Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô tỉnh lại nhưng có cảm giác như mình vừa chết đi, đúng như vậy. Không sai, bản thân cô đã từng chết đi một lần và bây giờ là tỉnh lại, nhưng vừa mới mở mắt ra, cảnh tượng  …
Xem Thêm

Chương 28
Buổi học thứ hai của Trần Hi, là tập đánh cái cọc gỗ

Cọc gỗ cũng không phải là quá cứng rắn, nếu gắng sức dùng móng tay bắm vào, thậm chí còn có thể thấy được dấu móng tay để lại . Cọc gỗ là hình nhân, cũng không cứng ngắt giống như trên Tivi, mà có chút sống động.

Nước sơn màu trắng bôi trên đỉnh cọc gỗ, trên đó phác thảo lông mày cùng mắt màu đen, còn có sơn đỏ làm thành hình đôi môi. Trên thân thể cọc gỗ xem ra còn tương đối chuyên nghiệp hơn, dùng nước sơn đen vẽ ra những vị trí quan trọng trên cơ thể như cổ họng, trái tim, cơ quan nội tạng, lại còn dùng sơn đỏ phác họa hương vị trí của các động mạch, cuối cùng là màu lam hiển thị vị trí những dây thần kinh.

Đợi chút, Trần Hi nhìn kỹ một chút, mặt của cô run lên, chỗ kia của cái cộc gỗ chính là vẽ một cái như hình chiếc lá màu xanh mượt, trên phiến lá lại vẽ một chấm tròn màu đen thật to, đây là biểu thị cái vị trí quan trọng nhất!

Tiểu Hắc nhìn cái cộc gỗ tựa hồ hơi cảm khái, hắn vuốt cái mặt của cộc gỗ, luôn miệng than thở trường học điều kiện quả thực là càng ngày càng tốt rồi, dùng cái loại cọc gỗ này luyện tập có thể gia tăng bao nhiêu cảm xúc a!

Cái này làm cho Trần Hi về sau mặc dù đã xuất sư một thời gian rất lâu, chỉ cần nhìn thấy phiến lá xanh mơn mởn này liền mơ tưởng viễn vong.

“Tôi nên làm như thế nào?” Trần Hi nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc, bởi vì cô được học miễn phí, nên đãi ngộ cũng kém hơn rất nhiều, chỉ có thể nhờ giáo viên không chuyên như Tiểu Hắc trực tiếp dạy.

“Đánh” Tiểu Hắc chỉ nói một chữ.

“Đánh như thế nào, bắt đầu đánh từ đâu?” Trần Hi nhìn những thứ đen đen đỏ đỏ này, không phân biệt ra phải đánh từ đâu.

“Điểm đen càng lớn, càng dễ công kích và dễ đánh trực tiếp hơn, nên chọn những điểm lớn.” Tiểu Hắc chỉ cho Trần Hi phương hướng.

“Haiiii. . . . . .” Trần Hi hướng phiến lá xanh kia đạp một cước, thân thể Tiểu Hắc run lên, cô gái này thật là tàn nhẫn, một cước đá vào chỗ hiểm của thân cây, cô cũng thật biết chọn trọng điểm!

“Haiii. . . . . . Haiii. . . . . . . . . . . .” Cứ như vậy Trần Hi hoàn thành một buổi học chỉ đá phiến lá xanh kia.

“Hắt xì. . . . . .” Tại phía xa trường học Doãn Triệt vuốt vuốt lỗ mũi, hắn đột nhiên cảm thấy chóp mũi ngứa một chút. Một nhớ, hai mắng, ba thì thầm, không biết hắn bây giờ đang là trường hợp nào, rốt cuộc là có ai đang nhớ đến hắn?

Ah. . . . . . Chẳng lẽ là Trần Hi? Doãn Triệt cười híp mắt, hắn biết cô gái nhỏ đó chính là tiểu hồ đồ khẩu thị tâm phi, chắc hẳn cũng đang nhớ đến mình đây!

Doãn Triệt cầm chìa khóa trong tay, sau khi hắn thi lên đại học, trong nhà có mua cho hắn một căn phòng nhỏ ở gần trường học, hắn vẫn luôn không quan tâm đến chổ ở, nên căn phòng nhỏ này cũng nhanh chóng quên mất.

