tống Cảnh Hoa bất đắc dĩ, "Tiểu Bùi rất ngoan, em đừng dạy hư nó."
Nói nói, cách đó không xa truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của giày da, mọi người ngẩng đầu nhìn lên - hóa ra là cha Lâm Bùi, Lâm Thừa Hiên đã tới.
Lâm Thừa Hiên mặc một bộ vest lịch sự, trên cổ là chiếc cà vạt màu xanh. Ông đeo kính mắt gọng vàng, tóc chải về phía sau, để lộ đường nét cứng rắn trên khuôn mặt.
Môi ông rất mỏng, nhìn qua có chút nghiêm túc.
Lâm Thừa Hiên và vợ kết hôn sớm, được hai năm đã mang thai Lâm Bùi, đến khi con trai đã trưởng thành, ông cũng chỉ mới ba mươi tám tuổi.
Có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Tống Tuần thấy Lâm Bùi thu lại nụ cười dịu dàng vừa rồi, đứng lên.
Lâm Thừa Hiên xin lỗi Văn Kiều và Tống Cảnh Hoa, rồi mới quay đầu nhìn về phái con trai mình, "Ăn mặc như vậy, thật không lịch sự."
Giọng nói mặc dù rất nhẹ, nhưng mang theo ý khiển trách.
Lâm Bùi cúi đầu không nói gì, cầm lấy áo khoác của cha, thấp giọng nói: "Cha."
Văn Kiều thấy cha con tính cách khác biệt, cũng không tiện chen vào nói.
Cho đến khi Lâm Thừa Hiên ừ một cái, năm người mới ngồi xuống.
Tính cách Lâm Thừa Hiên lạnh lùng kiêu ngạo, mỗi một cử động đều mang theo khí chất của "Người tầng lớp cao"
Nghe nói tổ tiên cậu là một quý tộc, từ nhỏ đã có rất nhiều gia quy nghiêm khắc, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, lúc ăn cơm số lần dùng dao cắt bít tết cũng được khống chết vô cùng hoàn mỹ, thậm chí ngay cả khăn ăn cũng phải gấp theo tiêu chuẩn, không có sai sót.
Bởi vì cha Lâm Bùi đến, Văn Kiều bỗng có chút lúng túng, tích cách cô thật ra rất nhiệt tình, nhưng từ đầu đến chân Lâm Thừa Hiên, từ sợi tóc cho đến đôi giày đều tỏa ra một cỗ khí chất kiêu ngạo, nếu giống như những người phụ nữ bình thường nói đến chuyện nhà thì lại có chút kỳ quái.
Trái lại, người vừa rồi vẫn luôn trầm mặc ít nói Tống Cảnh Hoa đã gánh trọng trách giao lưu trong bữa ăn, bàn mấy hạng mục sẽ hợp tác trong tương lai với Lâm Thừa Hiên.
Văn Kiều không tham dự chuyện của công ty, trên bàn ăn cô cũng không chen vào, cũng chỉ có thể quan tâm đến tiểu Bùi.
Từ khi Lâm Thừa Hiên đến, Lâm Bùi luôn trầm mặc ít nói.
Tống Tuần đã sớm biết, cậu ăn rất tốt.
Lâm Bùi theo thói quen cắt thịt dê thành những miếng nhỏ, ăn một miếng cắt một miếng, không sợ phiền phức. Nếu như môi bị dính nước tương thì sẽ dừng lại, dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau một chút.
Miếng thịt to bằng tàn tay đã được cậu xử lí một cách nhanh chóng.
Văn Kiều hỏi: "Sao tiểu Bùi ăn ít vậy? Có phải không quen ăn đồ Nga không? Ở đây cũng có những món khác, hay là cô gọi cho cháu món khác nha, ở đây có món risotto hải sản với nước sốt mực rất ngon, cháu muốn thử không?
Nhà hàng của Ekaterina chuyên về món Nga, nên đương nhiên, những món risotto hải sản như thế này sẽ không có trong thực đơn của họ.
Nhưng nếu bạn có tiền thì khác.
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Thừa Hiên đảo qua, "Cảm ơn, nhưng tiểu Bùi bị dị ứng với hải sản, không thể ăn món này."
Văn Kiều a một tiếng, xin lỗi nói, "Thật có lỗi, tôi không biết việc này... Cháu còn dị ứng với gì nữa không?"
Lâm Thừa Hiên ừ một tiếng, "Thể chất nó được di truyền từ mẹ, từ nhỏ đã yếu, nên không thể thử nhiều thứ."
Lâm Bùi nhỏ giọng trả lời: "Quả xoài, rau thơm và các loại đồ ăn gây nóng cháu cũng dễ bị dị ứng."
Đây là lần đầu tiên Tống Tuần biết những việc này.
Lâm Bùi rất ít khi ăn cơm ở trường, bên ngoài trường học có một quán ăn nhỏ, hình như cậu quen biết ông chủ, nên mỗi lần đến giờ ăn cơm Lâm Bùi đều đến đó.
