Chương 73: Ngoại truyện 1: Nhân quả báo ứng.

Vụ án của Giang Tường Lĩnh làm chấn động dư luận suốt một thời gian dài, ảnh hưởng đến rất nhiều công ty và các quan chức lớn nhỏ. Đa số bằng chứng đều được công bố với báo chí, thế nên ông ta không còn cách nào thoát tội được nữa.

Bởi vì phạm nhiều tội ác, cuối cùng Giang Tường Lĩnh bị kết án tử hình. Sau hai lần kháng án, hình phạt giảm xuống còn tù chung thân.

Kết thúc phiên tòa, luật sư của Giang Tường Lĩnh nhìn Diệp Thanh Tú cười đắc ý, cuối cùng hắn cũng thắng người này một lần. So với hắn, anh còn cười vui vẻ hơn. Bởi vì anh thua là do cố tình, anh cảm thấy loại người như thế chết đi thì quá dễ dàng. Anh muốn phần đời còn lại ông ta phải đau đớn trải qua.

Trong thế giới phạm nhân, tội phạm cưỡиɠ ɠiαи là kẻ bị căm ghét nhất. Đúng như những gì Diệp Thanh Tú đoán, mỗi ngày Giang Tường Lĩnh đều bị bạn tù dùng nấm đấm để thăm hỏi.

Trước đó Trần Diệu Linh đã cấu kết với Giang Tường Lĩnh làm nhiều chuyện xấu, sau lại phạm tội bắt cóc, bị phán đến hai mươi năm tù. Đường Tuyên và Võ Thiên Thiên là đồng phạm trong vụ án bắt cóc, Đường Tuyên đã xin bãi nại cho Võ Thiên Thiên, xem như đây là điều cuối cùng cô làm cho người mẹ này.

Kiều Yến Loan cấu kết với Giang Tường Lĩnh thực hiện một số giao dịch trái phép ở bệnh viện. Diệp Thanh Tú từng nói sẽ đích thân đưa bà ra tòa nếu bà làm chuyện sai trái. Nhưng anh chưa từng dám tin chuyện này sẽ thành sự thật.

Hai tháng sau khi phiên tòa cuối cùng diễn ra…

“Hai con đến thăm bố sao?” Giang Tường Lĩnh cười phá lên. Gương mặt già nua cộng thêm nhiều vết thương, trông thật đáng sợ.

Mỗi ngày ông ta đều bị đánh đến thê thảm. Loại người như ông ta, cảnh sát cũng căm ghét, thế nên họ cứ mắt nhắm mắt mở mặc kệ đám phạm nhân, chỉ cần không gây ra án mạng là được.

“Xem ra ông vẫn sống rất tốt.” Giang Duy Bảo châm chọc.

“Nhìn thấy hai đứa con của mình lớn lên tài giỏi như vật, ta thật sự rất vui.” Giang Tường Lĩnh lại bật cười, hai mắt nhắm chặt khiến người khác không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.

“Vậy sao, hay ông vui vẻ vì có thể một mình ôm tội, bảo vệ em gái mình?” So với người đàn ông kia, Giang Duy Bảo lại càng bình thản hơn.

Giang Tường Lĩnh giật mình mở mắt ra, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Tiểu Chi vô tội, bọn mày không được phép làm hại nó!”

“Cần gì chúng tôi ra tay, bà ta thay ông tiếp quản Giang gia, chắc cũng bị ép đến sắp điên rồi.” Giang Gia Bảo lên tiếng.

Giang Tường Lĩnh bị bắt, Giang Tường Minh vẫn biệt vô âm tính, Giang Liên Chi trở thành chủ nhân mới của Giang gia.

“Nếu Tiểu Chi có gì, tao có làm ma cũng không tha cho bọn mày đâu!” Tâm trạng Giang Tường Lĩnh có chút kích động, cũng may có hai vị cảnh sát đứng phía sau giữ ông ta lại.

“Hừ, báo ứng cả thôi.” Giang Gia Bảo đứng dậy, vỗ vai Giang Duy Bảo: “Đi thôi, lần cuối gặp ông ta vậy là đủ rồi.”

Đối với Giang Tường Lĩnh, Giang Gia Bảo đã không còn có cảm giác tình thân từ lâu, hiện tại chỉ còn chán ghét. Có thể điều duy nhất anh biết ơn ông ta chính là cho anh một người em trai như Giang Duy Bảo.



“Yên tâm đi, rất nhanh ông sẽ được đoàn tụ với em gái thôi.” Giang Duy Bảo lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó bỏ đi.

Giang Tường Lĩnh phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, thời gian còn lại không đến một năm. Trước khi chết, ông ta đã viết một bức thư, công bố toàn bộ những tội ác còn lại mà ông ta gây ra nhưng trước đó không có bằng chứng. Trong đó bao gồm cái chết của Lý Mai.

