- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
- Chương 81: Lão đại mau cứu tôi
Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
Chương 81: Lão đại mau cứu tôi
Nói xong Trình Diệp cũng không quan tâm sao lại xuất hiện điện thoại trong túi cậu, cậu cầm qua điện thoại không cài mật khẩu của mình lên, thuần thục mở ra giao diện game vui mừng: "Em ngày hôm nay còn chưa có điểm danh, nếu không điểm danh sẽ không lấy được quà tặng."
Tấn Nguyên cầm điện thoại trầm mặc nửa ngày, cười cười xoa đầu cậu: "Đôi mắt đều sắp bị cận rồi, có thể nạp tiền không, muốn quà gì?"
Trình Diệp nguýt hắn một cái: "Anh không hiểu thú vui của chơi game mà phải nỗ lực!"
Tấn Nguyên: "..." Được, anh xác thực không hiểu.
Trình Diệp dựa vào cánh tay hắn, nằm thư thư phục phục chơi điện thoại: "Lần sau không nên ra khỏi cửa, cho dù chỉ đi hít thở không khí cũng phải đi cùng anh, ai biết thang máy ở khu thương mại lại bị hỏng chứ, đúng là xui tận mạng mà!"
"Được, anh đi cùng em." Tấn Nguyên tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng không thể tránh khỏi lộ ra nụ cười vui mừng, xem ra rất thích cậu ỷ lại hắn, hắn động tình hôn môi Trình Diệp, cuối cùng đè Diệp Tử lên giường, dùng sức đoạt lấy cậu.
Sự mù mịt khi thấy cậu bị xâm phạm ở trong thang máy dần dần tản đi, trong đầu đều là gương mặt hoàn toàn tín nhiệm của Trình Diệp, hắn vuốt ve lưng trần trụi của Trình Diệp, thở dốc liền sa vào mà kêu tên Trình Diệp.
Mà Trình Diệp, rất thành thực nhiệt tình đáp lại, chặt chẽ ôm Tấn Nguyên không cho hắn rời đi.
Trừ miệng hơi sưng, Trình Diệp không có bị thương, ở bệnh viện truyền nước biển một ngày cơ bản là tốt rồi, vết thương ở môi do bị gặm cắn cũng vì Tấn Nguyên hung ác lại nặng thêm mấy phần, hoàn toàn chồng lên những vết mà Tạ Ngôn lưu lại.
Bởi vì vết thương tương đối sâu, nói chuyện ăn đồ ăn liền không thể tránh khỏi đυ.ng đến vết thuong, muốn khỏi nhanh lại khó hơn nữa, bôi thuốc tím mấy ngày cũng không thấy tốt hơn, ăn không hết đồ ăn, Trình Diệp sờ sờ khóe miệng đau rát.
Cậu trừng mắt nhìn Tấn Nguyên: "Đều tại anh!"
Tấn Nguyên nở nụ cười, liếʍ liếʍ vết thương của cậu: "Đúng, đều tại anh, vậy anh tiêu độc cho em, lấy công chuộc tội."
Trình Diệp dùng sức đẩy hắn ra: "Cút cút cút, thuốc có ba phần độc, đừng liếʍ hết."
"Lo lắng cho anh?" Tấn Nguyên không nghe cậu, ngược lại càng dùng thêm sức, đầu lưỡi của hắn lướt qua vết thương, đau đau rát rát xuất hiện, Trình Diệp rụt cổ một cái, không chịu nổi, Tấn Nguyên ngậm lấy vết thương sắp khép miệng, hàm hồ nói, "Dùng ở trên thân thể em đều là không có độc, anh làm sao có khả năng cam lòng để em chịu nửa điểm nguy hiểm."
Trình Diệp có chút động tình, cậu chủ động mở ra vạt áo, đem bản thân dâng lên.
Chìm chìm nổi nổi, Trình Diệp mơ hồ nghe thấy Tấn Nguyên nói cái gì đó với mình, cậu mơ mơ hồ hồ nghe không rõ ràng lắm, chỉ là mờ mịt gật gật đầu: "Em, em... đống ý với anh, anh nhẹ chút... Nhẹ chút, chậm một chút, em không chịu được..."
"Làm sao lại chịu không nổi, Tiểu Diệp Tử nên kêu là, em yêu nh, thật yêu anh! Không nên rời bỏ em."
"Không, em sẽ không rời bỏ anh, em mãi mãi... Yêu anh!" Trình Diệp lập tức lo lắng nói chuyện, theo từng câu từng chữ, hai chữ cuối cùng cậu như rít gào thành tiếng, sau đó hai mắt mê man, giống như một bước đạp hụt rơi xuống đám mây, chìm đắm trong sự trập trùng.
