Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cho Phép Anh Thích Em

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Huyên

Beta: Tà

“Tin nóng nhất LPL hôm nay, tuyển thủ trên sân đấu bị cưỡng ôm, đồng đội anh hùng cứu mỹ nhân tức giận đánh người, đối thủ lao ra ôm lấy người đẹp, drama lớn của năm.”

Cơ hồ trong chớp mắt, Tieba và diễn đàn đều nổ tung.

Bởi vì hôm nay chiến đội I.W thi đấu với chiến đội Vạn Nguyên, hai đội đứng đầu bảng A và B thi đấu chéo bảng. Họ là hai đội khai cuộc tốt nhất giải đấu cho tới giờ, fans đều muốn xem xem ai mạnh hơn.

Vốn dĩ kênh trực tiếp các trận thi đấu hằng ngày của Liên Minh Huyền Thoại có khoảng vài triệu người xem, hôm nay lại vượt qua năm triệu người.

Trận đấu quá xuất sắc, fans cũng cho rằng hôm nay sẽ kết thúc như vậy.

Nhưng ai ngờ, khi tuyển thủ chiến đội I.W đứng dậy đi qua bắt tay đối thủ lại xảy ra chuyện.

Lúc ấy ống kính máy quay trực tiếp nhắm ngay các tuyển thủ, từ khi Lâm Lung bị gã đàn ông kia ôm lấy, cho đến khi Từ Ứng Hàn nhanh chóng quay đầu, không chút do dự cho hắn một đấm, cứu Lâm Lung.

Màn hình phát sóng trực tiếp đã chiếu lại toàn bộ quá trình.

Ấy mà đoạn Lâm Diệc Nhượng xông tới ôm Lâm Lung đã bị đạo diễn kịp thời cắt đi.

Nhưng khán giả tại sân đấu nhiều như vậy, liền có người chụp hình lại đăng lên weibo và Tieba.

Tieba và diễn đàn lập tức ào ào đẩy bài lên, ngay cả 3 ID của bọn họ cũng ngồi trên hotsearch.

Các fans không tới sân vận động xem thi đấu vẫn còn đang hỏi chuyện gì đã xảy ra.

“Cái tình huống này, tôi cũng không biết nên nói như thế nào, nhưng mà đầu tiên nên mắng phía chính phủ đi, bảo an làm cái gì vậy? Lại để cho một người lạ xông lên sân khấu ôm lấy tuyển thủ.”

“Đúng đúng, khi tôi xem livestream cũng bị dọa sợ đến mức kêu lên một tiếng. Tôi thấy mặt Piano sợ đến trắng bệch.”

“Này mẹ nó may là một tên đàn ông thô bỉ, chứ nếu là biếи ŧɦái mang dao lên sân, Piano còn mạng sao?”

“Ban tổ chức mù rồi, phỏng chừng nước ngoài cũng sẽ đưa tin, thật là mất mặt.”

“Chị gái nhỏ của tôi thật mẹ nó đáng thương.”

Đương nhiên cũng có fans của Từ Ứng Hàn quan tâm anh.

“Hàn ca quá có phong phạm đội trưởng, đội viên nhà mình xảy ra chuyện, anh là người đầu tiên ra tay cứu giúp.”

“Tôi hỏi nhỏ một câu, tình huống này của Hàn ca là bảo vệ đồng đội, sẽ không bị cấm thi đấu chứ?” Đây là fans lo lắng Từ Ứng Hàn đánh người mà bị cấm thi đấu.

Cũng may ở dưới lập tức có người an ủi.

“Không đâu, đây coi như Hàn ca tự vệ, chẳng lẽ anh ấy nhìn đồng đội của mình bị người ôm ghì như vậy còn phải hòa nhã khuyên nhủ hắn sao? Nói thật, Piano lần này có lẽ bị dọa chết khϊếp rồi.”

“Cô ấy cũng coi như trong họa có phúc đi, Hàn thần anh hùng cứu mỹ nhân.”

Nhưng khi ảnh chụp Lâm Diệc Nhượng ôm Lâm Lung rời đi của fans ở hiện trường được đăng lên Weibo, fans của Lâm Diệc Nhượng cũng bùng nổ.

“Đây là chuyện gì? Tại sao hồ ly nhà tôi lại ôm người ta?”

