Chương 14

Tác giả: Tử Sơ Tửu

Edit: Hihihaha

Ngày hôm sau, Diệp An ở trong lòng Tạ Sóc tỉnh dậy.

Hơi thở trên người đàn ông sạch sẽ, giống như nắng xuân ấm áp, đem lại cho người khác cảm giác an tâm, cô mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn một lát, lại không có sức nhắm mắt lại.

Não vẫn còn hỗn độn, trong tiềm thức cô xem anh thành cái gối, ôm lấy cọ cọ.

Tạ Sóc liền bị cô " cọ tỉnh" như vậy.

Thế là một giây sau, cánh tay của cô lại vô tình bị đẩy ra.

Diệp An triệt để tỉnh lại, đã có kinh nghiệm đợt trước, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với hành vi của bản thân khi ngủ thích lăn về phía bên anh, bình thản chống tay ngồi dậy.

Dù sao cũng là chồng của cô, ôm một tí cũng không phạm pháp.

" chào buổi sáng"

Cô sờ thấy điều khiển trên tủ đầu giường, mở rèm cửa sổ ra.

Ánh nắng ban mai khuếch tán vào, trong suốt sạch sẽ, nhỏ giọt khắp sàn nhà.

Diệp An lười biếng duỗi người, ngước cằm lên, đem cả khuân mặt đều đặt dưới ánh nắng mặt trời, da dẻ trắng bóc, tắm dưới ánh nắng mặt trời, trong suốt như ngọc.

Nhớ tới bản kế hoạch tối hôm qua làm, cô hướng về phía Tạ Sóc nói: " Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, chúng ta chút nữa đi vườn hoa ngồi được không anh?

Em đọc sách cho anh nghe?"

Tạ Sóc vẫn giống như xưa không có chút phản ứng gì, mò mẫm xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.

Diệp An cũng không hy vọng một lần có thể giải quyết xong, vén chăn lên, xuống giường thay quần áo.

.......

Hai người hôm nay dậy tương đối muộn, ăn cơm xong đã sấp xỉ 10 giờ.

Diệp An lấy bản ghi chép tối hôm qua viết ra, đang định thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch, ông nội đột nhiên đổ bệnh.

Ông cụ đến cái tuổi này rồi, rất dễ xuất hiện tình trạng đột ngột, quản gia vội vội vàng vàng mời bác sĩ gia đình tới, Diệp An cũng vội vội vàng vàng bận lên bận xuống, đến tận buổi chiều mới có thể thở ra một hơi.

Ai mà biết, hơi thở này vẫn chưa thở xong, Hạng Tuyền bên kia lại gọi điện thoại tới, kêu cô đi qua một chuyến, nói là < Dược sư> tiến độ gấp rút, phải tổ chức một cuộc họp quyết định tất cả các nhiệm vụ và quy trình.

Diệp An hoa mắt chóng mặt, chỉ đành tạm thời bỏ chuyện của Tạ Sóc xuống, vội vàng chạy tới phòng làm việc.

Những người khác đến sớm hơn so với cô, đại khái đi thử âm trước, cô được chỉ định l*иg tiếng chính, không cần thiết phải đi thử âm, nhưng cuộc họp nhất định phải tham gia.

Những việc phải sắp xếp quá nhiều, cuộc họp này mở đến tận tối.

Trong lúc nghỉ giải lao, mọi người cùng nhau ngồi ăn đồ ăn gọi ngoài, pha trò tán gẫu khí thế ngất trời, Diệp An nhìn cảnh này, đột nhiên có cảm giác không chân thực,...Một bên là cuộc sống hào môn xa xỉ của Tạ Gia, một bên là trạng thái tăng ca bình thường của xã hội, cũng khác nhau quá xa rồi.

" Lão đại, ngày trước không phải nói Huyễn Mông bên kia nuối lời rồi, không thỏa thuận được, sao lại đột nhiên ký được thế?"

Đột nhiên có người hỏi.

" Có chút chuyện muốn nói với em, chỉ mất vài phút thôi."

Biểu cảm của anh ta có chút nghiêm trọng, giống như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, làm cho trong lòng Diệp An có chút lo lắng.

" Sao vậy?"

Diệp An lại gần nói.

