Chương 110

Edit: Cu

Beta: Huyên

Sáng sớm, rèm cửa dày cộm che hết tất cả tia sáng ngoài cửa sổ, cho đến khi tiếng đàn không ngừng truyền tới.

Tiếng đàn đứt quãng còn không trôi chảy hiển nhiên chính là ác mộng sáng sớm.

Người nằm trên giường đang đeo bịt mắt rốt cuộc trở mình.

Tiếng đàn vẫn không ngừng lại.

Hai phút sau, người trên giường rốt cuộc không nhịn được nữa ngồi dậy, đi chân trần xuống đất, đưa tay sờ điện thoại đặt trên đầu giường, vọt thẳng đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra một chút.

Nắng sớm chiếu sáng cả căn phòng.

Lâm Lung vừa chụp ảnh vừa gào lên với người bên dưới: “Lâm Diệc Nhượng, anh còn dám kéo đàn em sẽ đánh chết anh, đánh chết...”

Dưới tàng cây trong vườn hoa, thiếu niên mặc áo thun trắng và quần đùi lúc này đang cầm một cây violin gác lên cổ, ngược lại mười phần với tư thế là tiếng đàn quấy nhiễu hết lần này tới lần khác, khiến người ta hận không thể lập tức điếc cho rồi.

Còn kéo phải không.

Lâm Lung chụp anh liên tục chín tấm không chút do dự, trực tiếp đăng lên weibo.

Weibo Piano Lâm Lung lập tức có bài viết mới.

“Từ sau khi về nhà nghỉ ngơi, mỗi ngày đều có thể thấy Thượng Hải lúc sáu giờ. Vì cái người này mỗi ngày cứ sáu giờ đúng lại đứng dưới lầu tôi kéo đàn violin, tiếng đàn quấy nhiễu giấc mơ của người khác @Lâm Diệc Nhượng Fox.”

Thiếu nữ không thể nhịn nữa lên án trên weibo nhanh chóng đưa đến một cơn sóng lớn quần chúng vây xem.

“Ha ha ha ha ha ha ha ta cười sắp điên rồi, vậy đây là á quân trả thù quán quân sao?”

“Nhất định là anh ấy giận em lấy đi quán quân.”

“Chị gái nhỏ, dù sao chị cũng là quán quân nên để trẻ con phát tiết chút đi.”

“Anh em ân đoạn nghĩ tuyệt, chân tướng đúng là...”

“Một buổi sáng sớm sắp bị hai người làm cười chết. Cho nên anh trai nhỏ hồ ly, tại sao anh lại không có thiên phú âm nhạc như vậy?”

“Nhường cho tôi tiếng đàn sáu giờ sáng đi, muốn nghe.”

Lâm Lung nhìn thấy bình luận muốn nghe này lập tức trả lời: “Gửi địa chỉ nhà đi nào, bây giờ đóng gói gửi qua cho bạn.”

Cô vẫn luôn ít khi trả lời fan, fan được lật thẻ bài quả thật là phấn khích sắp điên rồi.

Thế mà thật sự gửi tin nhắn riêng địa chỉ nhà cho cô.

Những người khác tất nhiên cũng thấy bình luận trả lời của cô, không khỏi cười đến điên.

Lâm Lung nhìn Lâm Diệc Nhượng còn kéo đàn dưới kia, cuối cùng không nhịn được hét: “Mẹ, mẹ mau tới quản Lâm Diệc Nhượng đi.”

Lúc này Kiều Y còn đang nằm trên giường cũng bị hai đứa bé ầm ĩ làm tỉnh dậy.

Lâm Lập Khâm đang mặc quần áo, vừa quay đầu nhìn thấy bà mở mắt ra, lập tức nói: “Về anh sẽ dạy dỗ A Nhượng, anh thấy nó muốn phá nhà rồi.”

Còn không phải sao, Lâm Diệc Nhượng sáu giờ kéo đàn violin trong vườn hoa, gần như là càn quét hết không sai biệt lắm.

Mặc dù biệt thự lớn nhưng thật sự khó thể đủ để chịu nổi tiếng đàn của anh, tiếng đàn của Lâm Diệc Nhượng có thể sánh bằng cái loại máy khoan điện biết đi kia.

“Được rồi, nó cũng chỉ đùa giỡn với Đậu Đỏ chút.” Hiếm khi Kiều Y nói đỡ giúp con trai mà không phải là che chở cho con gái.

Ngày ấy, chiến đội I.W đoạt quán quân, hình ảnh đám người chiến đội Vạn Nguyên cô đơn rời sân đấu trên màn hình thật sự làm bà suýt chút nữa khóc lên.

