Chương 17

Dịch: Tồ Đảm Đang

Wildfire ra single mới nhân dịp kỷ niệm mười năm ra mắt, bài hát có tên

Chúng ta không phải là những đốm lửa nhỏ

Chúng ta là ngọn lửa đốt sạch thành Sodom và Gomorrah.

Thảo nguyên mênh mông đang ngủ yên

Chúng ta rơi xuống từ trên cao

Biến mọi thứ trở thành hồng hoang

Chúng ta không sợ ngày nào đó bị dập tắt

Bởi vì chúng ta đã để lại niềm hi vọng lần nữa được bùng cháy trên thảo nguyên.

Đoạn cao trào của bài hát hoành tráng, nhịp phách mạnh mẽ, âm thanh điện tử và giọng hát l*иg vào nhau, không có dư âm ở cuối bài hát, như nửa cung cuối của bài đã bị nhạc trưởng chấm dứt một cách dứt khoát nhanh nhẹn, làm người nghe rùng mình không nhịn được trầm trồ.

Hiếm khi có buổi họp các nhóm fan của Wildfire lại với nhau, cùng nhau lên kế hoạch hát bè trong buổi biểu diễn, trên diễn đàn Long Môn hội đã ra mấy bài viết về thứ tự bài hát và lời bài hát, có Ngư Lân còn nhiệt tình đăng lên cả video hướng dẫn, kêu gọi mọi người nghiêm túc học theo.

Đồng thời ngay lúc này, trang web chính thức của Wildfire công bố một video dài cho kỷ niệm mười năm thành lập.

Nhân viên tạo hình và nhân viên quay hình quá hiểu rõ điểm thu hút của Trì Hựu Lân ở đâu. Trì Hựu Lân mặc một bộ lễ phục màu đen, trang phục nghiêm túc khoác ngay ngắn trên người hắn, người hết lần này đến lần khác bùng nổ pheromone là hắn, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra một sự gợi cảm lãnh đạm. Hắn nhìn bạn, khóe miệng cong lên một đường hình cung nhàn nhạt, giống như một lưỡi câu, vừa đúng lúc bị hắn nhìn trúng một sơ hở nhỏ ấy len lỏi vào trong, câu mất linh hồn bạn.

Đợt poster đầu tiên có phúc lợi tặng cho fan, bên diễn đàn Long Môn hội chính thức lãnh được một ngàn tấm poster rất lớn 2x1.5m, hội trưởng lão quyết định phát theo hình thức ai tới trước phát trước để phát ra.

Thời gian tôi đi công tác, buổi biểu diễn đầu tiên kỉ niệm mười năm của Wildfire bắt đầu mở màn. Mẹ gửi cho tôi một video ngắn, hội trường lớn tối đen đột nhiên có lửa bùng lên từ bốn phía sân khấu, khán giả kinh hô hò hét, Trì Hựu Lân xuất hiện với một đôi mắt trang điểm đẹp diễm lệ, fan hâm mộ thét gào.

Thật ra tôi không nhất định phải đi công tác vào lúc đó, lúc mẹ hỏi tôi có muốn lấy vé không, tôi đã tìm một cái cớ gì đó theo bản năng.

Ngày công tác về, lúc về đến nơi ở đã là nửa đêm.

Tôi đến hòm thư lấy bưu kiện được gửi đến từ Long Môn hội.

Tấm poster chiếm gần hết bức tường.

Tôi đối diện với Trì Hựu Lân trong hình.

Lúc này, hắn không phải là em trai tôi, mà là thần tượng của tôi, là người mà tôi có thể yên tâm thoải mái tự thỏa mãn.

Chẳng có ai xung quanh tôi, tôi muốn làm gì cũng được.

Nhóm nhạc Wildfire công bố trong buổi concert, sau khi hoạt động này kết thúc bọn họ sẽ nghỉ một năm. Thật ra bên trang chính thức đã từng có ẩn ý nói qua, rất nhiều fan biết qua tin tức này thông qua các loại hình thức khác nhau, vì vậy mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý, có thể lý trí chấp nhận việc này.

Mẹ cũng đã từng nhắc đến với tôi, bảo tôi xin nghỉ sớm, đến lúc đó cả nhà cùng nhau đi du lịch.

Thế mà ngày đó, trong lúc tôi giải đáp vấn đề luận văn cho sinh viên, bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ - bà nội không cẩn thận té từ cầu thang xuống ngất đi, được đưa đi bệnh viện rồi.

Tuổi tác của bà đã cao, bất cứ vấn đề nhỏ nào cũng có thể tạo nên sơ suất lớn.

Tôi lập tức đến bệnh viện, theo tin nhắn của mẹ tìm đến phòng bệnh.

"Bà!" Tôi đẩy phòng bệnh ra, chỉ thấy bà tựa nửa người vào giường bệnh, đã tỉnh lại rồi, tinh thần trông có vẻ khá tốt, nhìn thấy vẻ mặt của tôi thì mỉm cười.

"Anh nó đến rồi à? Đừng lo lắng, bà không sao."

"Sợ chết đi được." Tôi bước qua, ôm lấy bà.

"Bác sĩ khám rồi, bà chỉ bị gãy chân, mọi thứ khác không sao cả, cánh tay và trán là vết thương ngoài da thôi." Mẹ nói.

Ba cũng vừa mới đến:"Tối nay con ở lại với mẹ."

"Aiya, chỉ té một cái thôi mà coi mấy đứa sốt ruột kìa... Đừng nói là thông báo luôn cho cả em nó rồi nhé?"

Tôi và ba nhìn về hướng mẹ.

"Lúc đó con lo lắng quá, quên mất em nó vẫn đang biểu diễn, người trong nhà ai con cũng gọi cả."

Một lúc sau Trì Hựu Lân cũng đẩy cửa bước vào.

"Bà nội, bà sao rồi?!"

Hắn mặc một bộ trang phục lấp lánh, trợ lý đi theo sau hắn cùng bước vào.

"Con đừng lo, bà không sao, chỉ là không cẩn thận bước hụt chân té xuống thôi." Trì Hựu Lân ôm lấy bà, bà vỗ ngược lại cho hắn.

"Bà không tốt, làm mấy đứa lo lắng rồi."

Trợ lý nhìn đồng hồ, không thể không mở miệng.

"Bà không sao thì thật là tốt quá rồi......Anh Trì, chúng ta phải quay trở lại thôi, nếu không sẽ không kịp thời gian mở màn."

"Đúng đúng đúng, aiya, đều tại mẹ hoảng sợ quá, con xem bây giờ bà không sao, mau quay về đi, đừng làm lỡ thời gian." Mẹ vội vàng nói.

"Buổi tối con lại đến thăm bà."

"Đừng đến nữa, con còn phải nghỉ ngơi thật tốt, còn phải bận thêm một khoảng thời gian nữa mà." Bà nội nói.

"Ba mẹ và anh trai con sẽ chăm sóc bà, con có thời gian thì tới, về trước đi." Ba cũng nói.

Trì Hựu Lân gật đầu đi theo trợ lý.

Ba sắp xếp, ban ngày mẹ đến ở với bà, buổi tối đến lượt tôi và ông thay nhau trực đêm.

"Gần đây con có thời gian, ban ngày buổi tối đều đến được, mẹ phụ trách chuyện bếp núc là được rồi, dù sao tuổi của hai người cũng không còn trẻ nữa."

"Phòng bệnh cao cấp vốn dĩ đã có y tá chăm sóc, bà đầu óc còn tỉnh táo, không cần phiền như vậy đâu." Bà không nhịn được xen vào.

Nhưng chúng tôi đều không để ý.