Hôm nay lúc thu xếp lại đồ đạc của mình, Doãn Triệt đột nhiên thấy xâu chìa khóa này, hắn buổi chiều không có lớp nên tìm người giúp việc theo giờ, đem phòng ốc dọn dẹp một lần. Hắn say sưa với ý nghĩ của mình, đợi đến lúc gặp lại Trần Hi, hắn nhất định phải đem ý tưởng này gây ngạc nhiên cho cô, nơi này sẽ chính là tổ ấm của vợ chồng son bọn họ, chờ đến khi hai người sinh ra Tiểu Hi Hi hay Tiểu Triệt Triệt, để xem lúc đó ông cậu nhỏ của hắn còn có thể có biện pháp gì mà ngăn cản mình.

“Hắt xì. . . . . .” Doãn Triệt lại nhảy mũi một cái, rốt cuộc là ai lại nhớ nhung hắn thế này, để cho hắn ngứa mũi lâu như vậy.

“Tiểu Hắc anh cảm giác biểu hiện mới vừa rồi của tôi như thế nào?” Trần Hi ngồi lên xe Tiểu Hắc, lúc nãy cô hết đá trái rồi đá phải, làm một thân toàn mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, thần thái sáng láng. Trần Hi cảm thấy lựa chọn của mình thật chính xác, thuật phòng thân còn chưa học đến đâu nhưng đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, cơ thể cũng rất thoải mái.

“Tốt vô cùng.” Tiểu Hắc cảm thấy vị trí tròn tròn của mình có chút cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo.

“Thật không, anh đừng an ủi tôi, tôi chỉ là đá vớ vẩn thôi.” Trần Hi cất giọng vui vẻ.

“Thật tốt vô cùng, cái vị trí đó cũng bị cô đá đến phai hết màu rồi, những cọc gỗ khác ở đó cũng chưa từng bị ai đá đến phai màu như vậy, đủ thấy thành quả huấn luyện của cô a!” nó

i đến đây Tiểu Hắc cảm giác lạnh cả sống lưng.

“Tốt, vậy ngày mai tôi tiếp tục đá.” Nhận được khích lệ Trần Hi thật vui mừng.

“Không cần, như vậy là đủ rồi, ngày mai chúng ta học cách đâm vào mắt.” Tiểu Hắc đổ mồ hôi lạnh, hắn không nỡ nhìn cái vị trí đó thê thảm hơn nữa.

Trần Hi hả hê tự đắc, thì ra thuật phòng thân học cũng không khó khăn như mình tưởng tượng.

Trần Hi quay trở lại nhà Khương Sâm, Khương Sâm còn chưa trở về, điều này làm cô càng thấy vui mừng, vừa tắm rửa vừa ngâm nga một ca khúc quen thuộc, sau đó trở về phòng bếp chuẩn bị bữa cơm tối.

Đồng hồ đã chỉ hơn chín giờ, Trần Hi tin tưởng bất kỳ nhất cử nhất động nào của mình cũng không thoát khỏi ánh mắt của Khương Sâm, nếu Tiểu Hắc cùng với mình đi tập, khẳng định như vậy cũng là đã được sự cho phép của Khương Sâm.

Vì thế, Trần Hi trong lòng rất cảm kích, cô ám hiệu Tiểu Hắc nhắn tin cho Khương Sâm, mỗi đêm cô sẽ về nhà lúc chín giờ, Khương Sâm chỉ cần trở về lúc mười giờ thì có thể kịp ăn cơm tối như cũ, xem ra Tiểu Hắc đã nhắn tin rồi, giờ này quả nhiên Khương Sâm không có ở nhà.

Người ta nói ăn gì bổ đó, hôm nay ngay lúc học đá cọc gỗ, cô không có cảm giác gì, bây giờ trở về, thật là cảm thấy chân có chút đau đớn. Trần Hi suy nghĩ một chút, cô quyết định hôm nay làm món canh giò heo nấu đậu nành, vừa đẹp da vừa bổ chân, Khương Sâm nhất định sẽ rất thích, hơn nữa coi như khao chính mình.

@@@@

Vèo một cái, phi tiêu trúng ngay giữa hồng tâm, Khương Sâm rút khăn giấy ra lau tay một chút, nghiêng đầu qua nhìn gương mặt xám xịt của Tiểu Hắc.

“Huấn luyện hiệu quả không?” Ra vẽ lãnh đạo quan tâm nhân viên cấp dưới, Khương Sâm vẫn vô cùng để ý đến tiến độ của cô tiểu bảo mẫu của hắn. Phải biết rằng nước nho không chỉ có thể làm thành rượu vang, có khi thất bại lại thành ra dấm. Nếu quả thật có thể đoán được tương lai của cô dấm chua như vậy, vậy còn không thừa dịp hiện tại ít nhất còn chút ngọt ngào mà đem tặng đi.

