Tác giả: Tử Sơ TửuEdit: HihihahaMột lát sau, Tạ Sóc rửa mặt xong đi ra.
Tối qua Diệp An mất ngủ, gần như cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay bị gọi dậy, đến lúc này không thể mở mắt ra nổi, đến lúc không chịu được nữa, không muốn đi cùng Tạ Sóc đối phó với một số họ hàng không quen biết, không có sức lực nói: " Em cảm thấy không thoải mái, chóng mặt quá, em muốn nghỉ một lát, một mình anh đi trước được không?"
Tạ Sóc không nói gì hết, khuân mặt lãnh đạm rời khỏi.
Đợi Tạ Sóc rời đi, Diệp An liền to gan dựa vào ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần.
Đúng lúc đang ngủ đến mơ mơ hồ hồ, ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ cửa.
Diệp An mở to mắt, tinh thần có chút hỗn độn, tưởng đó là Tạ Sóc, liền tiện miệng đáp: " Mời vào."
Cửa phòng bị đẩy ra, đi vào nhưng lại là người gặp ở cửa trước Tạ Dữ Nhiên, trong tay cậu ta là một chén canh.
Diệp An đơ người ra.
Tạ Dữ Nhiên bê tô canh đến trước mặt cô, ánh mắt đối diện cô, cười nhẹ: " Anh hai nói chị dâu không thoải mái nên kêu em bê canh từ phòng bếp đến cho chị."
Diệp An: "?"
Cậu dỗ ai vậy?
Anh ta, lại chu đáo như thế?
Diệp An nhìn chén canh yến được đưa đến trước mặt, bụng không ngừng kêu nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì cả, giơ tay cầm lấy chén canh, dịu dàng nho nhã cười: " cám ơn."
Đưa canh xong, Tạ Dữ Nhiên không vội vàng rời đi, mà thân thiết hỏi: " Hay là gọi bác sĩ đến khám cho chị dâu chút?"
Diệp An miết miết chiếc thìa,cười cười nói: " không cần đâu, chị chỉ là không ăn sáng, có chút tụt huyết áp, ăn canh xong là không sao rồi."
Hôm nay cô không có mặc váy cô dâu, chỉ mặc một bộ lễ phục màu trắng, để lộ ra một bên vai, chiếc cổ thon thả, xương quai xanh tinh xảo, váy dài đến mắt cá chân, chất vải mềm mại như nước.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên góc mặt cô, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.
Tạ Dữ Nhiên đánh giá cô một vòng, đáy mắt xoẹt qua một tia ý vị không rõ.
Một cô gái đẹp như vậy, bởi vì chút lợi ích Diệp Viễn Niên vậy mà không tiếc tặng đi.
" Còn có chuyện gì sao?"
Bắt gặp cậu ta cứ nhìn mình chăm chú, Diệp An có chút kì quái.
Tạ Dữ Nhiên mỉm mỉm cười: " Anh hai mắt có chút không tiện, sau này làm phiền chị dâu chăm sóc rồi."
Diệp An thoáng nhìn nụ cười trên mặt cậu ta nhất thời không nhận ra cậu ta với Tạ Sóc thật sự là tình cảm anh em sâu đậm, hay là cố ý tỏ ra vẻ.
Suy cho cùng gia nghiệp Tạ Gia lớn như vậy, bởi vì tranh quyền đoạt lợi, thủ đoạn nào cũng có thể làm.
" Vợ chồng với nhau vốn dĩ phải giúp đỡ lẫn nhau, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt anh hai cậu."
" Vậy chị dâu nghỉ ngơi cho tốt, em không quấy rầy chị nữa."
Nhận được sự đồng ý của cô, Tạ Dữ Nhiên liền đứng dậy rời đi.
Diệp An không nhịn được vu cáo, hai anh em này, một người lạnh lùng như máy móc, một người nhìn không rõ, không có ai dễ gần cả.
Cô thở ra một hơi, cúi đầu tiếp tục uống canh.