Trước kia anh luôn cảm thấy cậu giống như tiểu hoàng tử, nhưng không ngờ rằng, thật ra là do thể chất cậu dễ bị dị ứng.
Đã nhắc đến mẹ Lâm Bùi, Văn Kiều tự nhiên nỏi: "Nghe nói Lâm phu nhân vẫn luôn ở bệnh viện dưỡng bệnh, không biết gần đây đã đỡ hơn chưa? Bọn tôi chuyển đến lâu rồi nhưng vẫn chưa gặp bao giờ... Nếu như có thể, tôi đến bệnh viện thăm được không? Hai bọn tôi tuổi tác cũng gần nhau, có thể nói chuyện giúp cô ấy bớt buồn chán."
Thật ra, không chỉ là muốn làm quen với Lâm phu nhân.
Văn Kiều nghĩ, mặc kệ Tống Tuần có đồng ý hay không, đối với hôn sự này, không biết về sau có được hay không, nhưng tối thiểu phụ huynh hai bên cũng nên gặp nhau một lần.
Cô đã gặp Lâm Thừa Hiên, nhưng liên quan đến chuyện kết hôn của con trai, người mẹ đẻ là Lâm phu nhân nếu như không ra mặt... Thì không tốt lắm.
Nhưng Lâm Thừa Hiên vẫn từ chối ý tốt của cô.
"Mặc dù Minh Ngọc bệnh không nặng, nhưng vẫn không thể hóng gió, cho nên cần được tĩnh dưỡng." Lâm Thừa Hiên giải thích, "Cô ấy bình thường không thích nói chuyện, cũng không thích xã giao... Chị đến có thể sẽ không thấy vui, nên để cô ấy ở một mình thì tốt hơn."
Lời nói ông lạnh lẽo, giống như người tên "Minh Ngọc" kia không phải vợ của ông, mà là một người lạ nào đó.
Điều khó chịu hơn nữa là sự cương quyết thỉnh thoảng bộc lộ trong giọng điệu của ông.
"Vậy à..."
Văn Kiều và Tống Cảnh Hoa nhìn nhau, không hỏi thêm gì nữa.
Tống Tuần vô thức nhìn về phía Lâm Bùi, nhìn thấy cậu cúi thấp đầu, đôi mắt nhắm hờ đang suy nghĩ, cái cổ trắng như tuyết giấu trong cổ áo.
Tống Tuần lần đầu tiên nghe chuyện mẹ của Lâm Bùi.
Lâm gia rất khiêm tốn, ngày bình thường cũng chả có mấy tin tức, hơn nữa anh vì hôn sự với Lâm Bùi, cũng không chú ý những việc này, cho nên cũng không biết gì nhiều.
Ngược lại, ngay khi Lâm Bùi nghe cha cậu nhắc đến người tên "Minh Ngọc", cậu càng yên lặng, Tống Tuần cũng không nghe thấy cậu nghĩ gì.
Giống như hoàn toàn tách ra khỏi bầu không khí này vậy.
Mặc dù Tống Tuần không có tình cảm với cậu, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà cảm thấy đồng cảm.
Anh cũng không biết làm sai, bỗng gắp một con tôm để vào bát cậu, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn, "Tôm cá sông có thể ăn chứ?"
Văn Kiều cười nhẹ.
Lâm Bùi ngẩng đầu, nhìn lên Tống Tuần.
Đôi mắt đen, to tròn của cậu rất đẹp.
Nhưng lúc này lại ẩn giấu một tia kháng cự.
Tống Tuần đột nhiên hơi hối hận.
Nhưng Lâm Bùi không nói gì.
Tống Tuần nhìn cậu dùng dĩa cắm vào con tôm, dùng dao tách vỏ, cẩn thận từng li từng tí tách vỏ tôm, sau đó bỏ ra phần thịt ít đến đáng thương.
Nhìn rất kỳ quái.
Nhưng lại giống như chuyện đương nhiên.
Bời vì Lâm Thừa Hiên cũng làm như vậy.
Lâm Bùi khó khăn tách được một nửa, đột nhiên trên bàn vang lên âm thanh.
Lâm Thừa Hiên đang bàn chuyện với Tống Cảnh Hoa, nghe tiếng chậm rãi quay qua nhìn.
Lâm Bùi thấy Chris gọi, vẻ mặt hơi thay đổi, đứng dậy nói xin lỗi, sau đó bước nhanh ra vườn hoa sau phòng ăn.
Vừa đến vườn hoa, Lâm Bùi lập tức vặn vặn cái eo cứng ngắc, nhân tiện ấn nút trả lời.
Trong điện thoại, Chris cười hai tiếng: "Người anh em, cuộc gọi này có đủ nghĩa khí hay không?"
"Rất đúng lúc."
Nếu không phải Chris là beta, Lâm Bùi lúc này hận không thể trực tiếp ôm lấy mặt cậu ấy mà hôn.
Đây chính là ân nhân cứu mạng của cậu!!
