Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 154: Buồn cười

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúc các nàng thất tịch vui vẻ!!!

Editor: TIEUTUTUANTU

Tà tu yên lặng ẩn nhẫn mấy trăm năm nay bởi vì thực lực vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn danh môn chính phái ngụy quân tử hô mưa gọi gió, thậm chí đến người thường không có thiên phú, cũng bắt đầu mặc lăng la tơ lụa, sinh sống quá rực rỡ. Ngược lại là tà tu bọn họ từng hiển hách một thời, phảng phất trở thành cống ngầm ruồi bọ, chỉ có thể mai danh ẩn tích.

Nhân loại đê tiện bình thường, sinh đến thật nhiều, gϊếŧ một nhóm lại sinh ra một nhóm, tà tu thật sự không rõ, những danh môn chính phái đó vì cái gì muốn lao lực để chiếu cố bọn người thường đê tiện này.

Càng buồn cười là, không ít chính phái tu sĩ thế nhưng cùng người thường hỗn cư ở bên nhau, mất hết mặt mũi tu sĩ.

Khổ tu nhiều năm như vậy, còn không phải là vì cao cao tại thượng, vì được tất cả mọi người phủ phục dưới chân?

Tà tu không quen nhìn hành vi của danh môn chính phái, mắt thấy danh môn chính phái chiếm chủ đạo ở toàn bộ Tu Chân giới, bọn họ vừa gấp lại vừa tức. Danh môn chính phái số lượng nhiều, tài nguyên linh mạch linh thạch cũng phần lớn bị danh môn chính phái lấy đi, tà tu bọn họ thế đơn lực cô, còn có thể được cái gì tốt?

Gần mấy trăm năm qua, chính phái lâu lâu liền xuất hiện mấy đệ tử kinh tài tuyệt diễm, đặc biệt là Lưu Quang Tông có Trọng Tỉ kia, quả thực chính là sát khí hình người, chỗ có hắn, tà tu bọn họ liền không có ngày lành.

Thật vất vả chờ được tôn chủ tỉnh lại, hơn nữa toàn bộ Tu Chân giới lại không người có thể đánh lại Đại Thừa kỳ tu vi, làm danh môn chính phái này nọ lo sợ bất an, bọn họ tự nhiên cao hứng vạn phần.

Mùng 8, trời còn chưa sáng nhóm tà tu dưới dự dẫn dắt của các tôn giả, bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến vào Ung Thành, chuẩn bị đại khai sát giới.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp vào thành, liền phát hiện không thích hợp, như thế nào chạy lâu như vậy còn không có tới gần cửa thành?

Một nén nhang trước, bọn họ mới từ bên cạnh một thân cây chạy qua, như thế nào hiện tại lại nhìn thấy nó?

Không đúng, không đúng, Ung Thành không phải là đất liền sao? Như thế nào phía trước bỗng nhiên xuất hiện đại dương mênh mông?

Nhóm tà tu nhìn thấy kì lạ liền không dám tiến thêm, tôn giả đi đầu cười lạnh: "Bọn ngụy quân tử chỉ biết dùng thủ đoạn dấu đầu lộ đuôi, không cần sợ, đều đi theo ta, đây đều là ảo cảnh."

Pháp khi trong tay hắn vung lên, ảo cảnh bốn phía tức khắc biến mất, phía trước nào còn có biển rộng, chỉ có mấy thủ vệ chạy nhanh vào cửa thành.

"Đệ tử danh môn chính phái, đều là trứng thối, còn chưa đánh đã trốn hết rồi." Tôn giả cầm đầu càng thêm đắc ý, "Ngoài miệng nói phải bảo vệ bá tánh, gặp phải nguy hiểm thì lại chạy nhanh nhất."

Tôn giả dẫn đầu nhìn cửa thành trống rỗng, ngữ khí cuồng vọng dẫn nhóm tà tu đánh tới, chợt một người áo xanh xuất hiện, ánh mắt hắn hơi đổi, không dấu vết mà lui lại mấy bước.