“Được rồi, hôm nay tôi cũng đi xem thi đấu, có thể nói sơ qua cho mọi người tình huống lúc đó. Sau khi tên biếи ŧɦái kia ôm lấy Lâm Lung, Hàn thần đấm hắn một cái, cứu Piano. Lúc này, hồ ly xông tới, ngay trước mặt nhiều người như vậy ôm lấy Piano, sau đó nhân viên dẫn bọn họ về hậu trường.”

“Trái tim tôi muốn đóng băng rồi, bọn họ có quan hệ gì với nhau?”

“Ngàn lần đừng nói bọn họ là một cặp, cầu xin ngươi.”

"[ khóc ][ khóc ][ khóc ] Không quan hệ? Các người cảm thấy việc đấy khả thi sao?”

Lúc quần chúng ăn dưa, fans sắp tuyệt vọng, sau hậu trường cũng là một mảnh hoảng loạn. Giải thi đấu của LPL khu vực tổ chức lâu như vậy, trước nay chưa từng xuất hiện qua chuyện như vậy.

Lại để cho người lạ xông lên sân thi đấu, thiếu chút nữa làm tuyển thủ bị thương.

Lâm Diệc Nhượng vẫn luôn nắm chặt tay Lâm Lung, lúc này ngược lại Lâm Lung đã bình tĩnh hơn, anh thì tức xanh cả mặt.

“Này mẹ nó đều là chuyện gì,” Lâm Diệc Nhượng hung hăng đạp vào tường.

Lâm Lung nắm tay anh, “Em không sao.”

Kết quả, đúng lúc có hai người bước tới, nhìn Chu Nghiêu, có chút áy náy nói: “Khi chúng tôi kiểm tra người hắn ta phát hiện có dao, đã báo cảnh sát. Chúng tôi muốn mời Piano cùng tới đồn cảnh sát làm tường trình.”

“Đờ,” Lâm Diệc Nhượng ngay tại chỗ mắng một câu, lập tức hỏi: “Thằng ngu này ở đâu, hắn ở đâu rồi?”

Lúc này sắc mặt ai cũng khó coi, ban đầu còn tưởng hắn chỉ là một fan cuồng, bây giờ hóa ra lại là biếи ŧɦái.

Ngay cả Từ Ứng Hàn cũng hỏi: “Lâm Lung nhất định phải tới đồn cảnh sát sao?”

“Piano là người trong cuộc, chuyện này không thể tránh khỏi được,” nhân viên của LPL nói, tất cả mọi người đều lần đầu gặp phải loại chuyện này, hiện tại có chút lúng túng không biết nên xử lý như thế nào.

Đặc biệt đây là chương trình trực tiếp, trên mạng chắc chắn sẽ nổi lên sóng to gió lớn.

Không ai muốn thấy một màn này diễn ra.

“Không sao, em có thể đi được,” Lâm Lung nhẹ giọng nói.

Từ Ứng Hàn nhìn cô, kiên quyết nói: “Anh đi cùng em.”

“Chúng tôi cũng đi,” Giản Dịch ở một bên nói, từ lúc chuyện xảy ra đến giờ, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác vô cùng, chỉ khi nghe được gã kia còn mang theo dao, lúc này mới hiểu được Lâm Lung thật sự đã dạo qua quỷ môn quan một vòng.

Nếu như lúc ấy gã kia không ôm lấy cô, mà là cầm dao…

Hiển nhiên cái ý nghĩ này cũng quanh quẩn trong đầu Lâm Diệc Nhượng, anh nắm thật chặt tay Lâm Lung, thiếu chút nữa khiến cô kêu lên vì đau.

“Thằng biếи ŧɦái này, tôi muốn tìm luật sư kiện hắn, cho hắn ngồi tù cả đời,” Lâm Diệc Nhượng cắn răng hung hăng nói.

Không bao lâu sau, một người nữa lại tới, “Tổng giám Lý, cảnh sát đã tới, bọn họ muốn mời Piano cùng về điều tra.”

Chu Nghiêu hấp tấp nói: “Lâm Lung, em đừng sợ, anh đi cùng em.”

Lâm Diệc Nhượng nhìn anh ta một cái, duỗi tay ôm vai cô, “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Vì vậy, cuối cùng Chu Nghiêu để cho Ngư ca đưa những người khác về nhà chung trước, anh ta đi theo Lâm Lung tới đồn cảnh sát. Nhưng Từ Ứng Hàn kiên quyết muốn đi cùng, Chu Nghiêu khuyên anh đôi câu, liền nghe anh nhàn nhạt nói: “Tôi là đội trưởng, lúc này làm sao có thể bỏ về trước.”

