Chương 6

Những gì tôi nói khiến khuôn mặt của Bùi Giác tối sầm trong vài ngày.

Không sao cả, dù sao phim cũng gần xong rồi.

Nhưng chỉ vài ngày trước đêm cuối, một tai nạn lớn đã xảy ra.

Một cảnh trên thuyền, vào một ngày lộng gió.

Người phụ trách mảng âm thanh đi vệ sinh, tôi tạm thời tiếp quản công việc của anh ta, đứng ở mép boong, cầm micro lau lau.

Tôi hơi mất thăng bằng và loạng choạng.

Một cơn gió thổi qua, tôi không thể giữ vững thăng bằng nữa, tôi trực tiếp rơi khỏi thuyền.

Bên dưới là một cái hồ, tôi còn không biết bơi.

Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy một tiếng hét.

"Tuế Nghi!"

*Tên trước khi đổi của nữ chính.

Bùi Giác nhảy thẳng xuống.

Anh lo lắng ôm lấy tôi, như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Sau đó, tôi không nhớ gì cả.

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ

Có một tin nhắn viết tay trên đầu giường:

"Nơi này là nhà của anh, cách phim trường không xa, anh cho em nghỉ phép, nghỉ ngơi mấy ngày, nếu muốn thay quần áo, trong tủ đồ có quần áo nữ, anh vừa mới nhờ người đi mua."

Đó là chữ viết tay là của Bùi Giác.

Nhiều diễn viên đều có nhà xung quanh phim trường. Bùi Giác cũng không ngoại lệ.

Tôi đã từng đọc một tin đồn rằng anh ta hầu hết thời gian anh ta đều sống ở đây.

Ngôi nhà rất sạch sẽ. Khi tôi bước vào phòng để đồ, đập vào mắt tôi đầu tiên là một chiếc ô hoa.

Đó chính xác là cái tôi đã tặng Bùi Giác nhiều năm trước.

Chiếc ô rất cũ và chất lượng đã không còn tốt, nhưng nó được đặt ở chính giữa phòng để đồ.

Tôi chợt nhớ hôm ấy trời mưa to.

Tôi dùng chiếc ô này để che cơn mưa.

Bùi Giác đã cố đuổi tôi đi.

Tôi không biết lấy đâu ra can đảm để xé áo khoác và kiểm tra vết thương của anh.

"Cô--" Anh ta hình như muốn chửi thề, nhưng cũng đã kìm lại được.

"Cũng may anh không cần đi bệnh viện."

Tôi nhét ô vào tay anh, "Anh cứ đợi đi, tôi đi mua thuốc một chút sẽ quay lại."

"Biến đi!"

Anh ta rất cáu kỉnh.

Mười phút sau, tôi đi đi lại lại, mua thuốc cho anh, còn mua thức ăn.

Cơn mưa nặng hạt tưới tôi thành bóng nước bé nhỏ.

Anh im lặng nhìn tôi. Kể từ ngày đó, Bùi Giác không bao giờ nói xấu tôi nữa.

Sau đó tôi mới biết rằng, thực ra, anh đã bị sốc vào ngày hôm đó.

Không ai quay lại trong cuộc đời anh.

Tôi là người đầu tiên.

...

Ký ức đã qua.

Tôi tìm thấy quần áo của phụ nữ và từ từ thay chúng.

Áo khoác còn chưa kịp mặc vào, cửa phòng thay đồ đột nhiên bị đẩy ra.

Tôi và Bùi Giác nhìn nhau thất thần.

Còn có... một chút xấu hổ.

Bùi Giác nhanh chóng đi ra ngoài.

Tôi thay quần áo xong, anh lo lắng nói:

"Sao em không động đậy chút nào, anh còn tưởng em lại đi rồi!"

Tôi: "Chuyện gì vậy?"

Bùi Giác sững người một lúc, sự kiêu ngạo của anh biến mất.

Câu này là câu tôi hay nói nhất trong quá khứ.

Chỉ cần Bùi Giác nổi cơn thịnh nộ, tôi chỉ tùy tiện hỏi "Có chuyện gì vậy", anh ấy lập tức im lặng.

Không ngờ đến giờ vẫn nói được nữa.

Tôi nói tiếp: "Tôi cũng không trách anh, vào phòng để đồ sao không gõ cửa?"

"Anh không biết em ở trong đó!" Anh đỏ mặt, "Thật sự là cái gì anh cũng không nhìn thấy! Nếu như em khó chịu, anh có thể xin lỗi em mà, thực xin lỗi.""..."

Trước đây tôi đã phát hiện ra rằng mặc dù Bùi Giác giống như một con chó điên, nhưng anh ta lại vô tội một cách bất ngờ trong một số việc.

"Không sao," Tôi nói không cần suy nghĩ, có chút mệt mỏi, "Cũng không phải là chưa từng thấy."

Nói xong lại cảm thấy không thích hợp.

Chắc chắn rồi, Bùi Giác mím môi, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Tôi chuyển chủ đề: "Hôm nay anh không có show à?"

"Quay phim xong, anh đi nấu cháo, lát nữa cho em uống thuốc."

Vì bị rơi xuống nước nên tôi có chút cảm lạnh.

Khi Bùi Giác mang cháo đến, anh ta vẫn còn đang đeo tạp dề.

Tôi không thể không nhìn kỹ hơn.

"Một con chó hung ác với một chiếc tạp dề là một người vợ và còn là người mẹ tốt."

"Em nói gì?"

"Tôi đã nói cảm ơn anh."

Đôi mắt của Bùi Giác sáng lên, giống như một con chó được thưởng.

Nhưng giọng điệu vẫn rất hung dữ: "Ăn hết đi, đừng lãng phí, còn muốn ăn gì nữa không? Anh có thể làm cho em bao nhiêu cũng được."

"Không cần đâu, đi làm việc của mình đi."

"Sáng mai anh không có show, tối nay cũng không trở lại phim trường, anh có thời gian chuẩn bị đồ ăn cho em mà."

Tôi ngập ngừng: "Vậy anh muốn ngủ ở đây à?"

"Ừm."

"...Tôi sẽ ngủ riêng."

"Nằm riêng không có nệm phụ đâu, em đang ốm thì nằm giường cũng được, đừng dằn vặt mình".

Bùi Giác chỉ xuống sàn nhà.

"Như thường lệ, anh sẽ ở trên sàn nhà."