Tiểu Hắc lắc đầu một cái: “Trần tiểu thư rất cố gắng, rất vận dụng sức lực, hiệu quả còn hơn cả bình thường, tôi chỉ lo cô ấy sẽ không khống chế được.”

“Không khống chế được?” Khương Sâm từ nhỏ khó có thể nghe được âm thanh ảo não như vậy từ miệng của Tiểu Hắc, có thể để cho Tiểu Hắc lo lắng như vậy quả thật rất hiếm.

“Phải. . . . . .” Tiểu Hắc rất nghiêm túc gật đầu một cái, hắn hiện tại cảm giác áp lực rất lớn, có mấy lời rốt cuộc không biết có nên nói hay không. Hắn chỉ có thể van xin trời cao, ông chủ vẫn còn quan tâm đến họ hàng thân thích đi.

Tiểu Hắc quan sát cẩn thận thái độ của Khương Sâm, xem ra tâm tình hắn cũng không tệ. Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Tiểu hắc rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí: “Ông chủ, Trần tiểu thư hiện tại nỗ lực chính là muốn Doãn gia vô hậu!”

Âm thanh của Tiểu Hắc nghe vô cùng bi ai, giống như chính hắn bị vô hậu vậy. Trong đầu Tiểu Hắc vẫn ám ảnh cái hình ảnh Trần Hi hưng phấn đạp đá loạn xa lên hình nhân gỗ, nét mặt của cô vô cùng hưng phấn, giống như mấy năm trước, ông chủ xử lý cái tên gϊếŧ người điên cuồng kia, nụ cười trên mặt hắn quả thật mất đi lý trí, không có lý tính.

“Ông chủ người nhìn cái này.” Tiểu hắc lấy điện thoại di động ra, đem hình ảnh hung bạo đó đưa ra trước mặt Khương Sâm.

“Ừ, hoàn cảnh trường học rất tốt, xem ra ta tài trợ mấy cái sơn dầu kia vẫn thật hữu ích.” Khương Sâm nhìn hình gật đầu một cái.

“Ông chủ người xem trọng điểm chỗ này.”

“Vẽ vị trí này cũng không tồi, người nào có sáng kiến như vậy, vẽ chiếc lá cũng có lý, thời cổ đại thật sự là con người dùng lá để che đậy cơ thể đó thôi.” Khương Sâm than thở.

“Ông chủ người phải cẩn thận nhìn màu sắc của chiếc lá kìa, vốn là nó có màu xanh mơn mởn, bây giờ đã phai màu thành ra như vậy rồi.” Tiểu Hắc có chút khóc không ra nước mắt, tại sao ông chủ vốn đầu óc thông minh như vậy lại không thông suốt, chẳng lẽ mình phải diễn tả lại thì mới hiểu?

“Đây là do cô ấy làm?” Khương Sâm nhìn lại hình lúc Trần Hi đang được huấn luyện.

Tiểu Hắc gật đầu như bằm tỏi.

“Không tệ. . . . . . Thật không tệ. . . . . .” Thái độ của Khương Sâm rất hài lòng. “Tôi chính là muốn nhìn thấy cô ấy có sức sống như vậy.”

Tiểu Hắc im lặng không biết nói gì.

“Hắt xì. . . . . .” Doãn Triệt lại nhảy mũi một cái, hắn vuốt vuốt lỗ mũi, dạo này dường như nhảy mũi đã trở thành thói quen của hắn.

Giờ phút này hắn đang ở trong căn phòng nhỏ của mình, xem tivi chương trình hướng dẫn các tư thế khi yêu “Thì ra là còn có thể làm như vậy thật sao, không tệ, lần sau có thể thử.”

Doãn Triệt cẩn thận nghiên cứu các kiểu tư thế cơ thể khác nhau, tiểu bảo bối kia điều kiện có hạn chế, cái này chắc là không làm được, nhưng mà không sao, không phải đều nói là cứ mát-xa thường xuyên sẽ lớn hơn sao, chỉ cần thời gian bồi đắp, ngay cả sân bay cũng có thể thành núi Everest mà.

Doãn Triệt xem tivi liền ngủ thϊếp đi, hắn đang trong mộng giống như thấy một phong cảnh rất đẹp, khi đó không có ô nhiễm, không có điện, không có một bóng người, chỉ có cảnh sắc nguyên thủy sống động. Tiểu bảo bối của hắn ở bên hồ tắm, làn da mềm mại trắng nõn đắm chìm trong non sông tươi đẹp. Sóng gợn lăn tăn, ánh nắng chiều chiếu trên người cô tạo ra một vầng sáng đẹp mắt.

