- Minh Đăng! Đúng là anh rồi.
Thy chậm rãi đến gần chàng trai, trái tim dội mạnh theo từng nhịp bước. Nhưng sau đó cả người cô như hoá đá vì giọng nói quá đỗi thân quen và cũng rất lạnh lùng.
- Đứng im! Đừng lại gần!
Chàng trai một tay vẫn chặn dòng máu đang chảy xuống, một tay chống gối đứng lên. Anh định bước đi thật mau nhưng điều đó thật khó mà thực hiện được.
- Có phải một năm qua… anh vẫn luôn đứng đằng sau quan sát em như thế… Đúng không?
Giọng Thy giờ đây nghẹn ngào tựa ngàn nỗi nhớ đang đè nặng trong cổ, vậy mà Minh Đăng vẫn cố tình dợm bước đi, cố gắng rời xa cô nhanh nhất có thể, khiến cho Thy thấy tức giận uất ức.
- Anh đứng im đó cho em!... Anh tưởng em là con ngốc không biết gì sao? Anh nghĩ em bị theo dõi suốt một năm qua mà không nhận ra sao? Anh tưởng em đá anh chảy máu như thế này chỉ vì nghĩ anh là kẻ xấu sao?... Nếu anh không bị thương, thì chắc chắn sẽ nhanh chóng bỏ đi như bao lần khác…đúng không? Lời hứa năm năm trước bay đi đâu mất rồi?
Thy nói gần như quát, tiến lại gần Minh Đăng, cô nhận thấy rõ sự lúng túng đang ngày càng lớn dần trong anh. Đôi chân Đăng không còn ngang ngược muốn bước đi nữa. Anh đứng im, nhưng tuyệt nhiên không hề quay lại, cất giọng nói khản đặc.
- Không phải lúc nào giữ lời hứa cũng là điều tốt đâu. Mọi thứ đã thay đổi rồi, hiện tại không còn phù hợp với lời hứa của quá khứ nữa. Em có hiểu không?
Chính vì Minh Đăng không hề quay lại nhìn Thy, nên cô chẳng thể nào thấy được đôi mắt café đang hắt ra những tia nhìn đau đớn tột cùng.
Một người con trai trưởng thành thực sự, họ luôn đặt cái tôi chính đáng lên trên tình cảm của bản thân và lo nghĩ đến tương lai của cả hai sau này. Vậy nên dù có yêu nhớ Thy đến mức nào, Minh Đăng cũng đủ sáng suốt để nhận định được hoàn cảnh của anh và Thy giờ đây đã là một sự khác biệt quá lớn. Người thì đang tiến bước trên con đường tuổi trẻ trải đầy hoa hồng, có cả một tương lai tươi sáng đang chờ đón. Kẻ thì mới bước ra từ một ngõ cụt với hai bàn tay trắng, tương lai bấp bênh lênh đênh như con thuyền có không bến, trôi dạt đi đâu còn chẳng thể biết. Một người con trai như thế có thể xứng đáng với cô sinh viên ưu tú đây sao? Khi mà anh còn chưa đảm bảo được bản thân của mình sẽ ra sao, thì lấy tư cách gì để thực hiện lời hứa?
- Em hiểu chứ! Hiểu hết chứ. Thậm chí em còn biết anh đang đau đến mức nào kia kìa. Chính vì thế nên em đã cố tình làm ngơ suốt một năm qua. Cố tình cho anh thời gian để ổn định tinh thần. Nhưng em không cho phép anh rời xa lần nữa đâu. Em được như ngày hôm nay là vì em sao? Anh dằn vặt thì em sống thanh thản sao? Tất cả những thứ em có được đều là vì anh. Vậy mà anh lại vì những thứ ấy mà xa em? Có thấy bất công với em không?
- THIÊN THY! ĐỦ RỒI… Đừng nói nữa! Vô ích thôi! Anh bây giờ không còn là Minh Đăng của ngày trước nữa. Không còn tư cách để bên cạnh hay yêu thương bất cứ ai…. đặc biệt là em. Ở gần anh sẽ không tốt cho em. Vậy nên…hãy quên anh đi.
- Quên? Tại sao lại bắt em làm điều đó trong khi chính anh cũng đâu có làm được?
Những tưởng sau câu nói thách thức của Thy, Minh Đăng sẽ nhận ra rằng “quên” là điều không tưởng đối với cả hai mà gạt đi những sự tự ái chính đáng. Nhưng cuối cùng, đôi chân ấy vẫn không quay lại nhìn cô lấy một lần. Cuối cùng, nó vẫn bước đi. Dứt khoát và cô độc. Mặc cho người ở lại chìm ngập trong thất vọng và tổn thương.
Trên cao, những đám mây đen lúc nãy cũng bắt đầu thả những giọt mưa dịu nhẹ xuống cả hai con người ngây ngốc. Họ lại chìm đắm trong cơn mưa lạnh buốt và dày xéo nhau hệt như những ngày trẻ dại.
