Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô tỉnh lại nhưng có cảm giác như mình vừa chết đi, đúng như vậy. Không sai, bản thân cô đã từng chết đi một lần và bây giờ là tỉnh lại, nhưng vừa mới mở mắt ra, cảnh tượng  …
Xem Thêm

Chương 29
Người đến, Trần Hi không quen biết, nhưng là Trần Hi có thể cảm nhận được cái khí phách ngang tàng trên người hắn, ở phòng tập huấn luyện, cô cũng cảm thấy được cái loại khí khái không tầm thường này trên nhiều người ở đó.

Lúc ấy cô đã hỏi Tiểu Hắc, tại sao những người này cho cô cảm giác không giống bình thường, Tiểu Hắc chỉ là rất nghiêm túc cảnh cáo cô, ngàn vạn lần không được chọc vào họ, nếu như có một ngày những ng ời này đứng trước mặt cô và ở hoàn cảnh không được an toàn, cô nhất định phải sử dụng triệt để cái chiêu đá vào phiến lá trên cọc gỗ với bọn họ.

Đây có được coi là trường hợp không an toàn hay không? Chỉ cần trong nháy mắt Trần Hi cũng đoán ra được. Cô hung hăng hướng vị trí trọng yếu của người đàn ông đạp tới, nhưng hắn liền dùng hai chân kẹp chân cô lại. Trần Hi nhanh chóng sử dụng tay đâm vào mắt hắn, tên đàn ông có chút kinh ngạc, trong nháy mắt liền bị cô đâm trúng. Trần Hi vẫn là quen đâm cọc gỗ, đây là lần đầu tiên áp dụng trên người thật, loại cảm giác này giống như là ấn vào bong bóng cá, nhưng vẫn là cứng rắn hơn một chút.

Tên đàn ông này rõ ràng so với cọc gỗ linh hoạt hơn rất nhiều, chân của hắn vẫn như cũ kẹp cứng chân của Trần Hi, tay hắn đang muốn với tới bắt lấy cô, Trần Hi nhìn thấy cái nồi vẫn còn đang trên bếp chưa tắt, mặc dù bên trong có rất nhiều dầu, nhưng cũng đã nóng lắm rồi. Trần Hi cầm cái muỗng lớn lên, chặn được đợt tập kích của hắn, dầu trong nồi quả thật rất nóng, tay của tên đàn ông thu lại, Trần Hi lại nhặt cái muỗng lên hướng sau ót của hắn đập xuống.

Phịch. . . . . . , tên đàn ông cuối cùng cũng nằm dài ra đất, Trần Hi cầm con dao bên cạnh đưa lên, nhưng rốt cuộc cũng không dám chém xuống.

Lúc ở phòng tập Tiểu Hắc có nói qua một câu, nếu như không thể để kẻ địch đi đến chỗ chết, thì nhất định phải bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt. Trần Hi giẫm lên thân thể tên đàn ông liền chảy ra khỏi cửa, đến trước cửa cũng không quên tắt bếp.

Trần Hi bỏ chạy rất vội vàng, chân mang dép, mặc quần áo ở nhà, so với những ánh sáng rực rỡ ở thế giới bên ngoài trông rất tương phản, cô không biết mình có thể chạy đi đâu, cũng không biết tên đàn ông kia có nhanh chóng tỉnh lại hay không, cô chỉ có thể chạy không ngừng nghỉ.

Trần Hi cảm thấy tim mình đập loạn xạ, tình huống vừa rồi quá gấp gáp, một chút chuẩn bị cũng không có, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Thời điểm đánh người cô cũng không có cảm xúc gì, bây giờ ngược lại càng nhớ đến càng thấy sợ.

Những người đi đường đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, nhưng Trần Hi cũng không hơi sức đâu mà lo nhiều như vậy, cô cứ như cũ chạy không ngừng nghỉ, cô chỉ biết, hướng này chính là hướng mà Khương Sâm trên đường đi làm về.