"Mộc Tê tôn giả." Mới vừa rồi còn thập phần cuồng vọng, lúc này tôn giả bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi đây là muốn đi đâu?"

Mộc Tê tôn giả mắt lạnh không đáp, hóa thành một đạo lưu quang biến mất.

"Hừ, làm trò gì." Bị Mộc Tê tôn giả làm mất mặt trước bao nhiêu thuộc hạ, tôn giả dẫn đầu có chút không cao hứng, "Nếu không phải hắn thề son sắt nói cái gì có thể sử dụng oán khi của Phàm Trần giới làm ảnh hưởng đến tâm cảnh tu sĩ danh môn chính phái, nói miệng thì thanh thế rung trời, kết quả thì sao, lại bị đệ tử Lưu Quang Tông cùng Vân Hoa Môn phát hiện, nếu không bọn chúng cũng không phòng bị chúng ta đến như vậy."

Vì khởi động trận Pháp ở Phàm Trần giới kia, không chỉ có dùng tánh mạng vài vạn bá tánh, mà tà tu bọn họ còn bắt thêm mấy tán tu ở Tà tu giới hiến tế, hao phí mấy năm, nói thất bại liền thất bại, người phái đi Phàm Trần giới nhiều như vậy, chỉ có một mình hắn ta trở về, giờ còn có mặt mũi bày sắc mặt cho hắn xem?!

"Tôn giả ngài nói đúng, Mộc Tê chính là ỷ vào tôn chủ tín nhiệm, mới không coi ai ra gì. Hắn nếu thực sự có bản lĩnh, lúc ở Phàm Trần giới lâu như vậy, nên phát hiện nữ đệ tử Ngũ linh căn bái vào Vân Hoa Môn kia, cuối cùng lại để cho chính phái nhặt được tiện nghi." Thân tính đi theo tôn giả nói tiếp, "Mầm tu luyện tốt như vậy, nếu là bái nhập vào tà tu ta, thì tốt bao nhiêu."

Tôn giả cười lạnh: "Loại nữ đệ tử tư chất tốt này, có thể có được thì như thế nào, lúc này mới không đến hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào nàng lật đổ toàn bộ Tu Chân giới ngụy quân tử kia?"

Không Hầu kia làm hỏng không ít chuyện của bọn họ, Tôn giả dẫn đầu nghe thân tính nhắc tới nàng, biểu tình có chút không cao hứng: "Đi, đi gϊếŧ hết không chừa."

Đoàn người bọn họ vọt vào thành, vốn tưởng rằng trên đường sẽ vang tiếng kêu khóc rung trời, nào biết bên trong không có người nào, trên mặt đất vẩy đầy cánh hoa do hỉ đội bay qua lưu lại, toàn bộ đường phố

đầy mùi hoa.

Dẫn đầu tôn giả ẩn ẩn cảm thấy

cảnh tượng này có chút tà môn, lui một bước. Động tác này không ngờ đã cứu hắn, bởi vì một đạo kiếm khí không biết từ chỗ nào bay ra tới, hắn còn chưa kịp phản ứng, thân tín bên cạnh đã chết hơn phân nửa.

Tôn giả thấy không tốt, xoay người bỏ trốn, nhưng là phía trên, phía sau, phía trước hắn đều xuất hiện tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên.

Phía sau ba tu sĩ này còn mang theo không ít đệ tử tay cầm bản mạng pháp khí, nhóm đệ tử này mặc trang phục các đại tông môn, rõ ràng là đến từ các môn phái khác nhau.

"Ta đã chờ các vị lâu ngày." Hòa Phong Trai trai chủ An Hòa chấp tay chào, phong thái như kiếm hoa, nhẹ nhàng như ngọc, "Các vị đây là muốn đi đâu?"