Nghe anh nói như vậy, Chu Nghiêu cũng không giữ nữa, anh ta biết rõ tính tình của Từ Ứng Hàn.

Còn bên Lâm Diệc Nhượng, giám đốc chiến đội Vạn Nguyên thấy anh vẫn luôn nắm tay Lâm Lung, còn khuyên một câu: “Không thì trước hết để Piano tới đồn cảnh sát, cậu cùng chúng tôi trở về chiến đội, có chuyện gì chờ sau hãy nói.”

“Những người ở đây, không ai có tư cách đi cùng em ấy, trừ tôi,” Lâm Diệc Nhượng lạnh lùng nhìn anh ta, vẻ mặt không vui.

Chờ bọn họ ra ngoài đã thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát.

Mà gã đàn ông trước đó tập kích Lâm Lung lúc này đang bị còng tay đứng giữa hai người cảnh sát.

Thấy Lâm Lung tới, hắn còn đột nhiên kêu một tiếng quái dị.

Lâm Lung nghĩ mình đã bình tĩnh hơn, nhưng khi nghe được tiếng kêu này, cô không thể ngăn thân mình cứng đờ lại, ngay cả bước chân cũng đứng sững tại chỗ.

“Con mẹ mày còn dám khıêυ khí©h,” Lâm Diệc Nhượng hoàn toàn bị chọc giận, buông cô ra, vọt tới.

May thay ngoài Chu Nghiêu còn có một nhân viên khác đi theo, kịp thời ngăn được anh.

Lâm Diệc Nhượng giống như con sư tử nhỏ cuồng nộ, thiếu niên lúc nào cũng thoải mái khoan dung vào giờ khắc này chỉ hận không thể lập tức gϊếŧ chết gã đối diện.

Chỉ là không ai để ý, khi bọn Chu Nghiêu đè Lâm Diệc Nhượng lại, Từ Ứng Hàn lúc trước vẫn đứng yên lặng đã bước nhanh tới. Anh túm lấy cổ áo gã kia, ngay cả hai cảnh sát bên cạnh cũng không phản ứng kịp.

“Kêu nữa đi, có tin tao bẻ gãy cổ mày không?” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại lạnh thấu xương.

Hai cảnh sát vừa rồi cũng thấy gã đàn ông khıêυ khí©h Lâm Lung, cho nên khi Từ Ứng Hàn túm cổ áo hắn, bọn họ chỉ đứng nhìn, sau mới nhàn nhạt khuyên nhủ: “Có chuyện gì trở về đồn cảnh sát nói sau.”

Vì vậy, đoàn người đi theo họ.

Thẳng đến khi lên xe, Lâm Diệc Nhượng vẫn còn hung hăng nhìn chằm chằm xe cảnh sát bên kia. Nếu không phải vừa rồi Chu Nghiêu ngăn lại, anh hận không thể đánh hắn một trận nên trò.

May mắn hôm nay Chu Nghiêu lái xe của mình.

Anh ta đánh xe đi theo xe cảnh sát trước mặt, những người khác đều không có tâm tình nói chuyện.

Thấy không khí nặng nề trong xe, Chu Nghiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong gương hai người ngồi phía sau. Lâm Lung còn mặc đồng phục của đội, cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa thường ngày nhìn hoạt bát khéo léo, hôm nay lại giống như bị mất đi sinh khí, im lặng đáng sợ.

Cô yên lặng ngồi ở phía sau, thân thể dựa sát vào Lâm Diệc Nhượng, đầu ngả lên vai anh.

“Fox, chuyện như vậy xảy ra, chúng tôi cũng rất tức giận, nhưng nếu cậu đánh hắn thì tính chất sẽ hoàn toàn thay đổi. Cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi hi vọng cậu có thể bình tĩnh một chút.”

Kỳ thật lúc nãy Chu Nghiêu cũng muốn chạy tới đánh tên khốn kiếp kia một trận.

Nhưng bọn họ là người của Liên Minh Huyền Thoại khu vực Trung Quốc, đặc biệt Lâm Diệc Nhượng còn là tuyển thủ đang thi hành nghĩa vụ quân sự.

Loại chuyện đánh lộn này anh tuyệt đối không thể can dự.

Tuy Chu Nghiêu là người của chiến đội I.W nhưng anh ta cũng không hi vọng nghề kiếm sống của Lâm Diệc Nhượng phải chấm dứt vì chuyện này. Xem như là giám đốc chiến đội, anh ta muốn bảo vệ các tuyển thủ, dù cho tuyển thủ này không phải người của mình.