Con trai nhỏ của bà, người kiêu ngạo như vậy lại cúi thấp đầu rời khỏi sân khấu.

Mặc dù bà cũng vui vẻ thay cho Lâm Lung, thế nhưng cũng không thể ngăn được tâm tình khó chịu này.

Cho nên hai ngày này Lâm Diệc Nhượng cố tình làm ầm ĩ với Lâm Lung, bà cũng không nói gì.

Lâm Lập Khâm hừ một tiếng, ngược lại nói: “Nó không phải đã thắng cái gì mà trận đấu Bubbling sao, vậy lại đi cầm quán quân cuộc thi Chung kết Thế giới kia là được rồi.”

Nếu hàng vạn người hâm mộ LoL Trung Quốc nghe được lời này của Lâm Lập Khâm có lẽ thật sự muốn phun máu.

Nếu như đoạt giải quán quân thật sự đơn giản như uống nước vậy thì LPL Trung Quốc cũng không mất bảy năm liền không được quán quân.

Kiều Y lập tức nói: “Vừa nhìn là biết anh không hiểu, quán quân Chung kết Thế giới này vô cùng khó đạt được. Phải đối mặt với đội mạnh ở các quốc gia trên thế giới, quán quân cũng không phải nói cầm là cầm được.”

“Chuyện gì mà không phải dựa vào cố gắng, nếu không nỗ lực nhiều hơn người khác, nó có thể giành được bằng cái gì chứ.”

Lâm Lập Khâm cài xong cúc áo sơ mi, Kiều Y tới đeo caravat cho ông, suy cho cùng là người có thói quen dạy dỗ, mở miệng ra là đạo lý các kiểu.

Lúc bảy giờ, tất cả mọi người có mặt ở phòng ăn.

Lúc Lâm Lung nhìn thấy Lâm Diệc Nhượng, hừ một tiếng, không chút do dự đi đến đối diện anh, kéo cái ghế bên người Lâm Diệc Hoài ra, tư thế kiên quyết không làm bạn với anh.

“Hai đứa các con thật sự là...” Kiều Y nhìn thấy màn này cảm thấy bất đắc dĩ.

Lâm Diệc Hoài để dì rót cho Lâm Lung một ly sữa bò, không nhịn được đưa tay nhéo huyệt thái dương một cái, hỏi: “Hai đứa các em còn định tiếp tục chơi như thế?”

“Ai chơi với anh ấy, đều là Lâm Diệc Nhượng bắt nạt em, mỗi ngày sáu giờ anh ấy đều kéo đàn dưới lầu em, hơn nữa còn vô, cùng, khó, nghe.” Lâm Lung cáo trạng không chút do dự.

Lâm Diệc Nhượng cũng không sợ, trực tiếp tỏ vẻ: “Chỉ là anh đột nhiên muốn kéo đàn violin mà thôi, nhắc mới nhớ hồi còn bé anh cũng từng luyện rồi.”

Lời này của anh ngược lại không sai, chỉ là cái từng luyện này của anh thời gian không quá một tháng.

Thiếu niên nghiện net, từ nhỏ niềm vui đối với máy chơi game của anh lớn hơn so với học đàn, cho nên ầm ĩ hai lần kiên quyết không đi.

Nhắc đến, ba đứa trẻ Lâm gia đều từng học nhạc cụ.

Trước kia Lâm Diệc Hoài đánh trống Jazz.

Thế là cuối cùng Lâm Lung cũng không có lí do để tranh chấp với Lâm Diệc Nhượng.

Vì Từ Ứng Hàn gọi điện cho cô, cô nhanh chóng về phòng mình nghe máy.

“Anh sắp về Thượng Hải rồi?” Lâm Lung ngạc nhiên kêu lên.

Vì chiến đội I.W đoạt giải quán quân nên đặc biệt thả cho tuyển thủ nghỉ vài ngày. Lẽ ra tối mai trước mười hai giờ mọi người trở về là được, Lâm Lung không ngờ hôm nay Từ Ứng Hàn đã trở về.

Nhà anh ở Bắc Kinh, sau khi đoạt giải quán quân, anh đưa Lâm Lung đi chơi một ngày rồi mới tiễn cô.

Thật ra hai người tính toán cũng không xa cách mấy ngày.

Lâm Lung nằm trên giường của mình, nhìn rèm cửa bên cửa sổ bị gió nhẹ thổi lên, không nhịn được hỏi: “Có phải là anh nhớ em không?”

Vốn dĩ tưởng rằng Từ Ứng Hàn không trả lời, ai ngờ thế mà anh ừ một tiếng, không do dự nói: “Nhớ.”