Dẫn đầu tôn giả nhìn người danh môn chính phái bao vây bốn phía kín không kẽ hở, sắc mặt như sương: "Các ngươi đã sớm chuẩn bị?"

An Hòa cười nhạo một tiếng, tà tu động tác liên tiếp, làm toàn bộ Tu Chân giới cả ngày lo lắng đề phòng? Hôm nay có cơ hội đem bọn họ một lưới bắt hết, ai lại không muốn góp vài phần sức lực?

"Các ngươi thật sự cho rằng, gϊếŧ chúng ta, là có thể sống tiếp như cũ?" Dẫn đầu tôn giả ánh mắt đảo qua, nơi này không có người của Lưu Quang Tông, "Người Lưu Quang Tông không có nói cho các ngươi biết, tôn chủ chúng ta đã là Đại Thừa kỳ đại viên mãn sao?"

"Đại Thừa kỳ viên mãn lại như thế nào, chẳng lẽ còn có thể biểu diễn đạp đất phi thăng?" An Hòa cười nhạo nói, "Nếu hắn thật có thể đạp đất phi thăng, lưu lại đám bại hoại các ngươi để chúng ta thu thập, vậy càng tốt."

Dẫn đầu tôn giả vẻ mặt cuồng vọng biến mất, hắn lấy ra bản mạng pháp khí: "Các ngươi đường đường là danh môn chính phái, nhiều người như vậy vây gϊếŧ chúng ta, cũng không thấy mất mặt."

"Không ngại, chúng ta vốn dĩ chính là lấy nhiều đánh ít." Đàm Phong bắt chéo chân ngồi trên phi kiếm gặm linh quả, đứng dậy hướng lên trời chắp tay nói, "Ngươi phạm phải rất nhiều sát nghiệt, làm nhiều việc ác. Hôm nay cho dù ta bị thế nhân mắng lấy nhiều khi ít, thì cũng quyết tâʍ ɦộ vệ bá tánh thiên hạ. Thiên Đạo tại thượng, nhất định thông cảm cho chúng ta."

Dẫn đầu tôn giả: "......"

Sợ đánh không lại liền dựa vào lấy nhiều đánh ít, việc không biết xấu hổ như vậy cũng nói đúng lý hợp tình được, danh môn chính phái thật là một thế hệ so với một thế hệ càng mặt dày vô sỉ.

Chiến tranh chạm vào là nổ ngay, tất cả mọi người đều không động, nhân mã hai bên giằng co, phảng phất ai động thủ trước, liền sẽ thua.

An Hòa sửa sửa áo gấm mới mua trên người, nói với sư đệ phía sau: "Thật không hổ là sư huynh muội đồng môn, Đàm Phong kia nói chuyện không thua gì Không Hầu tiên tử."

Chẳng lẽ đây là thủ đoạn đối phó địch nhân của Vân Hoa Môn, trước khi đánh thì nói vài câu với đối phương, chờ khi chân chính bắt đầu động thủ, đối phương đã bị tức giận đến chóng mặt nhức đầu, liền rất dễ dàng lộ ra nhược điểm công kích.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, Vân Hoa Môn hành sự thế nhưng không câu nệ tiểu tiết như thế.

An Hòa sư đệ xấu hổ cười cười, nhìn xung quanh vài lần, thấy không ai chú ý tới bên này, mới trộm nhẹ nhàng thở ra. Nơi này đều là tu sĩ, nói chuyện thực dễ bị người khác nghe được.

Nửa nén hương qua đi, tôn giã dẫn đầu rốt cuộc chịu không nổi không khí áp lực, chuẩn bị huyết chiến một trận, chờ tôn chủ tới cứu bọn họ, nhưng chưa kịp đánh thì thuộc hạ của hắn lại liên tiếp ngã xuống, không bao lâu đã té xỉu hơn phân nửa.