Cậu đè lên cổ đau nhức, tiện tay cởi một cúc áo sơ mi, thở dài nhẹ nhõm, "Tớ thật buồn nôn... Nếu cậu gọi muộn hơn một chút, có lẽ sẽ nhìn thấy tớ nín thở mà chết."
"Hiểu, hiểu."
Chris lại hỏi cậu gia đình Tống Tuần thế nào.
Lâm Bùi nói thật: "Rất tốt. Cha hắn không hay nói chuyện nhưng rất hiền lành... Mẹ hắn thì rất thích tớ."
"Vậy thì tốt rồi, cậu với anh ấy có thể thuận lợi tiến tới."
"...?"
Lâm Bùi nghe ra có gì đó sai sai, "Là sao?"
"Còn có thể là gì nữa, bị giục cưới chứ sao."
Chris bất đắc dĩ nói, "Hôm qua không phải bọn mình cùng đến sân vận động sao? Cũng không biết là ai đã xấu tính chụp ảnh tớ lúc tớ ôm cậu, nhìn rất thân mật, bọn họ còn đăng ảnh lên diễn đàn. Cậu cũng biết tính của cha tớ... Ông ấy cho rằng tớ vậy cậu là như kia, liền muốn gả tớ cho cậu."
Lâm Bùi nghe xong, cả người đã cứng lại.
Gia đình Chris là công ty dược phẩm, rất liên quan đến Lâm gia, nếu như có thể hợp tác thì cũng là một chuyện tốt.
Nhưng vấn đề là, mặc dù bây giờ beta và omega đã có thể kết hôn, nhưng không có cách nào có thể hoàn toàn đánh dấu. Mà quan trọng hơn, cậu và Chris là chị em...
Chris lại là một cô bé dễ khóc, hai người ở cùng nhau, là muốn cậu làm 1 sao? (là ở bên ngoài đó, hihi)
Chris còn nói: "Cậu nghĩ đi, đến lúc đó, cha cậu, cha tớ, tớ và cậu, bốn người chúng ta cùng ngồi ăn cơm..."
Chưa đợi Chris nói xong, Lâm Bùi nghĩ đến cảnh tượng đấy liền cảm thấy không thở nổi.
"Ô ô ô ô ô."
Chris ở trong điện thoại lẩm bẩm, "Thời gian đau khổ này, cũng không biết khi nào mới qua."
Lâm Bùi không biết, ngay cả cậu cũng không biết khi nào mình mới qua được, nhưng vẫn an ủi Chris: "Lên đại học sẽ tốt."
"Sao có thể dễ dàng như vậy chứ. Ngay cả chuyên ngành cha đều đã chọn cho tớ, tốt nghiệp xong sẽ phải về thừa kế gia sản..."
"Được," Lâm Bùi nói, "Rất được, gia sản nhiều như vậy, không muốn thì có thể mang đi cho người khác."
Hai người cùng nhau cười.
Đều hiểu đây chỉ là niềm vui bên trong nỗi khổ.
Lâm Bùi và Chris nói chuyện điện thoại mấy phút, bên ngoài đã bắt đầu rơi những hạt mưa nhỏ. Mặc dù cảm thấy nói chuyện vẫn chưa đủ, nhưng cậu rất sợ Lâm Thừa Hiên nói cậu không lễ phép, chỉ có thể vội vàng cúp máy, chuẩn bị trở về.
Quay người lại, Tống Tuần đã đứng sau cậu từ bao giờ.
"!!"
Lâm Bùi giật mình kêu lên, trái tim suýt thì nhảy ra ngoài.
Giật mình là chuyện nhỏ, quan trọng là phải phản ứng nhanh chóng, nếu không sẽ không tốt.
Tống Tuần đứng đó từ bao giờ? Anh đã nghe được nhiều hay ít?
Nhưng Tống Tuần cũng không nói gì, "Mau quay lại thôi, trời mưa rồi."
"Ừ..."
Lâm Bùi bối rối nhìn vẻ mặt anh, rất bình thường, không giống như đã bắt thóp thành công, nhưng cậu có tật giật mình nha, lúc này giọt mưa rơi xuống lông mi cậu, Lâm Bùi không dám lau, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tống Tuần.
Cậu ho khan một cái, đnag muốn bước nhanh qua, đi được một nửa thì bị kéo lại.
Lâm Bùi kinh ngạc ngẩng đầu, trước mắt bỗng nhiên có một bàn tay chậm rãi đưa đến, lòng bàn tay có mấy vết nhàn nhạt.
Đây là...
Cậu ngẩn người, bàn tay kia không cho cậu thời gian phản ứng, ngay lập tức sờ lên trán cậu. Lòng bàn tay ấm áp chạm vào làn da. Luồn qua khe tóc, sau đó nhẹ nhàng xoa.
Lâm Bùi lại ngửi thấy mùi rễ cây nhàn nhạt trên người anh.
Cho đến khi chải lại mái tóc bị dính nước mưa gọn gàng ra phía sau, lộ ra cái trán xinh đẹp của Lâm Bùi, anh mới buông tay.
"Tóc bị rối."
Tống Tuần bình tĩnh nói.