Lâm Diệc Nhượng hơi rũ mắt, nhìn tay Lâm Lung đang đặt lên đầu gối mình. Mắt thường cũng có thể thấy bàn tay cô đang khẽ run rẩy, loại run rẩy không thể tự khống chế.

Vành mắt anh ửng đỏ, tức giận nói: “Ai mẹ nó để ý.”

“Em để ý,” người từ lúc thấy gã biếи ŧɦái kia chưa hề lên tiếng lần nữa, Lâm Lung, run giọng mở miệng.

Cô nói: “Anh hai, em để ý.”

Một tiếng anh hai này làm hai người đằng trước đều chấn động.

Dường như trong nháy mắt, Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn cô. Lâm Lung vẫn tựa vào bả vai Lâm Diệc Nhượng, chẳng qua lần này cô chôn mặt ở hõm vai anh, che giấu cảm xúc trên mặt.

Cho dù là sợ hãi hay kinh hoàng, cô đều không muốn người khác thấy.

Dù người kia là đội trưởng của cô, cô cũng không muốn anh thấy một mặt yếu đuối của mình.

Thật kỳ lạ, cô vốn cho rằng mình có thể thản nhiên đối mặt với loại tình huống đột xuất này. Nhưng khi cô xuống lầu, một lần nữa nhìn thấy gã tấn công mình, nghe âm thanh đắc ý mà quái dị của hắn, đáy lòng cô liền dâng lên sợ hãi.

Mãi cho đến khi tới nơi, Lâm Lung xuống xe, đột nhiên cảm thấy quá lạnh.

Thượng Hải tháng sáu nóng nực như vậy nhưng cô lại cảm thấy từng luồng gió lạnh buốt thổi qua người, toàn thân đều hơi run rẩy.

“Không sao chứ,” Lâm Diệc Nhượng thấy tình trạng của cô, không nhịn được lại hỏi.

Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy qua bộ dạng Lâm Lung như thế này, nhưng trong tình huống đó, em gái anh bị kinh sợ cũng là bình thường.

Sau khi vào đồn công an, có nhân viên riêng tiếp đãi bọn họ.

Đồn công an còn tìm một nữ cảnh sát tới, giúp Lâm Lung lập biên bản.

Chỉ là khi xong xuôi, Lâm Lung đột nhiên đứng lên: “Em có thể đi vệ sinh một chút được không?”

Nữ cảnh sát cười một cái, nói cho cô đường tới phòng vệ sinh. Lâm Lung gật đầu nói cảm ơn, bước nhanh rời đi. Lúc này Lâm Diệc Nhượng đã ra ngoài gọi điện thoại, Chu Nghiêu cũng không có mặt, chỉ còn Từ Ứng Hàn đi cùng cô.

Anh đi theo cô tới WC, đứng ở ngoài đợi hồi lâu.

Cho đến khi cô gái nhỏ rũ đầu đi ra, trên má còn không ngừng chảy xuống những giọt nước.

“Lâm Lung,” anh đứng trước người cô, nhẹ giọng gọi một tiếng, cô gái nhỏ lại không ngẩng đầu như thường ngày.

Chỉ một giây sau, anh không do dự nữa, vươn tay ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Khóc sao?”

“Xin lỗi, đội trưởng,” giọng nói của Lâm Lung hơi biến điệu, mang theo nức nở nói: “Em rất sợ.”

Cằm Từ Ứng Hàn đặt trên đỉnh đầu cô hơi cọ nhẹ, giọng nói luôn luôn lãnh đạm bình thản của anh giờ khắc này lại trở nên dịu dàng lạ thường.

“Sợ hãi, không hề mất mặt.”

Ánh mặt trời mùa hè từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng hắt vào, chiếu lên người hai bọn họ.

Giờ khắc này, nắng vẫn nồng nàn.

Cho đến khi một tiếng gọi cắt ngang bọn họ, “Đậu Đỏ.”

Từ Ứng Hàn và Lâm Lung đồng thời quay đầu nhìn về phía cuối hành lang, người đàn ông đứng ở đó có thân hình cao lớn, cho dù trải qua năm tháng hun đúc, vẫn phong độ hệt như ngày nào.

Gò má Lâm Lung đỏ lên, cô mở miệng hô một tiếng.

“Ba.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lung muội: Ba.

Hàn thần: Cha vợ, ngài khỏe chứ.

Hồ ly tiểu ca ca từ phía sau ló đầu ra: Gọi ai thế?
« Chương TrướcChương Tiếp »