Không thể không nói, đầu bếp của Tạ gia quả thực không tồi, canh này được nấu vừa nước, nghĩ đến cuộc sống sau này, Diệp An lại vui vẻ trở lại.
Không bao lâu sau, dì Châu lại gõ cửa, nói ông nội và Tạ Bách Ngôn tìm cô.
Diệp An đưa chén cho dì Châu, điều chỉnh lại tâm trạng, để lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, đi ra khỏi phòng.
........
..........
Mặc dù chỉ là bữa tiệc gia đình, nhưng loại ngày như kết hôn này, vẫn là không bỏ được chuyện kính rượu xã giao.
Sau khi kết thúc tiệc trưa, Tạ Sóc mất sạch kiên nhẫn, bỏ lại mình Diệp An, không biết trốn nằm ở đâu.
Diệp An chỉ đành một mình bồi ông nội và Tạ Bách Ngôn nhàm chán nói chuyện.
Một lượt giày vò qua đi, cô cười đến nỗi mặt đều muốn co rút lại.
Hơn chín giờ tối, Diệp An dỗ ông nội xong, trở về trong phòng mới.
Tạ Sóc trở về sớm hơn cô, ngồi trên ghế sô pha, giống như bức tượng đá.
Diệp An hoa mắt chóng mặt, vừa đi vào trong vừa giơ tay mở cái kẹp cố định bên giường, nhìn lên thấy một bóng dáng ngồi im lặng trên sô pha, động tác ngưng lại.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu xuống, người đàn ông trầm lặng ngồi trên ghế sô pha, yên lặng đến lỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở.
" anh muốn đi tắm sao?"
Nửa ngày sau, Diệp An bình tĩnh lại, mở miệng hỏi.
Tạ Sóc vẫn không nói lời nào như cũ, nhưng mà người lại đứng dậy.
Diệp An không tính toán với anh ta, đi đến phòng thay đồ, thay anh tìm khăn mặt và đồ ngủ, khi quay lại Tạ Sóc đã cởϊ áσ vest bên ngoài, đang cởi nơ trước cổ.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ kéo cà vạt, cùng với khuôn hàm gọn gàng và yết hầu, lộ ra một chút lười biếng và gợi cảm.
Một hạt mầm thiếu nữ không thể tránh được lại nảy mầm trong lòng Diệp An
Tuy rằng mắt đã bị mù, nhưng người vẫn cứ đẹp trai.
Cô thích thú ngắm nhìn, duỗi tay đỡ Tạ Sóc, ai mà biết vừa đυ.ng vào cánh tay Tạ Sóc liền bị anh đẩy ra.
Tạ Sóc lạnh lùng từ chối sự giúp đỡ của cô, tự mình đi về phía nhà tắm.
Tâm tư thiếu nữa " lạch cạch" vỡ thành tan tành.
Diệp An:?
Ban ngày để lại cô một mình, buổi tối lại dám đổi sắc mặt với cô?
Cô thấy anh đúng là thiếu sự dạy dỗ của xã hội.
Diệp An tức tới nghẹn họng, xém chút nữa đạp cho anh ta một trận, nghĩ đến đêm tân hôn mà xảy ra án mạng, mới thôi.
Từ phòng ngủ đi đến phòng tắm Tạ Sóc chắc mò mẫm đi qua rất nhiều lần, mặc dù đi chậm nhưng cũng coi như thuận lợi, không có trở ngại gì.
Diệp An đè lại lửa giận, đi theo sau lưng Tạ Sóc, thay anh sắp xếp xong đồ đạc, vốn muốn hỏi xem Tạ Sóc có cần giúp đỡ gì nữa không, nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tạ Sóc, liền bỏ qua ý định đó.
Cái tính khí đại thiếu gia của anh ta, cô vẫn không nên tự tìm sự nhục nhã.
Từ phòng tắm đi ra, Diệp An đi đến trước gương, tự mình gỡ tóc.