"Xem ra thuốc của Vô Danh chân nhân cùng sư thúc nghiên cứu rất có hiệu quả." Trận pháp ngoài cửa thành, xác thật là mê ảo trận, nhưng trận pháp kia cũng không phải thật sự dùng để làm tà tu vô pháp tới gần cửa thành, mà là làm cho bọn họ vô tri vô giác hít vào mùi vị biển cả.

Phàm là người có tu vi, đều sẽ không dễ dàng trúng độc, bởi vì bọn họ có thể nít thở rất lâu. Chỉ có làm cho bọn họ cho rằng hương vị nước biển trước mặt chỉ là ảo cảnh, mới có thể làm cho bọn họ vô tri vô giác trúng độc.

Sau đó tiến vào cửa thành ngửi được mùi hoa, đó là độc càng thêm độc, Vân Hoa Môn bọn họ làm việc, từ trước đến nay chú ý lấy ít thắng nhiều, bằng hao tổn nhỏ nhất đạt được lợi ích lớn nhất. (câu này editer lấy cảm hứng dịch từ môn quốc phòng thời sv)

"Các ngươi, các ngươi vô sỉ!" Tôn giả dẫn đầu nhìn thuộc hạ nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ, hai mắt đỏ đậm như máu, gào rống nói với Đàm Phong: "Ta muốn gϊếŧ ngươi."

Đàm Phong lập tức không chút do dự móc ra một kiện phòng ngự pháp bảo che ở trước người, lắc mình tránh ở phía sau Cốc Vũ trưởng lão tu vi cao thâm.

Cốc Vũ thân là một trong ba vị trưởng lão của Vân Hoa Môn, thường ngày không thấy ra tay, nhưng nay xuất kiếm lại vô cùng lưu loát, đồng thời ra tay cùng hắn còn có hai vị trưởng lão Chiêu Hàm Tông, Bích Vũ Môn, vị tôn giả tà tu này ở Tà tu giới xếp thứ năm, là cao thủ phất tay có thể khiến đất rung núi chuyển.

Nhưng là hắn chẳng thể nghĩ tới, danh môn chính phái làm việc lại không biết xấu hổ như vậy, chưa đánh đã dùng độc, một đống lớn thanh thế hiển hách bao vây chưa đủ, khi ra tay lại là ba đánh một.

"Nếu không phải vì chờ độc tính phát tác, chúng ta hà tất diễn một tuồng kịch như vậy?" Đàm Phong nhảy xuống phi kiếm, nói với tu sĩ bốn phía, "Các vị đạo hữu, trừ ma vệ đạo chính là trách nhiệm của chúng ta, hiện giờ tà tu đánh tới, chúng ta há có thể thờ ơ?"

Nói xong những lời này, hắn nhất kiếm chém tới, nhóm tà tu hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, vài tên rơi đầu.

"Đàm Phong đạo hữu nói phải, trừ ma vệ đạo không thể chối từ."

"Hôm nay quyết không để một tên trốn thoát."

Mọi người nhiệt huyết sôi trào mà vung pháp khí, tạp tạp, chém chém, đem tà tu hôn mê bất tỉnh chém gϊếŧ tại đây.

"A di đà phật." Một vị hoà thượng Thanh Tịnh Tự siêu độ mấy tà tu nằm gần mình, quay đầu thương xót niệm phật hiệu, "Tà tu tuy ác, nhưng ta không đành lòng bọn họ chết đi trong thống khổ. Vãng sinh vô tri vô giác nhẹ nhàng như thế, cũng là một phần công đức."

"Đại sư nói phải."

"Thiên Đạo nhân đức, chúng ta lại sao nhẫn tâm làm nhiều người thống khổ như vậy?"

"Khi chào đời khóc la sợ hãi, nay ra đi bình thản nhẹ nhàng, sinh tử luân hồi, chỉ là như thế." Hòa thượng run tay khoác áo cà sa ở trên người, "Thiện tai thiện tai."

