Hôm nay Giang thị tổ chức buổi dã ngoại, những nhân viên có thành tích xuất sắc trong 6 tháng liền sẽ được tham gia. Diệp Thanh Vy nằm trong số đó nhưng cô chỉ muốn ở nhà ngủ suốt ba ngày.
“Cậu đã độc thân suốt bốn năm đại học là thật rồi, không thể như vậy mãi được.” Đường Tuyên lo lắng cho nhân duyên của cô bạn thân nhà mình.
Kết quả, Diệp Thanh Vy bị Đường Tuyên kéo đi. Đến nơi, nhìn dòng người đông đúc, cô thật sự chỉ muốn về nhà ngủ tiếp.
Dù đông người, Diệp Thanh Vy không quá khó để nhìn thấy Giang Duy Bảo, bởi vì anh là người nổi bật nhất. Hôm nay, anh mặc đồ thể thao, không giống một Giang tổng nghiêm túc với bộ đồ vest của ngày thường.
Nhìn lại bản thân mình, để thoải mái di chuyển, cô đã chọn đồ thể thao. Mà trùng hợp hơn nữa, trang phục của hai người là áo trắng, quần đen, còn cùng một nhãn hiệu. Nói chính xác là đồ trên người anh và cô là như nhau, chỉ khác mỗi kiểu dáng nam nữ.
Thấy người bạn bên cạnh nở nụ cười không thể gian xảo hơn, Diệp Thanh Vy đã đoán ra gì đó. Không thể nào trùng hợp được, nhất định là Đường Tuyên bán đứng cô. Bởi vì Giang Duy Bảo làm sao có thể mặc nhãn hiệu bình dân thế này được?
Theo kế hoạch, ban ngày họ sẽ leo núi, đến đêm tổ chức tiệc nướng bên bờ biển. Mặc dù ngọn núi này không quá cao, nhưng họ đều là nhân viên văn phòng, thể lực nhiều người thật sự rất kém. Các cô gái hơn một nửa đã bỏ cuộc, Diệp Thanh Vy là người học võ, Đường Tuyên mỗi sáng đều chạy bộ, hai người vẫn vui vẻ đi tiếp.
Tuy nhiên có một số cô gái liều mạng đi lên, họ muốn tiếp cận Giang Duy Bảo. Trong công ty, có nhiều người thích anh, dù sao cũng là đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu, hơn nữa ngoại hình còn rất điển trai.
Ngày thường, anh đối với mọi người đều lãnh đạm, trong công việc cực kỳ ghiêm túc không ai dám lại gần. Hôm nay, khó khăn lắm mới có thể tiếp cận anh mà không vì lý do công việc, đương nhiên phải tranh thủ thời gian rồi.
Thật ra những nhân viên nữ kia không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Giang Duy Bảo ở công ty, nếu không đã sớm nhận ra một điều, không phải đối với ai anh cũng lãnh đạm. Vẫn có một người đặc biệt, mỗi khi nhìn về phía người đó ánh mắt anh đều trở nên dịu dàng đến lạ.
“Cảm ơn tình yêu.” Diệp Thanh Vy nhận nước từ Đường Tuyên, bọn họ đã lên đến đỉnh núi.
Đứng trước một khung cảnh thiên nhiên bao la, hùng vĩ thế này, tâm trạng con người trở nên thoải mái hơn. Một cơn gió mát lạnh thổi qua, dường như có thể cuốn trôi đi tất cả muộn phiền.
“Đẹp quá!” Diệp Thanh Vy không nhịn được thốt lên, may quá, nếu hôm nay không đến nơi này cô nhất định hối hận.
“Ừ, rất đẹp.” Giang Duy Bảo giống như đồng ý với lời vừa rồi. Thật ra anh không có quan sát cảnh vật xung quanh, ánh mắt chỉ dừng lại trên người cô. Phong cảnh đẹp nhất là em, anh âm thầm bổ sung.
Đường Tuyên lặng lẽ quan sát hai người, chỉ hy vọng cô không giúp sai người. Quen biết Giang Duy Bảo đã lâu, cô chưa từng thấy cậu ấy quan tâm một người đến vậy.
Với thân phận hiện tại, nếu hai người họ bên nhau, Diệp Thanh Vy nhất định sẽ thiệt thòi, dù sao cậu ấy vẫn còn hôn ước. Nhưng cô không nhẫn tâm nhìn hai người vốn có tình cảm lại cứ vậy lướt qua nhau. Tuy không nói ra, nhưng cô biết bạn thân của mình từ lâu đã rung động trước tổng giám đốc của bọn họ.
