Trình Diệp không hỏi, nhưng Tấn Nguyên vẫn huyên thuyên kể cho cậu nghe về những sự việc trước đây của hắn, như thể hắn muốn chia sẻ cuộc sống của mình với người hắn yêu.
Nói xong, hắn lại chặc lưỡi, như đang cười nhạo chính mình đã già, nhớ lại những ngày huy hoàng của tuổi trẻ, hắn quay người dọn bát đĩa lại hỏi: “Sức khỏe của em chưa tốt, không nên ăn quá nhiều đồ dầu mỡ. Hôm nay có bắp cải non, nấm xào rau củ, cua xào với trứng bách thảo, em còn muốn ăn gì nữa không?"
Biết sức khỏe chưa tốt nhưng vẫn muốn làm việc lại còn không chịu ăn uống, thật sự cậu còn muốn sống nữa không vậy?.
Trình Diệp lắc đầu, cậu bước lên hai bước liếc nhìn qua chảo rau xào ,một chảo to như thế nhưng đến khi xào xong lại còn không đến một dĩa, Tấn Nguyên vẻ mặt xấu hổ: “Trước đây anh không có thời gian vào bếp nấu ăn, nhưng vẫn có thể ăn được, hương vị cũng không quá tệ ,anh đã thử trước rồi."
Đồ ăn còn chưa dọn xong, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa,cánh tay đưa ra của Trình Diệp bỗng khựng lại, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Là ai vậy? Có chuyện gì sao mà vội đến mức ngay cả chuông cửa cũng không kịp bấm vậy?” Tuy không nói ra, nhưng Tấn Nguyên hiểu rõ, Trình Diệp vẫn là bị chuyện lúc trước làm cho sợ hãi, hắn đè xuống sự đau xót trong đáy mắt, bước đến ôm Trình Diệp vào lòng: "Đừng sợ, không sao đâu."
Trình Diệp rùng mình, từ từ bình tĩnh lại trong vòng tay hắn.
Nghĩ đến nếu thật sự là những người đó, có lẽ sẽ không gõ cửa, cậu thật sự hoảng sợ, mặt đỏ bừng thấp giọng nói: “em không sao.” Cậu không muốn gây thêm bất kỳ phiền toái cho Tấn Nguyên chứ đừng nói đến việc tạo vẻ yếu đuối trước mặt hắn. Giả vờ mạnh mẽ và bình tĩnh. Nó khác với thật sự mạnh mẽ, luôn có sự mềm yếu và yếu đuối trong sự giả vờ, điều này có thể khơi dậy trong con người mong muốn được bảo vệ hơn là khóc lóc, có thể khiến con người cảm thấy yêu mến và yêu thương hơn là sự dũng cảm thực sự.
Mọi người đều có những suy nghĩ kỳ lạ như vậy~
Lúc đó Tấn Nguyên lại có ý nghỉ cho rằng người này sinh ra là dành cho mình, dù là ngoại hình hay khí chất, tại sao lại hợp khẩu vị của mình đến vậy.
Tấn Nguyên chưa bao giờ có ý định buông bỏ người này trong suốt quãng đời còn lại.
Tiêu Sở Bạch xấu hổ đứng ở cửa, đám vệ sĩ đứng xung quanh cậu ta, quần áo xộc xệch, thậm chí có người còn đang bị thương, đang dùng tay che vết thương t đang chảy máu, mùi máu tanh nồng lan khắp nơi xộc thẳng vào mũi.
Tấn Nguyên cau mày, vô thức quay người muốn che mắt Trình Diệp, thấy đối phương không bị ảnh hưởng, hắn mới yên tâm một chút, sau đó nhìn về phía Tiêu Sở Bạch nói: "Muộn như vậy, cậu còn tới đây làm gì?"
Nhưng Trình Diệp tưởng hắn đang gọi mình nên thò đầu nhìn ra ngoài, có lẽ chắc chắn không có nguy hiểm gì thì mới thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: “Tấn Nguyên, anh không định mời khách vào nhà ngồi sao?"
Từ chỗ của cậu, Tiêu Sở Bạch lại đứng ở góc khuất của cậu, cậu chỉ nhìn thấy một đám người, nhưng không biết bọn họ là ai.
Tiêu Sở Bạch khi nghe thấy điều này tỏ ra vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Tấn Nguyên! Cậu ta lại gọi tên Ngũ gia trước mặt nhiều người như vậy! Dù trên đường hay trong công ty đều không có quy định như vậy! Đây chính là đang hạ thấp uy tín của anh Tấn!
Tấn Nguyên sau này làm sao có thể lãnh đạo những người đó nếu anh ta là anh rể với một gã bán mông kia chứ?!
Mời khách vào nhà? Cậu ta là ai sao dám có thái độ như vậy! Cậu ta, Tiêu Sở Bạch, không phải là khách, cậu ta là người yêu của Tấn Nguyên, sẽ là chủ nhân tương lai trong nhà của Tấn Nguyên. Nhưng đây không phải là nhà của Tấn Nguyên, chỉ là một nơi ở khác của Tấn Nguyên. Tấn Nguyên không phải vài chục căn mà có hơn cả trăm căn nhà, chẳng lẽ tất cả đều trở thành người nhà sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Sở Bạch khá lên không ít, nhưng ánh mắt hắn khi nhìn Trình Diệp vẫn rất bất mãn, muốn dùng nĩa xiên chết Trình Diệp