"Các ngươi......" Tôn giả phun ra một ngụm máu tươi, không biết là do giận, hay là do bị nội thương. Hắn nhìn thi thể thuộc hạ thương vong đầy đất, mà chính phái lại không có một người thương vong, chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười, hơi thở tắt nghẽn.

Đáng tiếc hắn lại vô pháp nói tiếp, tại một khắc đó, hắn bị Cốc Vũ trưởng lão đánh nát linh đài, ngửa đầu rơi xuống, không một tiếng động.

Cốc Vũ trưởng lão dùng khăn tay lau khô tay, nhìn mọi người chắp tay nói: "Người tới là khách, nơi này không dám để chư vị thu thập, giao cho bỉ môn là được."

Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Đàm Phong, "Ngươi mang đệ tử đem nơi này thu dọn sạch sẽ, đừng để cho dân chúng ngửi được mùi máu tươi."

"Tuân mệnh." Đàm Phong dám cợt nhả đám tà tu, nhưng ở trước mặt trưởng lão tông môn, lại quy củ nghiêm chỉnh. Lập tức liền móc ra mười mấy thu nạp túi dùng một lần, phân cho đệ tử Vân Hoa Môn phía sau, bắt đầu xử lý hiện trường.

Cửa thành Đông bên này, tà tu bị một lưới bắt hết, cửa Nam cửa Bắc tà tu cũng không tốt lắm. Bọn họ còn chưa xông vào cửa thành, liền rơi vào trận pháp. Trận pháp này là sát trận do đại tông môn hợp lực bày bố, chờ bọn họ từ trong trận ra tới, nhân số đã thiệt hại ba thành, còn có không ít người bị thương, hao không ít linh khí.

Chờ bọn họ thật vất vả bò lên tới, đợi bọn họ không phải là bá tánh tay trói gà không chặt, mà là tinh nhuệ đệ tử cùng phong chủ, trưởng lão tứ đại tông môn Lưu Quang Tông, Chiêu Hàm Tông, Cửu Phượng Môn, Thú Vương Tông.

Này không phải chiến đấu kịch liệt, mà là đơn phương tàn sát.

Nhóm Tà tu trước khi chết đều không rõ, vì cái gì kế hoạch đột kích tốt như vậy, lại biến thành ôm cây đợi thỏ, mà bọn họ chính là con thỏ ngu xuẩn kia. Mười đại tông môn sớm đã có chuẩn bị, cho nên toàn bộ Tu Chân giới mới tập thể xuất động, toàn bộ ẩn giấu trong Ung Thành phồn hoa. Bọn chúng là lợi dụng Trọng Tỉ cùng Không Hầu kết đạo đại điển, cố ý chờ bọn họ tấn công.

Đã suy nghĩ cẩn thận điểm này, nhưng mà bọn họ cũng không kịp đào tẩu, chỉ có thể trơ mắt chết dưới kiếm của nhóm kiếm tu, hoặc là bị mãnh thú do đệ tử Thú Vương Tông thao túng gϊếŧ chết.

Một vị tà tu tôn giả trước khi bị bóp nát linh đài, lẩm bẩm nhìn Thu Sương: "Chúng ta đến tột cùng ai mới là tà tu......"

Thu Sương một chân đá văng thi thể hắn, váy hoa xinh đẹp không nhiễm nửa điểm máu tươi: "Thiên hạ vốn không có chính tà. Các ngươi gϊếŧ hại người thường, chúng ta xem người thường là bạn, đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Các ngươi sai ở chỗ không nên tới mưu hại bá tánh thiên hạ, chúng ta vì muốn sống bình an, chỉ có thể tiêu diệt các ngươi."(editer: nói đúng, chân lí thuộc về phe thắng cuộc)

Quay đầu nhìn thi thể đầy đất, Thu Sương nói với đệ tử vãn bối: "Tất cả tu sĩ tu vi thấp hơn Xuất Khiếu kỳ, toàn bộ hồi Vân Hoa Môn, không được trì hoãn."