Dần dần trong đầu Trần Hi thoáng qua ảo giác, một cô gái cũng đang chạy như vậy, cô không có phương hướng, cô đang hoảng loạn, luống cuống, cô không biết nên đi đâu.

“Két. . . . . .” Một tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Một chiếc xe suýt nữa thì đυ.ng vào Trần Hi.

“Không muốn sống nữa sao?” Một người đàn ông hùng hùng hổ hổ lái xe vòng qua cô bỏ đi.

Trong đầu Trần Hi chấn động thật mạnh, cô gái cũng đã nghe thấy tiếng thắng xe, đột nhiên cô gái trước mặt biến thành một vùng bóng tối. Trần Hi có chút mù mịt, tại sao mình luôn có thể nhìn thấy những ảo giác chân thật đến như vậy.

“Chuyện gì xảy ra?” Khương Sâm nhìn thấy Trần Hi với gương mặt trắng bệch, đứng giữa giao lộ, hắn dừng xe đưa tay nắm lấy tay cô, nhìn thấy ánh mắt xuất thần của cô, Khương Sâm vội nắm lấy bả vai cô lay động.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Khương Sâm hỏi.

Nhiệt độ trên người Khương Sâm, theo vị trí hai người chạm nhau truyền đến cơ thể Trần Hi, làm cô cảm thấy ám áp hơn, đầu óc đang đóng băng cũng được làm ấm lại. Trần Hi nhìn thấy người quen, cô liền sực tỉnh trở về thực tế.

“Trong nhà có người, là một tên đàn ông, tôi không biết hắn, tôi trốn chạy ra đây.” Lời nói Trần Hi có chút hỗn loạn, nhưng vẫn nghe được rõ ràng, làm nét mặt Khương Sâm đột nhiên trầm xuống.

“Lên xe, chúng ta trở về xem sao.”

“Tên đó rất cường tráng, còn mạnh hơn cả Tiểu Hắc, chúng ta nên báo cảnh sát thôi.” Trần Hi vội vàng nhắc nhở Khương Sâm, với thể trạng của hắn thì nhất định không thể chống đỡ nổi tên đàn ông kia.

“Tôi là đánh lén mới chạy thoát được.” Trần Hi ý nói mình cũng không có bản lãnh gì so với Khương Sâm.

“Kiến thức đã được thực hành rồi, cảm giác như thế nào?”. Khương Sâm nghe Trần Hi nói xong, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.

Trần Hi cũng bắt đầu hồi tưởng, nếu như không phải là sau đó cô có chút rối loạn, thì cảm giác đó thật sự là rất tốt, mặc dù cô cũng có chút sợ, ngộ nhỡ tên đàn ông đó bị mù thì làm thế nào, ngộ nhỡ hắn bị đánh chết thì làm sao.

Trần Hi căn bản là cũng chưa chạy xa, hai người rất nhanh chóng trở về đến nhà.Quả nhiên cửa chính nhà Khương Sâm đang mở ra, nhưng tên đàn ông nằm trên đất lúc nãy không thấy đâu, đồ đạc trong phòng thế nhưng lại ngăn nắp như lúc trước.

Lúc này đến phiên Trần Hi rối rắm, không lẽ cô được huấn luyện nhiều quá nên để lại di chứng rồi,đến nỗi bị chứng ảo tưởng?

“Hắn thật sự là vừa mới nằm ở chỗ đó.” Trần Hi đưa tay chỉ lên sàn nhà trong bếp.

“Tôi biết rồi.” Khương Sâm đi tới, nhặt một con hạc giấy được xếp khéo léo từ dưới mặt đất lên, con hạc thật sự rất nhỏ, nhưng lại có một cái móng chân rất lớn.