Năm đó ông ta biết mình vẫn còn đứa con bên ngoài, rất muốn nhận lại, tuy nhiên Lý Mai đã từ chối. Trong lúc cãi nhau, ông ta đã ra tay gϊếŧ chết bà, sau đó mua chuộc nhân chứng vu oan cho Lý Chính.

“Cuối cùng con cũng trả thù cho mẹ được rồi.” Giang Duy Bảo đứng trước mộ Lý Mai, trên gương mặt điển trai ấy không biết từ khi nào một giọt nước mắt rơi xuống.

“Mẹ nhất định rất tự hào về anh.” Diệp Thanh Vy nhìn cục cưng đang được anh bế: “Con dâu và cháu nội của bà cũng vậy.”

“Vy Vy, cảm ơn em.” Năm đó nếu không có cô, anh cũng không biết làm sao mình có thể sống tiếp sau khi mẹ ra đi. Bao nhiều lời nói chẳng thể nào miêu tả được tình yêu của anh đối với người con gái trước mặt này. Anh chỉ có thể dùng phần đời còn lại của mình yêu thương, chăm sóc cho cô mà thôi.

“Vợ chồng già rồi còn khách sáo nữa.” Cô mỉm cười, dựa đầu vào vai anh: “Nhật Duy, Nhật Duy, anh là mặt trời của mẹ, cũng là ánh sáng của cuộc đời em.”

Năm đó cuộc sống của Lý Mai gần như trở nên bế tắc, bà bị đẩy vào tận cùng của bóng đêm. Sự xuất hiện của anh trở thành động lực để bà có thể sống tiếp, vì thế bà đã đặt cho anh cái tên Nhật Duy, có nghĩa là mặt trời duy nhất.

Những năm tháng bị mất trí nhớ, Diệp Thanh Vy luôn mơ thấy hình ảnh anh rời đi, sau đó giấc mơ của cô chỉ còn lại một màu đen. Cô đã từng nghĩ đến chuyện nếu cả đời này hai người không thể tương phùng thì thế nào, có lẽ cô sẽ lựa chọn cô độc đến già. Bởi vì cảm giác anh dành cho cô, bất kì ai cũng không thay thế được.

Có lần cô mang suy nghĩ này nói với Giang Duy Bảo, kết quả bị anh vỗ một cái thật mạnh lên đầu còn mắng cô ngốc. Sau đó anh dịu dàng ôm cô: “Sẽ không có chuyện đó, bởi vì anh nhất định sẽ tìm mọi cách để quay lại với em.”

“Em vẫn không hiểu, tại sao Giang Tường Lĩnh lại viết bức thư đó.” Trước đó ông ta chưa hề có bất kỳ thái độ hối lỗi nào.

“Có thể nói người đàn ông đó còn thua cầm thú, nhưng ông ta thật sự là đứa con hiếu thảo và một người anh tốt.” Giọng điệu Giang Duy Bảo có chút mỉa mai.

Sau khi Giang Tường Lĩnh bị bắt Giang lão phu nhân giao lại quyền quản lý Giang gia cho Giang Liên Chi, bà quyết định ra nước ngoài định cư, đã quá mệt mỏi với cuộc sống thế này rồi.

Giang Liên Chi tổ chức tiệc chia tay cho bà, gọi anh em Giang Duy Bảo về tham dự. Hai người dù không bị trục xuất khỏi Giang gia, nhưng tự nguyện rời đi. Hôm nay vì bà nội nên trở về, dù sao bà vẫn là người thật lòng tốt với họ.

Sau bữa cơm chia tay, Giang Gia Bảo nói có chuyện muốn nói riêng với Giang Liên Chi. Hai người và Giang Duy Bảo đến phòng sách, nơi này trước đó là văn phòng của Giang Tường Lĩnh.

“Những món vừa rồi có hợp khẩu vị hai đứa không?” Thái độ Giang Liên Chi ôn hòa, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hình ảnh người cô quan tâm các cháu của mình.

“Rất ngon, nhưng ăn không quen, có lẽ do thiếu một thứ gì đó…” Giang Gia Bảo dừng lại một chút quan sát người trước mặt, sau đó tiếp tục: “Ví dụ như độc.”

Giang Liên Chi bật cười: “Gia Bảo, con bị ngốc rồi sao? Độc ở đâu ra?”

“Trong mỗi bữa ăn của tôi mỗi khi ở trong ngôi nhà này.” Giang Gia Bảo nhếch mép: “Tấm lòng của cô đối với người cháu này thật sự quá cảm động.”



Năm đó khi rời đi, Đường Tâm Khanh đã phát giác có người vẫn bỏ độc vào thức ăn của Giang Gia Bảo. Sau khi anh trở về đã âm thầm điều tra, vì vậy luôn đóng vai một đứa con ngoan mỗi ngày đều về nhà. Mặc khác anh tìm cách đuổi Giang Duy Bảo đi vì sợ cậu ấy bị liên lụy. Cũng may người em này của luôn mang thái độ chống đối, không mấy khi về nơi này dùng cơm.