Là Tấn Nguyên, cho cậu hy vọng sống sót, Tấn Nguyên giống như ánh sáng trong cuộc đời đầy đen tối của cậu, là nơi cậu có thể mạnh mẽ dựa vào, cậu làm sao có khả năng không yêu Tấn Nguyên, càng không thể chủ động rời đi.
Mặc dù có người ác ý bầy mưu, cậu tuyệt đối sẽ chặt chẽ víu lấy Tấn Nguyên.
Tấn Nguyên nhìn mặt Trình Diệp lộ ra biểu tình mê man lại ỷ lại, khoang ngực bỗng nhiên tuôn ra một luồng cảm giác nặng nề, đôi mắt chua chua, hắn đưa tay sờ sờ đầu Trình Diệp, ngữ khí cưng chiều mà nói: "Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử của anh."
666 cảm động đến sắp khóc: "Đại Diệp Tử, Tấn Nguyên thật sự thật yêu cậu" Một lão đại xã hội đen không có tình người lại dùng biểu tình ôn nhu, lời nói sủng nịch như thế với một người khác, quả thực chính là nam nhân tốt nhất thế kỷ mới.
Trình Diệp cũng không biết vì sao như bị kí©h thí©ɧ, lườm nó: "Mẹ nó hắn là yêu thích khuôn mặt này của tao, thích tính cách tao ngoan ngoãn khả ái thuận theo hắn, không phải tao cũng sẽ có người khác, con người nha đôi khi đừng quá đề cao bản thân, trái đất lớn như vậy, đầy người có tính cách như thế, điều chúng ta cần làm, chính là diệt trừ Tiếu Sở Bạch, được rồi, một hệ thống như mày cũng đừng học Lâm Đại Ngọc (*) đa sầu đa cảm, tất cả ghi âm mà lúc trước tao cùng Tạ Ngôn nói chuyện đều ở trong điện thoại kia sao?"
(*) Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Nàng là con duy nhất của Lâm Như Hải và Giả Mẫn. Ai muốn biết chi tiết thì lên sợt chị gu gồ dùm tui nha.
"... Đúng vậy, quả nhiên, Tấn Nguyên căn bản không đem điện thoại trả cho Tạ Ngôn, mà là trực tiếp giao cho người chuyên nghiệp lấy bản sao tài liệu bên trong, đừng nói đến những lời các cậu nói lúc đi cafe, còn có cả trong thang máy, không những thế ghi âm Tiếu Sở Bạch và Tạ Ngôn trò chuyện lúc cũng bị tra được, này đều là công lao của tôi!"
Mặc dù 666 không có thực thể, Trình Diệp cũng có thể tưởng tượng được một nhóc con mười hai mười ba tuổi dùng sức vỗ ngực thể hiện ta đây, một mặt dương dương tự đắc cầu khích lệ.
Trình Diệp rất cho nó mặt mũi cười cười, tán thưởng nói: "Vâng, nhờ có có mày, làm cho điện thoại của Tạ Ngôn chủ động ghi lại giao dịch của hai người bọn họ."
Bất kể là Tạ Ngôn hay là Tiếu Sở Bạch, đều rất cẩn thận, bọn họ sẽ không lưu lại bất kỳ sơ sót nào, bởi vì những giao dịch không chỉ có thể uy hϊếp được đối phương, mà còn khiến bản thân tự chui đầu vào rọ, nhưng ai có thể nghĩ đến, Trình Diệp nắm giữ bàn tay vàng cái gọi là khoa học kỹ thuật đỉnh cao, chỉ cần là điện tử , có đường truyền, liền không có gì mà 666 không khống chế được.
Nó đem ghi âm nhét vào chỗ không có tồn tại trên phần mềm của điện thoại, mà là mã hóa bảo tồn trong đám mây, không có kỹ thuật tuyệt đối không phát hiện được, nhưng thủ hạ của Tấn Nguyên không phải là không có người tài ba.
Cho nên điện thoại rơi vào trong tay Tấn Nguyên, thì tương đương với trực tiếp giao bút ghi âm cho Tấn Nguyên, nhưng lại an toàn hơn bút ghi âm, không phải ai cũng có thể tìm thấy.
666 tự hào lại ngượng ngùng khiêm tốn nói: "Kỳ thực tôi cũng không làm gì hết, đều là Đại Diệp Tử nghĩ ra kế hay."
Trình Diệp: "..."
666 lại báo cáo: "Tạ Ngôn sắp bị Tấn Nguyên đánh chết, Tiếu Sở Bạch cũng bị giám sát, bất quá cậu ta hình như còn chưa biết, một mực chờ đợi tin tức của Tạ Ngôn."
Tin tức này sợ là, tạm thời cũng không lấy được.
Tạ Ngôn còn không biết có thể nhìn thấy mặt trời thêm được mấy ngày nữa.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
- Chương 81: Lão đại mau cứu tôi