“Ngày mai sau khi cô và Tiểu Hắc xong chuyện, kêu Tiểu Hắc dẫn đến quán bar, tôi ở đó đợi cô.” Khương Sâm nhìn con hạc giấy, mày rậm nhíu chặt lại, đây là lần đầu tiên Trần Hi nhin thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Khương Sâm.

“Đi thôi, cô đi thay quần áo chúng ta hôm nay ra ngoài ăn.” Khương Sâm đem con hạc giấy bỏ vào túi.

Nhìn thấy Trần Hi đã đi vào phòng, Khương Sâm lấy điện thoại di động ra, bấm gọi một số thật lâu đã không sử dụng. “Jess, tôi không muốn bị quấy rầy.”

“Roger đã qua đời rồi, cam kết là hắn cho anh chứ không phải là tôi.” Bên kia điện thoại là một người đàn ông cao lớn đang đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, màu tóc vàng của hắn dưới ánh mặt trời càng tỏa ra ánh sáng chói mắt, khóe miệng hắn có chút cong lên, híp mắt cảm thụ tia nắng ấm áp.

“Quên nói với anh, cô gái của anh cũng không tệ, lại đánh lén người của tôi, tôi chỉ hi vọng về sau cô ta cũng có biểu hiện xuất sắc như vậy.” Thanh âm của Jess nghe tựa hồ có chút hưng phấn, thậm chí có thể nói là kích động.

“Đừng động đến cô ấy, nếu không người hối hận là anh, chứ không phải tôi.” Thanh âm của Khương Sâm làm người ta không nghe ra hỉ nộ, nhưng giọng nói của hắn tuyệt đối không giống như đang đùa.

“Khó có được người để cho anh ra sức bảo vệ như vậy, thật làm tôi hứng thú.” Âm thanh của Jess dừng một chút, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

Hai người tựa hồ rất ăn ý đồng thời cúp điện thoại.

Khương Sâm cau mày, thái độ của Jess trong dự định của hắn, hắn nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, cùng một thời gian, hai người khác nhau hưởng thụ phong cảnh cũng khác nhau. Có người thấy đêm tối, nhưng bóng đêm đó vô cùng linh động, có người đang nhìn mặt trời, nhưng lại cảm thấy rất tĩnh mịch.

“Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi.” Âm thanh Trần Hi truyền đến từ phía sau, thái độ Khương Sâm lập tức khôi phục lại bình thường, hắn đứng lên, ung dung sải bước đi ra khỏi cửa chính.

Trần Hi ngồi lên xe của Khương Sâm, mắt nhìn ra cảnh tượng bên ngoài cửa xe, Trần Hi cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại. Trước khi trọng sinh, sau khi được sống lại, một chút cũng không muốn bỏ qua. Cô gái kia bao lớn, Trần Hi hồi tưởng lại bộ dáng của cô ta, tựa hồ cái dáng vẽ đó cũng khoản chừng bảy, tám tuổi.

Bảy tám tuổi, bảy tám tuổi, Trần Hi lẩm bẩm, cô chợt trợn to hai mắt, tại sao đối với ký ức năm bảy, tám tuổi một chút cô cũng không nhớ, tất cả những ấn tượng cô có là bắt đầu từ sinh nhật năm mười tuổi kia. Cô vẫn còn nhớ, ánh nến ấm áp, nự cười yêu thương của cha mẹ, cùng với bánh kem ngọt ngào.

Cho đến sau này, từng lần sinh nhật cô đều có ấn tượng, nhưng tại sao những chuyện trước đó, một chút ký ức cũng không có?

Trần Hi cắn chặt khớp răng, một cảm giác rét lạnh không thể nói nên lời từ trong xương cốt tỏa ra, làm cô run lẩy bẩy.

@@@@

“Ta nói cái thằng bé này, lớn như vậy mà thế nào ngủ lại quên đắp chăn, con có thể càng lúc càng làm những chuyện không đáng tin được? Chuyện lần trước ở dạ tiệc mẹ còn chưa tình sổ với con, con nói một chút xem, đó thật sự là có chuyện gì. Mặt mũi của mẹ cũng bị con làm mất sạch.” Mẹ Doãn vừa thao thao bất tuyệt, vừa lấy chén canh từ trong bình giữ nhiệt ra đưa cho Doãn Triệt.

