Hành lý đã được chuyển vào, vệ sĩ không đi theo, cũng có thể là họ đang lẫn trốn đâu đó trong khu chung cư này, Trình Diệp tò mò hỏi 666. 666 thì đang xem Spongebob, thản nhiên nói: “Cả căn hộ này đều bị Tấn Nguyên mua lại rồi.”
Trình Diệp: “...” Được rồi, đúng là tôi không thể hiểu nổi thế giới của những người có tiền.
Tấn Nguyên ngồi xổm xuống sửa sang lại hành lý, quay đầu nhìn cậu một cái: “Em thích là tốt rồi, nếu có muốn mua thứ cần thiết thì cứ bảo tài xế mua về cho, em mua trên mạng cũng được sau đó để bảo vệ mang lên.”
“Phòng ngủ ở ngay góc rẽ lầu hai, đầu cầu thang là thư phòng lớn, còn phòng làm việc nhỏ kế bên phòng ngủ là để em dùng.” Tấn Nguyên tìm được một con gấu Pooh trong một đống thùng to nhỏ, sau khi mở ra thì tất cả đều là mấy thứ đồ đạc nhỏ của Trình Diệp, “Em đi tắm trước đi, muốn mặc bộ đồ ngủ nào?”
Trình Diệp vội vàng nhìn vào phòng ngủ, tay đã đặt trên tay nắm cửa, cậu quay người nghiêng đầu suy nghĩ: “Bộ có hoa văn màu xám trắng kia cùng kiểu với anh đi.”
“Hay là em mặc bộ đồ hình báo hồng đi.” Tấn Nguyên khẽ mỉm cười, giọng điệu ôn nhuận ấm áp như gió thoảng, nhưng nội dung nói ra lại mang ý nghĩa đầy ham muốn.
Trình Diệp đột nhiên lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ, lập tức giận dữ nói: “Đêm nay xảy ra chuyện như vậy mà anh còn muốn làm… Mấy chuyện này hả!”
Đây là lần đầu tiên sau khi chuyển nhà đến nay Trình Diệp mới phản ứng tích cực với hắn khi cậu đã biết rõ tính chất công việc kinh doanh của hắn, Tấn Nguyên nhìn thẳng Trình Diệp, lời nói mang đầy ẩn ý: “Chính là vì đã xảy ra chuyện như vậy nên tôi rất vui.”
Trình Diệp đang nói về việc cướp gϊếŧ ban nãy, trong khi Tấn Nguyên lại đang nói về việc Trình Diệp liều mạng để bảo vệ hắn.
Rõ ràng Trình Diệp cũng hiểu, sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, cậu trợn mắt nhìn Tấn Nguyên hồi lâu, đối phương vẫn không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn cầm bộ đồ ngủ báo hồng lắc qua lắc lại, cái đuôi dài màu hồng phấn kia cũng lắc lư theo, trông cực kì xấu hổ.
Trình Diệp: “...” Rầm một cái đóng sầm cửa lại, tim cậu gần như muốn văng ra ngoài.
Mặc mặc mặc, mặc em gái anh, một ngày nào đó em sẽ đem cái đuôi kia tháo xuống rồi nhét vào trong miệng anh!
Cậu tắm rửa xong đi ra thì thấy Tấn Nguyên đang khoác áo choàng tắm, tóc hắn vẫn còn hơi ẩm ướt, giọt nước trên đuôi tóc theo gương mặt cương nghị kia rơi xuống, trượt vào trong l*иg ngực màu mật ong, tay Trình Diệp đang lau tóc hơi dừng lại, mất tự nhiên nói: “Đồ dưới lầu đều thu dọn xong rồi sao?” Vừa nói cậu vừa thắt chặt áo choàng tắm, không để lại dấu vết.
Tấn Nguyên ngồi ở trên giường, chống hai tay ra phía sau, thật sâu nhìn Trình Diệp, chậm rãi nói: “Sao vội thế? Trước tiên chúng ta ăn mừng chuyển nhà mới cái đã, sau đó thì...” Hắn đứng dậy, kéo khăn lông qua giúp Trình Diệp lau tóc, nhìn bốn phía, nhẹ nhàng mỉm cười: “Đây là nhà của chúng ta đấy.”
Trình Diệp liếc mắt một cái, tầm mắt rơi trên chiếc giường màu hồng phấn, khụ khụ quay đầu cố ý không nhìn: “Ồ? vậy em sẽ gọi đồ ăn bên ngoài rồi hai chúng ta cùng ăn một bữa thật ngon để ăn mừng nhé.”
Tấn Nguyên: “...” Lúc này rồi còn gọi đồ ăn bên ngoài làm gì chứ, không phải nên ăn chút gì ngon hơn sao?
Ví dụ như dùng thân thể mình hay gì gì đó?! Tuy rằng hắn không chơi với người khác bên ngoài, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là có chút kiến thức.
Hắn cũng không hy vọng xa vời gì về thân hình đẹp đẽ ngập tràn bánh ngọt, cá hồi, vân vân... Tốt nhất là chỉ cần hôn, chạm, ôm và xoa xoa bóp bóp là được rồi.
Nhưng trong lúc Tấn Nguyên đang ảo tưởng về việc cùng nhau đạt tới cảm giác hạnh phúc của cuộc đời thì Trình Diệp đã cầm điện thoại di động lên, đầu tiên là đổi lại vị trí đàn ở hiện tại rồi bỗng nhiên vui mừng nói: “Này, em thấy chỗ này có bán tôm hùm cay, lẩu cay cũng có bán đem về, hay là chúng ta gọi một phần đi.”