Chương 1

“Ba, con đã đến cửa công ty rồi ba xuống chưa? Vâng, con lười đến bãi đỗ xe lắm, vậy con ở đây chờ ba ha..."

Một tay Kỳ Ngọc vịn tay lái, khi quay đầu lại, thỉnh thoảng anh thoáng thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao giản dị màu xám và đội mũ.

Đối phương cao gần một mét bảy, trên người mặc một cái áo khoác rộng liền mũ, làm cho cô có vẻ rất khỏe khoắn, trong tay người phụ nữ còn cầm một ly cà phê, trông như là nhân viên công nhân thừa dịp mọi người nghỉ trưa đi ra ngoài mua ly cà phê, cô ấy đi một đôi giày vải bình thường màu trắng, trông rất sạch sẽ nhưng rẻ tiền, bộ trang phục giản dị rất bình thường, kiểu ăn mặc giản dị khó có thể nhận ra trong đám đông.

Nếu không phải mấy tòa nhà văn phòng gần đó đang nghỉ trưa, trên đường cũng không có ai, trên đường anh thậm chí sẽ không nhìn một người phụ nữ như vậy, cũng không phải là vì cô giản dị quá, mà thật ra là anh chẳng để ý nhiều đến người khác lắm.

Kỳ Ngọc cúp điện thoại, ngón tay thon dài trắng nõn gõ trên cửa xe, đèn xanh đường dành cho người qua đường sáng lên, người phụ nữ bước lên vạch kẻ dành cho người đi đường, đi được nửa đường đột nhiên điện thoại vang lên, cứ như vậy vừa đi vừa nhận điện thoại, sau đó khi sắp bước lên bậc thang đường cái bên này, người phụ nữ ngẩng đầu lên.

Chỉ nhìn thấy phần sườn mặt thôi, lại khiến cho tim anh nhất thời đập hụt một nhịp, cho dù chỉ là bên sườn mặt, anh cũng nhận ra, mười một năm trước, tại Phạm Âm Sơn, người phụ nữ vẽ tranh trên đó, chính là cô! Kỳ Ngọc lập tức ngẩn ra, anh gần như theo bản năng cửa xe muốn đi xuống hỏi cô, vì sao không tuân thủ lời hứa? Sau đó vì sao không tới? Tại sao lại lừa anh? Tên thật của cô là gì? Còn nhớ anh không?

Anh muốn hỏi cô rất nhiều, rất nhiều câu hỏi, nhưng khi cửa xe bấm một tiếng, anh buông tay.

Anh phải hỏi như thế nào đây? Nếu như người ta không nhớ rõ anh là ai thì sao? Anh lại có lập trường gì mà đi hỏi chứ? Nhỡ đâu người ta sau đó có đi Phạm Âm Sơn tìm anh nhưng anh lại xuất ngoại thì sao? Bọn họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau một lần mà thôi, anh dựa vào cái gì mà có quyền chất vấn cô chứ? Chẳng lẽ muốn nói ngày đó vốn là ngày bi thảm nhất thống khổ nhất của anh và cô đã cứu vớt anh sao?

Kỳ Ngọc đang ngồi trong xe, nhìn bóng dáng người phụ nữ từ xa, như đang tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên, một cô gái khác từ phía sau xe của anh chạy ra, sau đó vọt về phía cô, nhào vào trong lòng người phụ nữ, hai tay ôm eo cô, hai người nhịn không được đồng thời cười rộ lên.

Thì ra... Vẫn rất là thích cười…