Mấy ngày trước Doãn Triệt vẫn luôn mơ mơ màng màng, mấy ngày nay mới vừa trở

lại bình thường được một chút, mẹ Doãn liền bắt đầu càu nhàu.

Bà bình thường nghĩ là muốn càu nhàu mấy câu, nhưng lời ngon ngọt vừa nói ra thì thằng bé này đã chạy mất dép. Hiện tại thì tốt rồi, rốt cuộc không chạy được đi, mẹ Doãn cuối cùng cũng bắt được cơ hội, nhất định phải giảng thuyết cho hắn một bữa.

Doãn triệt cũng không ngắt lời bà, trên tay còn ghim đầy kim, muốn chạy cũng không chạy được.

Nhưng hắn cũng vô cùng buồn bực, hắn chỉ là trong đầu tưởng tượng đến những cảnh xuân nguyên thủy đó thôi, thế nào mà lại phải nằm viện, chẵng lẽ tiểu nha đầu kia chỉ có thể làm thật không thể YY sao?

Lời nói của mẹ Doãn, một câu Doãn Triệt cũng không để vào tai, trong đầu hắn vẫn nhớ đến cảnh non sông tươi đẹp kia, nhớ đến thân thể Trần Hi trắng noãn trong hồ nước lăn tăn gợn sóng.

“Cái thắng con phá gia chi tử này có nghe mẹ nói gì hay không?” Hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Doãn đưa tai xách lỗ tai Doãn Triệt lên.

“Đau. . . . . . Đau. . . . . . Đau. . . . . . Mẹ con là bệnh nhân đấy.” Doãn Triệt nhe răng nhếch miệng làm nũng.

“Ta làm sao lại sinh ra một đứa con không có tiền đồ như vậy, con nói xem, ít ra so với Trương Nghiên thì trông cũng dễ chịu hơn, nhưng làm sao lại cùng với cậu con lại chọn một người cho được. Con nói cho mẹ biết, đêm hôm đó, rốt cuộc con cùng với cô ta xảy ra chuyện gì, làm sao lại rơi xuống hồ bơi?”

Doãn Triệt nghe được lời nói của mẹ Doãn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất lần này mẹ hắn cũng không phản đối.

“Mẹ không phải là để cho con theo cậu học hỏi sao, con đây đang học giống như cậu đó thôi.” Doãn Triệt vui vẽ nói đùa với mẹ Doãn.

“Còn khua môi múa mép” Mẹ Doãn giả vờ nhéo nhéo lỗ tai hắn.

“Mẹ. . . . . . Con là bệnh nhân mà, Trần Hi là bạn học của con, con theo đuổi cô ấy lâu rồi, nghĩ là muốn dẫn cô ấy đến xem cơ ngơi nhà chúng ta, kết quả là một chút cũng không thèm nể mặt, mẹ cũng biết tính của con rồi, con tức giận quá nên đẩy cô ấy xuống hồ bơi.”

Doãn Triệt nói dối không chớp mắt,thái độ lại chân thành, quả thật so với trân châu còn thật hơn.

Nghe được Doãn Triệt giải thích, ấn tượng của mẹ Doãn đối với Trần Hi lại sâu sắc thêm mấy phần, vốn là ấn tượng ban đầu của bà đối với Trần Hi vẫn tốt, lại cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng cái màn kia làm cho bà cảm thấy dường như có cái gì trong cổ họng, muốn phun ra không được nuốt vào lại không trôi.