Tiểu bảo bối hạnh phúc chạy đến vòng tay của hắn, ngượng ngùng đưa tay lấy cái vòng lá cây đang quấn ngang hông của hắn xuống, hai người ôm nhau âu yếm….

@@@@

Không thể không nói, năng lực của con người thật là khổng lồ, mỗi ngày ngoại trừ đi đến phòng huấn luyện tập đánh cộc gỗ, mỗi sáng sớm Trần Hi còn bị Tiểu Hắc thả xuống cách trường học ít nhất hai cây số, Tiểu Hắc để cho cô tự chạy bộ tới trường, nói là có thể luyện tập thể lực, còn nói không có bất kỳ một loại năng lực tự vệ nào so với bỏ chạy mà hiệu quả hơn cả.

Tuần lễ đầu tiên, Trần Hi cảm giác chân mình giống như là ruột bút chì bị gãy vậy, tay thì sưng to như cái móng heo. Tinh lực của cô bị phân tán, không thể tránh khỏi mỗi bữa ăn buổi tối của Khương Sâm chất lượng càng thua kém lúc trước rất nhiều. Nhưng Khương Sâm cũng không kén cá chọn canh, hắn vẫn như cũ chứng tỏ dạ dày của mình rất biết cách thích ứng.

Tuần lễ thứ hai, Trần Hi cảm giác chân mình nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tay cũng dần dần không còn sưng nữa, nhưng chỉ là cảm thấy thô ráp hơn. Dĩ nhiên các bữa tối của Khương Sâm cũng được cải thiện không ít.

Tuần lễ thứ ba, Trần Hi cảm thấy cô căn bản đã rất dễ dàng có thể hoàn thành các bài tập thể lực cùng kỹ năng huấn luyện của Tiểu Hắc rồi, bữa tối nấu cho Khương Sâm cũng dần dần lấy lại phong độ như trước đây.

Tuần lễ thứ tư, Trần Hi cảm thấy tinh thần sảng khoái , mỗi ngày ăn uống đều có khẩu vị, thậm chí lúc cô đánh côc gỗ còn không cảm thấy đau đớn nữa, các bữa ăn của Khương Sâm cũng ngày càng phong phú hơn.

Về phần Doãn Triệt tại sao lâu rồi không thấy xuất hiện, cái này không thể không nói, Trần Hi vừa khỏi bệnh, Doãn Triệt liền ngã bệnh, cảm mạo, nóng sốt cùng một lúc, nghe nói là bởi vì ngủ mà không đắp chăn nên bị cảm lạnh.

Lần đầu nghe thấy tin tức này, Trần Hi liền thở phào nhẹ nhõm, Doãn Triệt có một tật xấu, không bệnh thì thôi, một khi bệnh thì rất nặng, uống thuốc hay chích đều không giải quyết được vấn đề, nhất định phải nhập viện ít nhất một tháng mới khỏi.

Vì thế Trần Hi đối với tương lai tràn đầy ước mơ, thấy không, ngay thời điểm cô thay đổi thái độ với bản thân, ông trời cũng bắt đầu giúp cô rồi, Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa, rốt cuộc cô cũng có được cái đầu tiên.

Ừ, không đúng, phải là cái thứ hai nữa, cũng không đúng, Trần Hi đưa ngón tay lên tính toán một chút, phải là cả ba, bây giờ cô giống như đã đạt được cả ba yếu tố trên rồi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Trần Hi đột nhiên cảm thấy Khương Sâm chính là quý nhân của mình, kể từ khi có hắn, sinh mệnh cô cũng xảy ra những kỳ tích, kể từ khi có hắn, thế giới trở nên thật xinh đẹp.

Hôm nay Trần Hi trở về sớm, theo như Tiểu Hắc nói, khóa huấn luyện thể lực của cô cũng đã được một thời gian rồi, bắt đầu từ ngày mai muốn tiến hành huấn luyện về tinh thần. Tiểu Hắc còn cố ý dặn dò Trần Hi hôm nay phải làm nhiều món ăn ngon, bởi vì khóa huấn luyện sau có thể sẽ làm cô không cảm thấy ăn ngon miệng nữa.

Điều này thì Trần Hi rất tin, cô nhớ lại tuần lễ huấn luyện đầu tiên chính là cô mệt mỏi đến không có hơi sức để mà ăn cơm.

Trần Hi ở trong phòng bếp vội vàng làm gà thịt, còn có hải sản, hôm nay cô tựa hồ muốn làm cả một bữa tiệc Mãn Hán.

Kim đồng hồ vừa chỉ bảy giờ, cách giờ bình thường Khương Sâm trở về còn hơn ba giờ, thời gian vẫn còn thoải mái.