Chuyến bay của Từ Ứng Hàn là ba giờ chiều, hẳn là sau năm giờ sẽ đến Thượng Hải.

Lâm Lung vốn muốn tới sân bay đón anh, kết quả Từ Ứng Hàn nói không cần, thấy anh kiên trì vậy, Lâm Lung dự định về căn cứ chiến đội trước chờ anh. Buổi chiều lúc cô ra ngoài Kiều Y còn hỏi cô tối có về không.

Cũng không biết đáy lòng suy nghĩ cái gì mà cô trực tiếp lắc đầu.

Lần này chiến đội thật sự nghỉ, ngay cả nhân viên cũng không ở lại. Cho nên lúc cô về toàn bộ nhà chung không có một ai.

Cô nằm sấp trên giường chơi điện thoại, cũng không biết trải qua bao lâu mà lại ngủ thϊếp đi.

Mãi cho đến khi cô cảm giác được hô hấp mình không thoải mái, lúc ở mắt ra xung quanh một màu tối đen, cô chỉ có thể cảm giác được trên người có bóng người mơ hồ.

Cho đến khi bóng người kia cười một tiếng, dịu dàng nói: “Anh hôn em tỉnh sao?”

“Đội trưởng, anh về rồi à?” Lâm Lung nghe thấy là anh, cả người mềm nhũn nằm đó, ngoan ngoãn cực kì.

Cô không thấy điện thoại, không biết mấy giờ rồi, nhưng xung quanh tối như thế, đoán chừng bên ngoài cũng tối đen. Cho nên cô ngây thơ hỏi: “Anh đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ừm, đói bụng.” Giọng nói người đàn ông dưới sự trợ giúp của bóng đêm u ám như vậy, giống như đang cực kỳ cố gắng kiềm chế.

Cho đến khi bàn tay của anh vuốt eo cô, nụ hôn rơi xuống mặt lần nữa, lúc này Lâm Lung mới cảm giác được có cái gì đó không thích hợp.

Sau đó, anh hỏi: “Lâm Lung, bằng lòng không?”

Bằng lòng không?

Trong nháy mắt cô hiểu rõ ý của anh, trong đầu nổ ầm trống rỗng.

Muốn nói bằng lòng ư?

Nhưng mà làm sao có thể nói ra miệng. Không muốn như vậy?

Căn phòng tối đen chìm vào yên lặng, cũng không biết là vài giây hay vài phút sau, Lâm Lung cảm thấy môi trên của mình bị người ta liếʍ, là liếʍ thật sự, vừa mềm lại ngứa.

Lâm Lung duỗi tay xoa mặt anh.

Động tác ấy làm hai người đều sửng sốt, sau đó những nụ hôn dày đặc rơi xuống. Trán của cô, chóp mũi, má, môi, mỗi một chỗ đều có dấu hôn của anh, mang theo hơi thở cực nóng, không cho phép cự tuyệt.

Vốn chỉ là nụ hôn dịu dàng, dần dần đã bị nhiễm hương vị khác.

Anh vươn tay ôm eo cô, da thịt trắng nõn non mịn giống như tơ lụa, khiến người sờ đến yêu thích không buông tay.

Lâm Lung thấp giọng ừm một chút, cô cảm thấy có chút ngứa.

Nhưng lần này Từ Ứng Hàn không giống trước đây lập tức buông ta, ngược lại ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi tiến vào. Hôm nay anh mặc áo sơ mi, cho nên anh vừa hôn Lâm Lung vừa hơi nhấc người, duỗi tay cởi bỏ cúc áo của mình.

Lúc này cô đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối trong phòng, nhờ ánh trăng mỏng manh xuyên thấu qua cửa sổ mà thấy hình dáng mơ hồ của anh.

Chờ khi anh cởi xong áo sơ mi, một lần nữa đè cô xuống, cả người Lâm Lung giật thót, giống như bị điện giật.

Từ khi xác định quan hệ đến nay đây là lần hai người tiếp xúc thân mật nhất. Khuôn ngực rắn chắc của anh đè chặt cô, cứng rắn và mềm mại, ranh giới rõ ràng như vậy giờ phút này lại phảng phất như bị hòa tan một chỗ, luyến tiếc tách rời.

“A.” Trong căn phòng tối đen, âm cuối của thiếu nữ hơi cao.

Một tay anh chống trên giường, một tay khác đã từ dưới vạt áo bò lên.