Hạng Tuyền đem tay đang cầm điếu thuốc về phía sau thả thả ra, nói: " Huyễn Mộng bên kia, nói muốn hợp tác lâu dài với chúng ta........"

Diệp An ngờ vực: " Đây không phải là việc tốt sao, sao lại bày ra vẻ mặt nhăn nhó khổ sở như thế này?"

Hạng Tuyền nhìn cô, ánh mắt phức tạp, muốn nói rồi lại ngừng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: " Em nói thật đi, em có phải là,.......đáp ứng Lữ Hồng cái gì rồi?"

Diệp An: "........."

Diệp An chịu rồi.

Đến cả Hạng Tuyền cũng nghĩ như vậy, cũng chẳng trách người khác bát quái.

Hạng Tuyền vào trong giới l*иg tiếng bao nhiêu năm, cũng coi như là người lão làng trong vòng, lúc Diệp An học đại học đã quen biết với anh rồi.

Con người của anh tuy rằng hà tiện chút, có những lúc lề mề chút, nhưng con người thật ra không tồi, không có dáng vẻ của lão đại, bình thường đối với cấp dưới cũng rất chăm sóc,......mặc dù nói anh hà tiện, là bởi vì bạn gái trước ghét bỏ anh nghèo, ôm chân kẻ khác chạy để lại cho anh kí©h thí©ɧ lớn, kể từ đó quyết chí tự cường, một lòng một dạ kiếm tiền.

Lúc đầu Diệp An đồng ý ký ở phòng làm việc của anh, một phần nguyên nhân là coi trọng cách chung sống dễ gần của anh, không có ràng buộc cô quá.

Nghe được lời này từ chỗ anh, Diệp An hoàn toàn cạn lời, yếu ớt nói: " Anh từ lúc nào cũng trở nên nhiều chuyện như vậy?"

Cô hất hất tóc, giương cằm lên, lộ ra vẻ cao quý lạnh lùng: " Huyễn Mông bên kia sở dĩ đồng ý ký hợp đồng, là bởi vì năng lực cá nhân của em, cùng với Lữ Hồng không có một xu quan hệ.

Ông ta không xứng để em để ý."

Hạng Tuyền nghe xong, trong lòng thả lỏng, đang định nói gì đó lại nghe thấy cô nói: " Nghĩ nhiều quá sẽ nhanh bị già, anh chú ý chút đường chân tóc của mình đi.."

Hạng Tuyền: "...."

" Nếu không có việc gì khác, em về nhà trước đây, bai bai........"

Diệp An nói xong, lanh lẹ xoay người, ngẩng cao đầu đi xa rồi.

Hạng Tuyền cạn lời hồi lâu, hồi hồn lại, tưởng thật nhịn không được sờ sờ đường chân tóc của mình.

...........

............

" Bây giờ cậu trực tiếp về nhà sao?

Hay là đi dạo quanh quanh đây đi?"

Từ trong phòng làm việc đi ra, Thi Song Song hỏi.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn lấp lánh, Diệp An nhìn qua điện thoại, nói: "Không đi dạo nữa, mình về luôn đây."

Thi Song Song lắc đầu cảm khái: " Mình phát hiện ra, từ lúc cậu kết hôn xong, dường như liền biến thành mẹ hiền dâu thảo thời cổ đại, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, rất không dễ dàng mới đi ra ngoài một chuyến, từng giây từng phút vẫn luôn ghi nhớ về nhà sớm chút."

Diệp An ngẩng đầu, bẽn lẽn cười: " Mình đây là vẫn luôn nhớ đến ông chồng thân yêu của mình."

Thi Song Song vuốt một lát lông gà lông vịt trên cánh tay, lại hỏi: " Đằng trước mới mở một quán đồ ngọt, thật không qua ngồi sao?"

Diệp An nhìn lên nhìn xuống cô một vòng: " Mình vẫn còn nhớ đợt trước cậu vẫn còn thề nói phải giảm cân a?"

Thi Song Song cây ngay không sợ chết đứng: " Việc giảm cân này á phải tuân theo thứ tự từng bước a, giảm năm nghỉ một, mình vừa bấm ngón tay rồi, đã kiên trì năm ngày rồi."

Diệp An: "......"

Được a, cậu vui là được a.

Cuối cùng, Diệp An vẫn bị Thi Song Song kéo đi mua một ly trà sữa.