Trần Hi hôm nay mua cá rất tươi, bụng cá sau khi được làm sạch sẽ, đặt dưới vòi nước, nó còn có thể mở miệng thổi ra bong bóng nước.

” Tội lỗi, nghiệp chướng!” Trần Hi thở dài cảm thán, nhưng tay cô vẫn không ngừng nghỉ, vén cái mang cá lên làm sạch sẽ, nhìn cái đuôi cá vung vẫy giãy giụa lần cuối.

Trần Hi lè lưỡi, có thấy không, ai nói làm cá thì được tự do tự tại bơi lội trong nước, cuối cùng cũng không phải bơi đến bàn ăn của con người sao, một lát nữa cô còn phải khứa cho nó thêm hai nhát, như vậy thì hầm cách thủy mớii có thể thấm gia vị.

“Con cá đáng thương, ai bảo ta là người ăn cá, mày bị ức hϊếp rồi!” Trần Hi tự biên tự diễn, vừa tính toán đem con cá thả vào chảo dầu, vừa âm thầm tự hỏi nó có cảm thấy đau hay không.

Nơi cửa chính đột nhiên truyền đến tiếng động khác thường, tiếng cửa mở ra, một người đàn ông bước chân nặng nề nhanh chóng hướng về phía phòng bếp chỗ của Trần Hi chạy đến.

Cùng một đêm có người nấu cơm, cũng có người đang chìm trong giấc mộng….

Hai cơ thể lõα ɭồ quấn quýt lấy nhau, người đàn ông rất béo, hắn tựa hồ rất biết cách hưởng thụ, ở trên cơ thể cô gái luận động mấy cái, liền trở người xuống, trên cơ thể xấu xí của hắn còn dính đầy chất lỏng sềnh sệch.

“Đi lên. . . . . .” Tên đàn ông ra lệnh, cô gái hấp dẫn nở nụ cười đứng lên, dang một chân đứng qua người tên đàn ông, làm cho hắn có thể nhìn thấy được chỗ nữ tính của cô đã trở nên bỏng đỏ. Cô gái đưa tay xuống dưới hạ thân mình khẽ vuốt ve, trong miệng còn phát ra tiếng thở gấp hấp dẫn, sau đó cô từ từ ngồi xuống, cầm lấy vật xấu xí của hắn nhét vào trong cơ thể mình.

“Ừm. . . . . .” Tiếng thở dốc nặng nề của tên đàn ôn

g vang lên. “Tiểu lẳиɠ ɭơ, còn không cảm tạ ta đã phá thân mi, nếu không mi đi đâu tìm được thú vui như vậy, trong khoảng thời gian này không nhàn rỗi chứ. Để cho mi làm ít việc nhu thế nào rồi, làm xong hay chưa.”

Thấy cô gái không nói lời nào, hắn vỗ vỗ mông cô: “Người đàn bà kia mi còn chưa thu phục, cái này không giống mi, bản lãnh của tiểu lẳиɠ ɭơ nhà ta lại lãng phí đi nơi nào rồi?”

Cô gái tựa hồ có chút mất hứng, trợn mắt nhìn tên đàn ông một cái, ở trên người tiếp tục vận động cũng không có dừng lại.

“Nếu ông không nhất định cứ muốn người đàn bà đó, sau này tôi cũng chỉ với ông.” Thanh âm cô gái nũng nịu có chút bất mãn, làm cơ thể hắn căng ra thỏa mãn.

“Không có ả ta, ta với mi làm sao có thể ở đây hưởng lạc, ả ta giờ cũng chỉ là một con bệnh nhu nhược, mi còn ghen, tới đây cho ta xem sức ghen của mi đến cùng là lớn như thế nào.”

“Lớn đến ông không chịu nổi. . . . . .”

Ngoài cửa, một bóng dáng mảnh khảnh, lạnh lùng tiến gần đến cánh cửa, lẳng lặng lắng nghe âm thanh dơ bẩn bên trong, sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể mềm mại cơ hồ không chịu được một cơn gió nhẹ.

Tay cô siết chặt thành nắm đấm, móng tay bấu vào lòng bàn tay đau đớn cũng không hay biết.

“Phu nhân, trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Một người giúp việc khe khẽ thở dài, đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô.

Vẽ mặt cô mờ mịt, ánh mắt ngẩn ra, trong mắt cô cơ hồ không còn nhìn ra sức sống nữa.

“Trở về phòng?” Đột nhiên cô cười to. Thấy người giúp việc gật đầu một cái, nụ cười trên mặt cô như mộng ảo cùng người giúp việc đi vào gian phòng cách vách.

Thêm Bình Luận