Cô mặc chiếc váy màu trắng thuần khiết, eo được thắt lại, giữ chặt, mái tóc dài xõa xuống che đi xương quai xanh tinh xảo.
Gương mặt vẫn còn trang điểm, lông mày mảnh, lông mi dài hơi nhếch lên, khóe mắt có chút màu hồng đào, phản chiếu trong gương, quả là có một loại phong cách khác.
Diệp An ngước cằm lên, tự luyến nghĩ: ân, cách trang điểm cô dâu ngày hôm nay, cũng khá đẹp.
Chỉ đáng tiếc, người mù kia không thưởng thức được.
Gỡ tóc xong, cô bắt đầu tẩy trang.
Hướng phòng tắm truyền đến tiếng nước, Diệp An nghe nghe, trong lòng bất giác có cảm giác không chân thực,....như thế nào đột nhiên lại kết hôn rồi?
Cô không phải đang nằm mơ chứ?
Hơi rượu còn lại bốc lên đầu, có chút hoảng hốt, tự mình cấu mình một cái.
" đau.."
Đau quá, là thật, không phải đang nằm mơ.
Cô đúng là đã gả đi rồi.
Tẩy trang xong, Tạ Sóc vẫn chưa đi ra, Diệp An nằm tổ trên chỗ ghế sô pha mà Tạ Sóc đã từng ngồi qua,vừa đợi anh vừa nói chuyện phiến với Thi Song Song.
Thi Song Song: " Chị hai, tài sản giành giật như thế nào?"
Diệp An nghĩ nghĩ đến tiền đến tay và cổ phiếu, hài lòng nói: " chắc chắn là thành công viên mãn, hiện tại đã thông qua kịch bản tiến vào hào môn."
Thi Song Song: "?"
Thi Song Song: " Chị tính gả vào hào môn thật sao?"
Diệp An: " Không phải là dự định, mà là đã gả vào rồi."
Diệp An: " Không biết phải làm sao."
Diệp An: " Vốn dĩ mình muốn chuẩn bị chia tài sản gia đình và tự lập, nhưng người đàn ông này quả thực là đẹp quá đi, lại còn có rất nhiều tiền, mình vô tình bị.... lún sâu... vô rồi"
Song Thi Thi: "...."
Song Thi Thi: " Đẹp trai đến mức nào?.
Gửi bức hình đến đây để mình nhận mặt làm quen"
Diệp An vừa đinh trả lời cô, trong phòng tắm liền truyền ra một loạt tiếng rầm rầm rầm rầm, hình như có người làm đổ đồ rồi.
Buổi chiều ngày hôm này, ông nội giữ Diệp An lại cả ngày dặn đi dặn lại, để cô ngàn vạn lần phải chăm sóc tốt cho cháu trai bảo bối của ông, giống như dặn dò.
Nhớ lại lời dặn dò của ông cùng với cả đầu bạc trắng của ông, Diệp An không thể không quan tâm, vội vàng vứt lại điện thoại chạy đến.
" Anh bị làm sao vậy?"
Cô đứng cách cánh cửa hỏi, bên trong vậy mà không có tiếng trả lời.
Không phải là trượt chân té xỉu rồi chứ?
Tiếp sau đó lại là một tiếng động.
" Tạ Sóc?"
Tim Diệp An thắt lại, không dám trì hoãn, trực tiếp đẩy cửa đi vào.............
" Anh không sao........"
Tiếng nói đột nhiên im bặt, Diệp An nhìn tình hình trước mắt, đơ luôn rồi.
Trong phòng tắm hơi nước bao phủ, Tạ Sóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trong màn sương, chưa kịp mặc quần áo vào thì trên vai và lưng đã có những giọt nước trong veo.
Giây phút nghe thấy tiếng của Diệp An, Tạ Sóc vội vàng mò mẫn khăn tắm, bao lấy thân dưới.
"........nhé"
Vai rộng và eo hẹp, cơ bụng rắn chắc, đường nét như mỹ thuật.
Thôi xong, trái tim thiếu nữ của cô lại nổi dậy rồi.