Cửa tiệm mới mở, mùi vị cũng không tệ lắm, Diệp An từ trong ống hút hút liền hai ngụm, hàng mi dài rũ xuống giống như cánh bướm rung nhẹ.

Thi Song Song nhìn nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Ngày ngày ở trước mặt mình khoe ân ái, muộn như vậy rồi, sao mà cũng không gặp ông xã thân thân yêu yêu của cậu đến rước cậu?"

Diệp An ngẩng đầu: " Anh ấy không có thời gian, cử tài xế trong nhà qua đây, sắp tới rồi."

Lần trước ra ngoài trở về nhà, Diệp An ngại phiền phức, tự bản thân gọi xe đi về, sau khi ông nội biết, sợ cô đi một mình không an toàn, bảo cô lần sau để tài xế qua đón.

........ Nói một cách công bằng, mặc dù Tạ Sóc tính cách thối một chút, nhưng ông nội và Tạ Bách ngôn đối xử với cô thật sự rất tốt.

Trong lúc nói chuyện, một chiếc xe maybach đậu ở trước bên kia đường.

" Này, đằng trước chính là."

Diệp An dùng ánh mắt chỉ chỉ, bưng ly trà sữa đi qua.

Bóng hình cao lớn của tài xế xuống xe, giúp cô mở cửa xe, cung kính gọi một tiếng: " Phu nhân."

Thi Song Song nhìn đến ngơ ngơ ra.

Diệp An quay đầu nói: " Bây giờ cậu có về không?

Mình đưa cậu một đoạn."

Thi Song Song đè nén sự kích động xuống đáy lòng, gật gật đầu.

Aaaaaaaaaaa.......... Đây là lần đầu tiên cô cách gia đình hào môn gần nhất!

Sau khi lên xe, Thi Song Song bị choáng ngợp một lúc, nghĩ tới gì đó, nhích đến gần bên tai Diệp An, nhỏ tiếng nói: "đúng rồi, mình thấy bọn họ hình như nghi ngờ cậu dựa vào Lữ Hồng mới ký đươc , cậu có cần phải công khai thân phận của chồng cậu không, tránh được một số lời đồn?"

Diệp An nghĩ tới tin đồn nghe được ở nhà vệ sinh trước kia, thần sắc ngưng đọng, nhàn nhạt nói: " Để sau đi."

.........

Về đến nhà Diệp An hỏi quản gia tình trạng của Ông nội, đến khi biết ông đã đi nghỉ ngơi rồi, liền không đi quấy rầy nữa.

Đún lúc đang chuẩn bị lên lầu, quản gia đột nhiên đưa một bọc hàng chuyển phát nhanh cho cô, nói là có người gửi cho Tạ Sóc.

Diệp An cầm lấy coi coi, gói hàng được gửi từ nước ngoài gửi về, thông tin người gửi có chút mơ hồ, nhìn không rõ ràng lắm.

Cô cầm gói hàng đi lên lầu, đi đến phòng ngủ, nhìn thấy Tạ Sóc đang mò mẫm trong phòng để đồ, hình như muốn tự mình thu dọn quần áo đi tắm.

" Có người gửi cho anh một cái bưu kiện"

Diệp An đi qua nói.

Tạ Sóc ngừng động tác, tiện miệng hỏi: " Ai gửi vậy?"

" Không biết nữa, có cần giúp anh mở ra không?"

Tạ Sóc " Ân" một tiếng.

Diệp An tìm một con dao nhỏ, đem gói hàng mở ra.

Bên trong được bao bọc bởi một cái hộp tinh xảo, dùng sợi dây màu tím kết thành hình con bướm, nhìn ra tốn không ít công sức.

Bên trên có cắm một phong thư màu xanh da trời nhạt có bối cảnh bầu trời, không có dán miệng thư.

Bên trong phong bì là một tấm thiệp chúc mừng được gấp làm đôi, kẹp những bông hoa nhỏ màu tím đã khô, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.

Diệp An lấy tấm thiệp ra ngoài, mở ra.

Lác đác vài câu chúc mừng đám cưới lọt vô tầm mắt, chữ viết thanh tú.

Tên người viết đề: Mộc Tình.

Diệp An ngẩng đầu, hoài nghi hỏi: " Mộc Tình là ai?"