"Tuân mệnh!" Đệ tử Vân Hoa Môn đang thu thập thi thể nghe vậy, ném xuống việc làm được một nửa, chạy nhanh không có nửa điểm do dự.

Người tông môn khác thấy Vân Hoa Môn chạy nhanh như vậy, do dự một chút, cũng chạy theo. Vân Hoa Môn chạy trốn có bao nhiêu mau, bọn họ liền chạy theo mau như vậy. Rất nhanh cả tòa Ung Thành, cũng chỉ dư lại ít ỏi mấy vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên.

Gió to nổi lên, nam nhân mặc áo bào trắng xuất hiện ở cửa thành, hắn bước không nhanh không chậm, phảng phất mình chỉ là du khách ngẫu nhiên vào thành. Phía sau hắn còn đi theo một tu sĩ áo xanh, vị tu sĩ này lớn lên mi thanh mục tú, tựa văn nhược thư sinh.

"Cửu Túc tôn chủ cùng...... đại sư trận pháp Mộc Tê. Hôm nay tông môn tổ chức kết đạo đại điển cho tiểu bối, không có tinh lực tiếp đãi nhị vị, hai vị vẫn là mời trở về đi." Thu Sương thưởng thức quạt tròn trong tay, mỹ diễm như hoa.

"Sớm nghe nói về Thu Sương tiên tử dung mạo như mẫu đơn, hôm nay vừa thấy, mới biết được mẫu đơn không bằng tiên tử nửa phần." Mộc Tê chắp tay thi lễ, "Hôm nay đã là đại hôn của Không Hầu tiên tử, ta cùng với tôn chủ mặt dày muốn uống mấy ly rượu mừng, không biết tiên tử có bằng lòng hay không?"

"Ngươi khen ta đẹp, ta nghe xong thật cao hứng." Thu Sương nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, "Đáng tiếc lỗ tai ta không tốt, tiểu lang quân mĩ mạo nói lời bùi tai, ta cũng sẽ không cho các ngươi đi vào."

"Tiên tử không muốn, như vậy tại hạ chỉ có thể mạo phạm." Mộc Tê cười cười, trong mắt lạnh băng một mảnh, "Đắc tội."

Thu Sương không dám xem thường, Mộc Tê này tu vi tuy thấp hơn nàng, nhưng bên hắn còn có Cửu Túc, Cửu Túc hỉ nộ không chừng, thập phần khó có thể nắm bắt. Cũng may trưởng lão tông môn khác cũng tới rồi, mọi người cùng nhau...... Ai đi đánh Cửu Túc?

Đều là tay già chân yếu, còn đều là trưởng bối đức cao vọng trọng trong tông môn, đã mấy trăm năm không chật vật như vậy. Bất quá tất cả mọi người đều bị đánh đến thảm, ai cũng không cười ai, ngược lại cùng đoàn kết chiến đấu.

Bị cao thủ mười đại tông môn bám chân, Cửu Túc sắc mặt thập phần khó coi, cố tình bọn lão gia hỏa thập phần đồng lòng, hắn một chốc một lát thế nhưng cũng không gϊếŧ được.

"Hôm nay các ngươi nếu là có một người nguyện ý chết, ta sẽ tha cho những người khác một mạng." Cửu Túc chắp tay sau lưng, trên cao nhìn xuống nhóm trưởng lão bị thương, "Hay là nói, các ngươi muốn cùng nhau chịu chết?"

Chúng trưởng lão ngươi xem ta, ta xem ngươi, đều không nói lời nào. Trưởng lão Cửu Phượng Môn cùng Chiêu Hàm Tông thừa dịp này, hung hăng trừng mắt liếc nhau.

"Hẳn là không sai biệt lắm." Thu Sương trưởng lão ngẩng đầu nhìn mắt trời, lấy tay che ngực, phun ra một búng máu: "Còn chờ cái gì, đều trốn!"