“A!” Bỗng có một tiếng hét thất thanh vang lên.
Diệp Thanh Vy đứng gần cô gái kia, nhanh chóng phát hiện vấn đề, trên cây có một con rắn lớn. Nhìn thấy người đó hoảng sợ không dám di chuyển, cô kéo cô ấy về phía mình. Do quán tính nên cô lùi ra phía sau mấy bước, không biết phía dưới có một cái hố, không quá to, chỉ khoảng một gang tay, nhưng lại làm cô vấp ngã.
Diệp Thanh Vy cảm thấy rất mất mặt, dù sao cũng là người học võ, vậy mà bị vấp té chỉ vì một cái hố nhỏ. Quan trọng hơn, cô bị trật chân rồi, làm sao xuống núi đây?
“Cậu không sao chứ?” Đường Tuyên và cô gái vừa được Diệp Thanh Vy cứu lo lắng đỡ cô dậy.
Lúc này, một số người cũng bắt đầu vây quanh Diệp Thanh Vy, số còn lại đang đuổi con rắn đó đi.
“Trật chân rồi.” Diệp Thanh Vy nhăn nhó cố gắng thử bước đi, cô không thể làm lỡ thời gian của mọi người được.
“Leo lên đi!” Giang Duy Bảo ngồi xuống trước mặt, quay lưng về phía cô.
“Không cần đâu Giang tổng, em, em có thể đi được.” Cô làm sao có thể để tổng giám đốc như anh cõng xuống chứ.
“Em đi thế nào? Đường xa như vậy, em định để họ dìu em?” Anh quay nhìn cô, đôi mày chợt nhíu lại, có thể thấy anh đang không vui.
“Anh cõng em chẳng phải mất sức hơn sao?” Diệp Thanh Vy thật sự rất ngại khi làm phiền người khác, đường xuống còn rất xa, nếu phải dìu cô đi vừa lâu vừa nguy hiểm, cũng sẽ rất mệt. Nhưng Giang Duy Bảo còn đòi cõng cô, như vậy chẳng phải mệt chết sao?
Diệp Thanh Vy tủi thân, ngay cả đi đứng cô cũng làm phiền người khác, đúng là vô dụng.
“Bây giờ cãi lời cấp trên phải không?” Thái độ của anh rất kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô.
“Hay, hay là anh dìu em được không?” Lần đầu tiên thấy anh như vậy, trong lòng cô có chút sợ hãi.
“Đừng làm ảnh hưởng thời gian của mọi người. Nghe lời, leo lên!” Thấy cô gái nào đó cứ đứng do dự, đôi mày anh càng nhíu chặt: “Nhanh!”
Diệp Thanh Vy vừa sợ vừa không tình nguyện, leo lên lưng anh, trái tim cô bỗng nhiên đập rất nhanh. Kỳ lạ, tại sao cảm giác an toàn và ấm áp này lại quen thuộc như vậy?
“Chân em đỡ đau rồi, Giang tổng, anh để em xuống đi bộ được rồi.” Đi được nửa đoạn đường, cô thấy mình đã hết đau, muốn tự đi.
“Em ồn ào quá!” Anh chỉ nói vậy, không có ý định thả cô xuống.
“Vy Vy, cậu đừng có chuyện gì nha!” Trong đầu cô bỗng vang lên tiếng nói của một chàng thiếu niên. Đúng rồi, cô đã từng mơ thấy, trong cái nắng gay gắt buổi trưa, một chàng thiếu niên hốt hoảng cõng cô đến trạm xá, mặc kệ đôi chân bị thương. Lúc đó, cậu ấy rất lo lắng, liên tục gọi cô dậy, còn cô lại giả vờ ngất xỉu nằm trên lưng người đó.
“Giang tổng, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?” Diệp Thanh Vy khẽ hỏi.
Giang Duy Bảo bỗng nhiên dừng bước, sau đó đi tiếp như chưa từng có chuyện gì: “Sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì em thấy giống như đã từng gặp anh, có điều chẳng nhớ được đó là khi nào.” Anh cho cô một cảm giác rất đặc biệt và thân quen.
“Vậy sao?” Giang Duy Bảo hỏi ngược lại, nở nụ cười chế giễu bản thân.
Anh thật sự muốn cùng cô ngả bài, nói cho cô biết anh chính là người bị cô bỏ rơi năm đó. Cuối cùng vẫn không dám, anh rất sợ mất cô lần nữa. Anh biết mình hèn nhát, nhưng cảm giác khi cô quay lưng bỏ đi, đã trở thành nỗi đau theo anh nhiều năm.
