Một tuần sau, kể từ đêm hôm đó, Tử Đằng chưa gặp lại Thạc Huy một lần nào nữa. Nàng chợt nghĩ có lẽ giả thuyết của mình đã đúng rồi.
Một tuần sau nữa, Tử Đằng thấy trang fanpage của Câu lạc bộ Âm nhạc công bố danh sách thành viên mới trúng tuyển. Tuyệt nhiên không có tên Bành Thục Gia Huy trên đó. Điều này lại đặt ra hai giả thuyết mới cho nàng: Thạc Huy không tham gia vì nàng không còn ở đó, hay là vì sự hứng thú của chàng ta cho âm nhạc đã không còn nữa? Rồi nàng chợt nhận ra trong suốt hai tuần qua bản thân thường nghĩ đến chàng ta trong những lúc nhàn rỗi.
Buổi lễ khai giảng năm học mới cũng đã gần đến. Nhà trường phát động cuộc thi nhảy dân vũ. Lớp của Tử Đằng cũng đăng ký tham gia. Mọi người sẽ dành một tiếng đồng hồ mỗi ngày sau buổi học chiều để tập nhảy.
Hôm nay là buổi tập đầu tiên. Lớp nàng chơi lớn, thuê cả biên đạo múa để dựng bài và hướng dẫn nhảy. Ai nấy cũng đều hăng say luyện tập, mồ hôi nhễ nhại nhưng không lúc nào các bạn than mệt, bởi vì đã là năm cuối cấp rồi, mọi người đều mong muốn làm hết những gì có thể để sau này không hối tiếc.
Trong lúc nghỉ giải lao, Duy Đông ngồi phía sau xoa bóp vai cho Tử Đằng, sẵn tiện hỏi: "Mày có biết trả lời câu hỏi này không?"
"Đông Anh lại đố mày nữa à?"
Duy Đông gật đầu, Tử Đằng lắc đầu ngán ngẩm: "Ủa rồi câu nào mày cũng trả lời sai hết mà mày vẫn chơi hết lần này đến lần khác hả? Khá khen cho mày, có tinh thần học hỏi và quá bền bỉ đó."
"Chứ sao nữa, tri thức là vô tận, càng học càng ngu mày không nghe người ta nói hả? Với lại tao thấy mấy câu hỏi của Đông Anh thú vị đó chứ, lại lạ nữa."
"Rồi, rồi, câu gì, nói thử để tao coi biết trả lời không."
"Mày biết số googol không? Nó gồm số 1 và bao nhiêu số 0 phía sau á?"
"Hình như là 100 con số 0." Tử Đằng đơn giản nói thêm: "Đây là một con số cực lớn. Mày có liên tưởng đến cái gì không? Mày nghĩ đúng rồi đó, cái tên google hình như cũng lấy cảm hứng từ con số googol này, có ý nghĩa là cung cấp cho mọi người một dữ liệu thông tin khổng lồ."
Bỗng tiếng vỗ tay từ phía sau vang tới. Duy Đông nhìn thấy Đông Anh đang đi tới, rạng rỡ nói: "Hên ghê, tui cũng đang định đi tìm ông đây. Tui có đáp án rồi."
Đông Anh ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ: "Nhưng hình như là Tử Đằng mới vừa trả lời giúp ông, nên không tính."
Duy Đông phản kháng: "Ông chỉ giao kèo là tui không được tra google thôi, chứ đâu có nói là không được nhờ sự trợ giúp của người khác đâu."
"Người đặt câu hỏi luôn có quyền." Cười nhẹ một cái rồi chàng chuyển sang nói chuyện với Tử Đằng: "Bà cứ nói tui là trạng nguyên, nhưng bà cũng chẳng khác gì cái quyển từ điển bách khoa toàn thư, gì cũng biết." Nói rồi đưa cho nàng chai nước suối: "Phần thưởng cho người trả lời đúng."
Vừa lúc đang khát nước, nàng cũng không từ chối: "Cảm ơn ông. Nhưng không đâu, chỉ là tình cờ biết được thôi. Chắc là ông cũng xem phim Cosmos: A Personal Voyage rồi ha?"
Đông Anh gật đầu: "Tính ra mình cũng có nhiều điểm chung quá há. Vậy bà có biết số googolplex không?"
"10 mũ googol."
"Chính xác. Các nhà khoa học ước tính là tất cả các hạt cơ bản trong vũ trụ mà mình quan sát được đều nhỏ hơn 10 mũ 100. Nghĩa là googolplex là một con số đủ lớn để không tồn tại thực tế trong vũ trụ ở bất cứ dạng nào."
Duy Đông cảm giác như mình đang nghe hai người ngoài hành tinh giao tiếp với nhau vậy, sử dụng ngôn ngữ gì đó mà bản thân không thể hiểu nổi.
Lúc này tiếng huýt còi tập trung vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ. Mọi người tranh thủ trở về vị trí để tiếp tục luyện tập. Trong lúc này, Tử Đằng vô tình bắt gặp được một số ánh nhìn dò xét của một nhóm các bạn nữ khác trong lớp. Nàng cũng không để tâm lắm. Nàng biết rằng các bạn đó đang nghĩ nàng thả thính Đông Anh, hoàng tử học đường của họ. Mà bản thân nàng không có nên nàng cũng không phải lo sợ. Rồi nàng lại lén nhìn sang Đông Anh, người bạn này nhìn trí thức và thư sinh lắm, rất giống với ba của nàng. Mà ba nàng là người nàng hâm mộ nhất, cho nên với Tử Đằng thì Đông Anh luôn có một sức hút đặc biệt. Nhưng có phải là thích không, nàng không rõ.
Ở một bối cảnh khác, Thạc Huy đang ngồi ở trong phòng khách nhà mình tập đánh đàn guitar. Cũng đã phải mấy tiếng trôi qua rồi, các ngón tay của chàng dường như cũng tê hết. Nhưng chàng cảm thấy bản thân mình còn chưa làm tốt nên vẫn tiếp tục. Đột nhiên từ phía sau, đứa em của chàng cầm xấp bài kiểm tra chất lượng đầu năm đập thẳng lên lưng chàng. Tiếng đàn dừng lại, thay thế bởi tiếng cà khịa: "Học hành thì không lo, suốt ngày đàn với hát."
Thạc Huy thật nhanh giữ lấy Vĩnh Huy lại, vỗ vào mông nó một cái, phát ra tiếng bốp mà chàng rất thích nghe: "Gan quá, hôm nay anh hai không đánh cậu út không được."
Vĩnh Huy cố gắng thoát khỏi nhưng không đành, phải dùng đến thượng sách cuối cùng, đó là khóc hét lên. Thạc Huy lập tức bị nắm thóp, không ngừng ra hiệu cho nó ngừng khóc: "Thôi thôi được rồi, nín khóc đi. Muốn ăn trái cây chứ gì? Để anh hai osin đây đi gọt cho cậu út ăn liền."
Tiếng khóc ngừng lại, Thạc Huy không quên nhá nhá tay để de dọa cậu em trai của mình. Trước khi thi thực hiện lời hứa, chàng không quên nói với cậu em: "Anh trai của cậu út có thể học dở, nhưng đàn hát và chơi thể thao giỏi, cũng không tính là đồ vô dụng. Anh trai của cậu út có thể thi dưới trung bình, nhưng không bao giờ gian lận trong thi cử. Đó chính là sức hút của một người đàn ông đó, cậu út hiểu không?" Nói rồi anh nháy mắt với cậu em.