Nàng vừa dứt lời, chúng trưởng lão đồng thời ném ra vài pháp khí công kích, thừa cơ hội này, phi thân, Lâʍ ɦộc ẩn thân ở giữa không trung tiếp được bọn họ, thúc giục phi kiếm chạy về Vân Hoa Môn.

"Muốn chạy trốn?"

Cửu Túc khẽ cười một tiếng, xoay người nhìn Mộc Tê khom người đứng phía sau: "Ngươi đang làm gì?"

"Ta đang nhìn di thể vài vị tôn giả." Mộc Tê trên mặt tươi cười biến mất, "Vài vị tôn giả cùng ta cộng sự trăm năm, có phải hay không......"

"Ngươi trước lưu lại thu thập thi thể, dù sao lấy tu vi của ngươi, cùng ta đi Vân Hoa Môn cũng không có tác dụng gì." Cửu Túc lạnh nhạt mà nhìn thi thể tà tu trên mặt đất, ở trong mắt hắn, tà tu chết đi, là không dùng được.

"Không ổn!" Mộc Tê vội la lên, "Bọn người tự xưng chính phái đều là ngụy quân tử, thủ đoạn tàn nhẫn tà ác, tôn chủ ngươi một mình tiến đến, thuộc hạ như thế nào có thể yên tâm. Không cần quan tâm đến thi thể này, đơi tôn chủ đoạt được toàn bộ Tu Chân giới, làm sao sầu không có người để sai phái?"

Cửu Túc hừ lạnh nói: "Quỷ kế đa đoan lại như thế nào, bổn tọa hiện giờ tu vi Đại Thừa viên mãn, chỉ kém một bước liền có thể đoạt được cơ duyên phi thăng, lại thế nào sẽ sợ mấy thứ thủ đoạn bỏ đi."

"Nhưng......"

"Không cần nhiều lời nữa, ngươi

lưu lại nơi đây, dẫn dắt thuộc hạ còn lại chờ bổn tọa trở về."

"Thuộc hạ lĩnh mệnh." Mộc Tê đứng tại chỗ, nhìn theo thân ảnh Cửu Túc biến mất ở trong mây, thẳng đến khi rốt cuộc nhìn không thấy nữa, mới xoay người đi ra ngoài, hắn càng đi càng nhanh, cơ hồ muốn cách mặt đất bay ra ngoài cửa thành.

Một thanh kiếm ngăn ở trước mặt hắn.

Các trưởng lão bị Cửu Túc đuổi gϊếŧ thật sự chật vật, thật vất vả trốn về chính điện Vân Hoa Môn, thấy Hoàn Tông cùng Không Hầu kết đạo đại điển đã hoàn thành, liền dấu đi toàn bộ đệ tử tu vi thấp.

"Không được không được." Thu Sương thở phì phò, quạt tròn phẩy mạnh, trâm cài trên đầu nhích tới nhích lui, "Chúng ta mấy lão gia hỏa già cả, phải được nghỉ ngơi, các ngươi tới."

Nói xong, cũng không đợi Kim Nhạc, Hành Ngạn, Không Hầu, Hoàn Tông phản ứng, mấy trưởng lão thập phần chật vật liền trốn trở về sau cửa điện.

"Ta cũng đi trốn trốn, ta luyện đan lợi hại, đánh nhau lại không giỏi." Thanh Nguyên lấy ra một đại bao đan dược đưa cho Không Hầu, "Chờ đánh xong nếu còn cần đan dược gì, thì đến chỗ ta lấy." Nói xong, bước nhanh vào trong điện, tay áo vung lên, đem đám người Không Hầu nhốt ở ngoài cửa.