Ngoại hình Giang Duy Bảo trưởng thành khác với thời niên thiếu, rất nhiều người đều không nhận ra anh. Cho dù có cảm giác giống nhau, cũng không ai nghĩ đến Lý Nhật Duy nghèo khó năm ấy và người thừa kế Giang gia hiện tại là cùng một người. Thế nên, cô thật sự không nhận ra anh hay giả vờ quên đi, anh cũng mặc kệ. Lúc này, anh chỉ muốn cùng cô làm lại từ đầu, đơn giản vậy thôi.
===========
Buổi tối, mọi người cùng nhau chơi trò chơi rất vui vẻ, Diệp Thanh Vy lặng lẽ trốn ra một góc nướng thịt, cô còn chưa ăn đủ. Mà cô cũng không thích những nơi náo nhiệt, dù thái độ đối đồng nghiệp rất hòa đồng, nhưng cũng không thể cùng họ chơi đùa được.
“Đừng mà!” Hai mắt Diệp Thanh Vy đẫm lệ, ai nói cho cô biết tại sao nướng thịt khó vậy không?
“Em đang…” Giang Duy Bảo vừa đi đến, nhìn hai xiên thịt cháy đen trên tay cô, chỉ có thể âm thầm thở dài.
“Chắc là còn ăn được.” Cô không biết điều chỉnh lửa thích hợp, kết quả mới trở nên thế này. Chắc Giang tổng sẽ không cho rằng cô là kẻ vừa tham ăn vừa phá hoại chứ?
“Vứt đi, để anh nướng cho em ăn.”
Cô chưa kịp từ chối, đã thấy anh bắt tay vào làm rồi.
“Cảm ơn Giang tổng.” Cô nhìn anh ngại ngùng: “Hôm nay anh giúp em nhiều như vậy, thật sự cảm ơn thôi chưa đủ.”
Cô định nói hôm nào mời anh ăn một bữa, đã nghe thấy anh trả lời: “Vậy em lấy thân báo đáp đi!” Anh không nhìn cô, ánh mắt hướng ra phía biển xa xa.
“Giám đốc thật biết đùa.” Cô gượng cười, có chút thiếu tự nhiên trước lời nói của anh.
“Em biết rõ tâm ý của anh đối với em mà.” Anh quay lại nhìn cô, gương mặt nghiêm túc, đây xem như một lời tỏ tình của anh.
“Thế nên anh cũng biết rõ khoảng cách của chúng ta mà.”
Diệp Thanh Vy không ngốc, từ lâu cô đã biết anh đối với mình rất đặc biệt. Nhưng cô và anh không thể nào có kết quả được. Dù sao anh cũng là đại thiếu gia của gia tộc đứng đầu, còn cô chỉ là một cô gái bình thường chẳng thể bình thường hơn.
Hơn nữa, cô luôn có cảm giác anh và người trong giấc mơ kia rất giống nhau, thậm chí có lúc cô nghĩ anh là người ấy. Chuyện này làm sao có thể, chàng trai trong giấc mơ của cô chỉ là một người bình thường, gia đình còn có chút khó khăn, tuyệt đối không phải là đại thiếu gia Giang Duy Bảo được.
Diệp Thanh Vy biết, nếu chấp nhận tình cảm của anh, tương lai họ có thể sẽ giống Đường Tuyên và Đoàn Huy Vũ, đối mặt với rất nhiều thử thách. Cô không ngại gian khổ, cô chỉ sợ bản thân nhất thời xúc động, biến anh trở thành thế thân của người kia mà thôi.
“Em nhất định sẽ hối hận vì hôm nay dám từ chối anh.” Giọng điệu của Giang Duy Bảo giống như đe dọa, lại không có một chút tức giận nào.
Nghĩ lại chuyện này, Diệp Thanh Vy thật sự hối hận, nếu lúc đó cô có thể sớm nhớ lại, không để anh vất vả như vậy, cô sẽ chủ động tỏ tình với anh. Dù sao thì năm đó, khi anh còn là Lý Nhật Duy, cũng do cô cô lên tiếng trước.
Nửa năm sau khi buổi dã ngoại ấy diễn ra, tại buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty, Giang Duy Bảo đứng trước mặt nhân viên tỏ tình với Diệp Thanh Vy. Lần này cô đã hiểu rõ tình cảm của mình đối với anh, không còn từ chối nữa, cho dù sau này tương lai có bao nhiêu thử thách, cô vẫn sẽ cố gắng cùng anh bước qua.