“Không chỉ vậy, cô còn cho người ‘nhắc nhở’ chúng tôi ra đường phải biết nhìn xe.” Giang Duy Bảo lạnh lùng lên tiếng.

Tất cả những bằng chứng về hai vụ tai nạn lúc trước, đều quy về một người, không ai khác chính là Giang Liên Chi.

“Để có được gia sản Giang gia, bà cũng thật vất vả đó cô à.” Thái độ của Giang Gia Bảo lạnh lùng không kém Giang Duy Bảo. Đúng là nực cười, lúc trước anh còn rất ngoan ngoãn nghe lời người phụ nữ muốn gϊếŧ chết mình.

“Đúng là tao làm đó thì sao, bọn mày cũng đâu có bằng chứng?” Giang Liên Chi trở mặt, hai người đã biết sự thật, bà ta không cần giả vờ nữa.

Để có được Giang gia, bà ta cho hai đứa con của mình theo họ Giang, âm thầm gϊếŧ chết những đứa con của Giang Tường Lĩnh. Bà ta lén thêm một vài thứ thuốc vào đồ ăn của Giang Gia Bảo, khi uống vào sẽ không có gì, nhưng thời gian dài cơ thể sẽ bị tổn hại. Không ngờ Đường Tâm Khanh lại mang con trai ra khỏi Giang gia, đến nơi khác sinh sống. Bà ta đành phải thuê người gϊếŧ chết Giang Gia Bảo để diệt trừ hậu hoạn.

Có đánh chết Giang Liên Chi cũng không nghĩ đến, Giang Tường Lĩnh lại tìm thêm một đứa con khác về. Giang Duy Bảo từ khi đến Giang gia đã luôn thể hiện thái độ chống đối, bà ta nghĩ trăm phương nghìn kế để trừ khử anh. Tai nạn lần đó ở huyện C và lúc ở sân bay đều có liên quan đến bà ta.

Đến lúc này, thực tế đã chứng minh bà ta mới là người chiến thắng.

“Yên tâm, dù pháp luật không làm gì được bà, quả báo của bà cũng không còn xa đâu.” Giang Duy Bảo tin rằng ông trời có mắt, nếu không ông ấy cũng không đưa Diệp Thanh Vy trở về với anh. Vì thế anh tin, những kẻ làm nhiều chuyện ác sớm muộn sẽ bị báo ứng.

Sự thật là Giang Tường Lĩnh luôn biết những chuyện Giang Liên Chi làm, dù vậy ông ta vẫn luôn dung túng cho em gái mình. Khác với Giang Tường Minh là con của Giang lão phu nhân, Giang Tường Lĩnh và Giang Liên Chi do cùng mẹ sinh ra. Ông ta đối với đứa em này hết mực yêu thương, năm đó sau khi mẹ qua đời ông ta đã hứa sẽ bảo vệ thật tốt cho em gái mình.

Vì vậy khi biết Giang Liên Chi dàn cảnh tai nạn, Giang Tường Lĩnh đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Thậm chí để bà ta được vui vẻ, ông ta còn tìm cách ép Giang Duy Bảo về nhà dùng cơm để bà ta có thể dễ dàng hạ độc.

Trải qua nhiều chuyện, Giang gia và cả Giang thị chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Giang Liên Chi chưa từng có kinh nghiệm quản lý công ty và gia tộc. Chỉ sau ba năm Giang gia đã tuyên bố phá sản, các công ty con đều bị những tập đoàn khác thu mua. Chồng bà ta có người phụ nữ khác, nên đề nghị ly hôn, hai đứa con thấy bà ta tay trắng nên đi theo bố mình. Cuối cùng bà ta đã nhảy lầu tự tử tại tòa cao ốc của Giang thị.

Đó là chuyện của ba năm sau, còn hiện tại, sau khi nói chuyện với Giang Liên Chi, anh em Giang Gia Bảo rời khỏi Giang gia. Bọn họ đã có thể chính thức thoát khỏi nơi địa ngục đáng sợ này.

Giang Duy Bảo nhìn người bên cạnh, từ nhỏ cậu ấy đã phải sống ở một nơi đầy gian dối và nguy hiểm thế này. Sau đó vì bảo vệ anh nên bất chấp trở về, trong lòng không khỏi cảm động.

“Anh!” Giang Duy Bảo khẽ gọi, âm thanh không quá lớn.

Giang Gia Bảo quay sang nhìn, hai mắt trợn tròn, bộ dạng có chút ngốc nghếch. Một lúc sau mới phản ứng lại: “Cậu vừa gọi tớ là ‘anh’ sao?”

“Nghe nhầm rồi!” Giang Duy Bảo giả vờ ho hai tiếng, bước nhanh về phía trước.

“Không đúng, làm sao mà nhầm được.” Giang Gia Bảo chạy theo, khoác tay lên vai Giang Duy Bảo: “Rõ ràng đã kêu rồi mà, em trai tốt, em trai ngoan…”