"Hành Ngạn chưởng môn sư bá, Không Hầu tiên tử còn nhỏ, không bằng cho nàng cũng đi vào?" Lăng Nguyệt thấy Không Hầu bị nhốt ở ngoài cửa, có chút không đành lòng. Tà tu ra tay vô tình, Không Hầu tuổi tác còn không bằng số lẻ của họ, nàng thọ mệnh còn dài, có thể nào bỏ mạng hôm nay?

"Đa tạ Lăng Nguyệt tiên tử."

Không Hầu không nghĩ tới Lăng Nguyệt ở thời điểm này, còn nghĩ cho nàng, "Ta cùng với Hoàn Tông là nhất thể, hắn ở đâu, ta ở đó."

Lăng Nguyệt muốn nói, Cửu Túc tu vi cao thâm, Tu Chân giới không có đối thủ của hắn. Nhưng là nhìn đến Không Hầu cùng Hoàn Tông nắm chặt tay, nàng trầm mặc. Nếu là bọn họ hôm nay không thể chiến thắng Cửu Túc, mặc kệ tránh ở nơi nào, cuối cùng cũng không thoát.

Không bằng bây giờ nắm tay ở bên nhau, sinh cũng được, tử cũng thế, ít nhất sẽ không cô đơn.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Lăng Nguyệt nhìn hai người cười cười, triệu ra bản mạng kiếm, đứng ở phía sau Cửu Phượng Môn môn chủ.

Thân là đệ tử danh môn chính phái, một khắc bước lên tu chân lộ kia, cũng đã minh bạch đạo lý này. Khi thiên hạ nguy khốn, chúng ta không thể chối từ.

Lưu Quang Tông, Cửu Phượng Môn, Chiêu Hàm Tông, Thanh Tịnh Tự, Thú Vương Tông, Lưỡng Nghi Môn, Đan Hà Lâu, Bích Vũ Môn, Vân Hoa Môn, Nguyệt Tinh Môn mười đại tông môn, tông chủ, phong chủ, chưởng phái đệ tử tu vi cao, cùng đệ tử, giờ này khắc này tất cả đều đứng ngoài chính điện, nửa bước không lùi.

Gió nổi mây bay, nam nhân mặc áo bào trắng từ trên trời giáng xuống.

Hắn mắt lạnh nhìn mười đại tông môn, trào phúng cười nói: "Các ngươi cho rằng, bằng vào các ngươi, có thể ngăn được ta?"

"A di đà phật." Thanh Tịnh Tự trụ trì Pháp Đàn đại sư nói, "Cửu Túc thí chủ, ngươi đã là đại thừa kỳ tu vi, cách độ kiếp phi thăng chỉ một bước chân, vì sao phải cùng toàn bộ Tu Chân giới sinh linh đồ thán?"

"Một bước chân?" Cửu Túc cười lạnh, "Tu Chân giới nhiều năm không có người phi thăng, các ngươi thật sự không biết nguyên do?"

Mọi người đều không lên tiếng.

"Tu hành vốn chính là đấu tranh, tranh cơ duyên, tranh linh khí, tranh hết thảy tài nguyên. Chính là các ngươi mấy năm nay bày trò, không chỉ có đem các loại công pháp tu hành công bố, mà còn đem toàn bộ Tu Chân giới biến thành ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt." Cửu Túc cười lạnh, "Đến tranh cũng không muốn tranh, toàn bộ Tu Chân giới càng ngày càng bình thản, cũng càng ngày càng lớn mạnh, lại đem cơ duyên phi thăng ném bỏ."

"Các ngươi thích Tu Chân giới hoà hợp êm thấm, không muốn vì phi thăng mà thương tổn người khác." Cửu Túc cười lạnh, "Thật là buồn cười, những tiền bối mấy ngàn năm trước chỉ sợ đến chết cũng không nghĩ đến. Bọn họ liều sống liều chết đoạt cơ duyên, nghĩ mọi cách phi thăng, mà hậu bối bọn họ lại ngốc đến nỗi đem công pháp tu luyện các tông môn công bố ra ngoài."
« Chương TrướcChương Tiếp »