Doãn Triệt là con của bà, mẹ Doãn rất hiểu tính cách của hắn, chớ nhìn hắn bình thường dáng vẽ thuần thục chững chạc, lúc tức giận lên chính là một Hỗn Thế Ma Vương, vật cần tìm, phải nắmđược trong tay, nếu không liền mất hứng. Hắn mà mất hứng thì rất đáng sợ, đối với Doãn Triệt mà nói, quả thực là không có việc gì không dám làm .

Một cô gái tốt, sâu sắc như vậy, lại bị đứa con phá gia chi tử này đẩy xuống hồ bơi, thân làm mẹ như bà cũng không biết dùng lời gì để nói tốt cho con trai mình.

“Cô ta có phải cùng cậu của con không? Đúng rồi còn có y phục của cô ta hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Doãn vẩn cảm thấy có chút không đúng, bình thường với kiểu cô gái này, thà rằng không được cũng không nên cưới về, tránh làm cho cả nhà rối loạn thêm.

“Mẹ cũng biết rõ cậu mà, luôn dốc sức tìm một người phụ nữ xinh đẹp tương xứng với dáng dấp cậu ấy, làm sao có thể với Trần Hi. Trần Hi chỉ là tranh thủ sau khi học xong đến nhà cậu dọn dẹp, làm một ít đồ ăn để kiếm thêm tiền thôi, không tin mẹ cứ đến trường học hỏi, cô ấy còn được tặng danh hiệu học sinh tiêu biểu đấy.

Doãn Triệt bưng canh lên uống một hớp: “Mẹ, tài nấu nướng của mẹ càng ngày càng tốt, con có người mẹ như vậy là quá hạnh phúc, giống như là mỗi ngày đều đắm chìm trong ánh mặt trời, khỏe mạnh lớn lên như hoa hướng dương. . . . . .”

“Được rồi, đừng theo nịnh nữa.” mẹ Doãn còn định hỏi thêm, bị Doãn Triệt lời ngon ngọt lấy lòng cũng không còn nhớ đến việc phải hỏi nữa.

Cho đến khi mẹ Doãn về nhà, bà mới đột nhiên nhớ ra, Doãn Triệt vẫn chưa trả lời vấn đề trọng điểm, rốt cuộc đêm đó có xảy ra chuyện gì hay không, bà có nghe người giúp việc nói, y phục cô gái đó bị xé rách như vải vụn.

Nhưng nếu có chuyện gì thì trải qua mấy ngày chắc hẳn bà phải nhận được đơn kiện… đại loại như kiện con trai bà cưỡng bức người khác. Thế nhưng đã qua một tháng cũng khôn nghe thấy tin tức gì, chắc là cũng không có việc gì xảy ra?

Mẹ Doãn rối rắm, chỉ là cảm thấy cô gái kia thật sự giống như đã từng gặp qua trước đây?

“Phu nhân, mới vừa rồi Trần tiểu thư gọi điện tới đây, nói là muốn mở một dạ tiệc từ thiện, muốn mời bà tham gia.” Người giúp việc cầm sổ ghi chép đi tới.

“Trần tiểu thư nào?” mẹ Doãn có chút hỗn loại, thiên hạ họ Trần hình như cũng quá nhiều rồi.

“Trần Tuyết Lệ Trần tiểu thư.”

“A, để ta sắp xếp thời gian.” Nói đến Trần Tuyết Lệ, gương mặt mẹ Doãn mềm mại đi không ít, cô gái nhỏ này thế nhưng cũng biết làm từ thiện giúp Trần gia mở rộng giao thiệp, thật đúng là cảm thấy cũng không tệ.

So sánh lại, cô Trần Hi đó điều kiện quả thật không tốt bằng, nhưng con trai mình lại thích. Mẹ Doãn phân tích đến đau đầu, cuối cùng cũng không muốn nghĩ tới, con trai có phúc của con trai, chỉ cần bà nhìn thuận mắt là được, việc khác cứ để cho nó tính đi, dù sao nó cũng đã lớn như vậy, muốn quả cũng không quản được nữa.

Thêm Bình Luận