Hết thảy tới nhanh như vậy nên khi áo và quần đùi của Lâm Lung bị cởi ra, ném xuống dưới giường phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, dường như cô mới tỉnh lại từ trong mơ.

Trong phòng mở điều hòa, do cô bật trước khi ngủ.

Lúc này hơi lạnh bao phủ quanh người, cô không nhịn được run lên một chút.

Gần như chỉ một giây sau, thân thể ấm áp và rắn chắc của đàn ông đã đè xuống. Anh còn thấp giọng hỏi bên tai cô: “Có phải lạnh không?”

Lạnh không?

Giây tiếp theo, chăn mỏng của cô đã bị anh kéo trùm lên thân thể hai người.

“Đội trưởng.” Lâm Lung không nhịn được gọi anh một tiếng.

Từ Ứng Hàn ừ xong, đã chen vào giữa hai chân cô, da thịt thiếu nữ mỗi một chỗ đều non mềm khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Anh nghe cô gọi mình là đội trưởng, giọng nói mềm mại cực kỳ.

Đàn ông giống như trời sinh đã nắm quyền thống trị với loại chuyện này.

Lâm Lung đã thực xác định trước đây đội trưởng nhà cô nhiều lắm chỉ xem phim mà thôi, nhưng lúc này anh nắm giữ cô lại thuận buồm xuôi gió như vậy.

Bàn tay anh vẫn luôn vuốt ve vòng eo cô, dần dần, bàn tay to kia bắt đầu không hài lòng.

Hơi thở của người đàn ông phía trên trở nên nặng nề hơn, bàn tay to rốt cuộc bò đến nơi mà anh muốn tìm. Rõ ràng chỉ cách lớp vải, nơi chưa từng bị người chạm đến kia giờ đây được nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve.

Lâm Lung hít vào một hơi, không nhịn được ngửa cổ, giống như làm vậy là có thể chạy thoát.

Chính khi cô đang ngửa cổ ra, ngược lại Từ Ứng Hàn cúi đầu khẽ cắn một ngụm lên cổ cô. Khi hàm răng buông ra, môi mυ"ŧ vào một tiếng chụt nhỏ.

Dưới tấm chăn phồng lên, thân thể hai người đan vào nhau.

Xung quanh đều là hơi nóng, cô không nhịn được nhích ngón chân vươn ra ngoài chăn, giống như làm vậy có thể giảm bớt sức nóng bên trong.

Nhưng vừa động, cô liền cảm nhận được giữa hai chân có thứ gì đó chọc vào.

“Anh…” Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận du͙© vọиɠ của anh trắng trợn như vậy.

Rõ ràng Từ Ứng Hàn cảm giác được cô rụt lại, không nhịn được cười nhẹ một tiếng, “Chậm.”

Đâu chỉ là chậm, từ khi cô không đẩy anh ra đã định sẵn hôm nay anh muốn ăn cô sạch sẽ.

“Không được.” Lâm Lung đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

Người đàn ông nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Cái gì không được?”

Thiếu nữ thấp giọng nói: “Không có cái kia.”

Rõ ràng bọn họ đều là người trưởng thành có trách nhiệm với bản thân rồi, nhưng Lâm Lung vẫn có cảm giác bọn họ đang làm chuyện xấu.

Cô cho rằng lí do này là đủ rồi, nhưng vừa nói xong người đàn ông đã xốc chăn lên, vọt đến bên giường. Một chân anh quỳ ở mép giường, một chân đứng trên mặt đất, xoay người lại lấy quần áo của mình. Trong không gian tối om cũng không biết anh làm thế nào xác định được quần áo của mình.

Chờ khi cô nghe được tiếng giấy thiếc vang lên, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng.

Chuyện này…

Anh chuẩn bị cũng quá chu toàn.

Rất nhanh trong phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ đè nén.

Âm thanh của con gái, rối loạn, nho nhỏ.

Anh ôm cô vào trong ngực, trên người cả hai đã thấm mồ hôi, đều không quá tốt. Lâm Lung vươn tay ôm eo anh, đầu tiên là ôm sau đó là nhéo, giống như muốn khắc sâu vào da thịt anh.

Cho đến khi cô thật sự không chịu nổi, âm thanh xé rách từ cánh môi phát ra: “Từ Ứng Hàn, em đau.”

Từ Ứng Hàn cúi đầu hôn cô, tựa như nhẹ nhàng trấn an.

Cho đến khi anh thẳng lưng, hoàn toàn đi vào, mang theo một âm thanh trầm thấp cào bên tai cô, mê người muốn đòi mạng.

Anh tới gần tai cô, nhẹ giọng nói: “Đậu Đỏ, em là của anh.”