Nhưng lần này sẽ khác. Nhất định phải khác. Vì Thiên Thy sẽ không bao giờ chịu thua nữa đâu. Cô đã chịu đựng quá nhiều rồi. Cô không cho phép bất cứ điều gì tước đi hạnh phúc của mình thêm một lần nữa. Kể cả người đó là Minh Đăng và cái tôi chính đáng của anh. Vì Thy biết, làm như thế cả hai sẽ chỉ càng tổn thương hơn mà thôi…Lấy hết sức bình sinh trong trái tim lạnh giá, Thiên Thy hét lên với tất cả sự quyết tâm:
- MINH ĐĂNG! ANH NGHE CHO RÕ ĐÂY! ANH LÀ CỦA EM! MÃI MÃI LÀ CỦA EM! THỨ GÌ LÀ CỦA EM EM SẼ TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ MẤT. NẾU MỘT TUẦN NỮA ANH KHÔNG VỀ BÊN EM, LÚC ĐÓ EM SẼ TỰ TAY LẤY LẠI NGƯỜI CỦA MÌNH!
Mưa vẫn cứ rơi. Người vẫn cứ bước. Người tan vào mưa như bao lần. Người đứng chết lặng trong mưa như trăm lần. Biết đến khi nào hạnh phúc mới đến trong mưa? Biết đến khi nào mới chấm dứt sự chờ đợi lạnh lẽo khôn cùng này?
Một giọt nước mắt nóng hổi mặn chát lại được dịp hoà tan vào biển mưa lạnh thấu xương.
- Minh Đăng! Anh ác vừa thôi! Anh nghĩ cướp đi tương lai tươi sáng của người khác hạnh phúc lắm sao? Anh hi sinh cho em cánh tay đó rồi bây giờ nói em quên? Anh muốn em sống dằn vặt cho đến bao giờ?
Tất nhiên Minh Đăng chẳng thể nào nghe được những tâm tình đó. Ngược lại Thy cũng không thể biết những bước chân kia đã bắt đầu loạng choạng vì chiếc cổ chảy dài máu tươi. Hiện tượng mất máu dưới mưa Đăng đã vì Thy mà nếm qua rất nhiều lần. Mưa hoà máu xót đau tột cùng, nhưng chưa lần nào khiến anh gục ngã. Lần này cũng không ngoại lệ.
Đăng như kẻ mất hồn lững thững bước đi, cái đầu ướt sũng chẳng chứa được gì ngoài những câu nói của Thy. Chưa bao giờ Minh Đăng thấy khó xử và trống rỗng như lúc này. Chẳng biết bản thân thực chất đang muốn gì và phải làm gì. Quên Thy ư? Anh không làm được! Ở bên cạnh cô ấy ư? Anh không đủ tư cách! Rốt cuộc, đâu mới là con đường để Đăng đi mà không dẫn đến sự hối hận về sau?
…
- Minh…Minh…Đăng! Là con phải không?
Bà Huệ sửng sốt khi bắt gặp chàng trai đội nón kết đen đang đứng dựa lưng vào bức tường phòng trọ trong lúc vội vã ra đóng cửa vì cơn mưa đang lớn dần.
- Là … là con phải không Minh Đăng? Đúng là con rồi…Tại sao bây giờ con mới về với mẹ chứ?
Người mẹ già yếu bật khóc, ôm chầm lấy chàng trai mặc cho người anh ướt nhẹp vì nước mưa. Tiếng khóc nức nở và vòng ôm siết của mẹ như hồi chuông dóng lên đánh thức sự thẫn thờ trong đáy mắt café. Đăng cũng không biết mình đến và đứng đây từ khi nào. Nhưng bàn tay lạnh toát không dám ôm mẹ vì sợ bà sẽ càng lạnh thêm, nên chỉ áp sát gò má vào tai mẹ rồi thủ thỉ.
- Mẹ! Con xin lỗi!
- Lạy Chúa! Đầu con sao lại chảy máu thế này? Đi! đi vào nhà đi con.
Bà Huệ lo lắng kéo tay Minh Đăng vô nhà, nhanh chóng lấy một chiếc khăn bông lau người cho anh. Tránh chỗ bị thương nhất có thể rồi lúng túng cất tiếng hỏi, khiến Đăng mỉm cười vì sự lo lắng thái quá của mẹ.
- Con bị làm sao mà ra nông nỗi này? Có cần đi bệnh viện không con?
- Không đâu. Mẹ chỉ cần cho con vài miếng bông gòn và thuốc sát trùng, con sẽ tự lo được.
Minh Đăng vừa nói dứt câu là bà Huệ đã ngay tắp lự đi lấy những vật ấy. Vì bà chỉ ở một mình nên Thiên Thy đã chu đáo đi mua những dụng cụ y tế để đề phòng những việc bất chấp. Nhìn người mẹ thân thương vẫn một lòng chăm sóc yêu chiều Đăng như khi còn nhỏ, bỗng anh thấy mình bất hiếu quá! Chẳng lo lắng chăm sóc gì được cho bà cả. Đăng nhìn ra trời đang mưa với đôi mắt buồn bã để nén đi cái thở dài não nề.
- Minh Đăng! Bây giờ thì nói cho mẹ biết suốt một năm qua con đã đi đâu? Làm gì?
Bà Huệ vừa lúng túng rửa vết thương cho Đăng, vừa nóng ruột hỏi tình hình đứa con trai biệt tích suốt một năm qua. Nhưng Minh Đăng đã nhanh chóng dành lấy thuốc và tự rửa cho mình. Bốn năm sống trong tù và một năm phiêu bạt đã giúp anh sành sỏi việc rửa vết thương đến mức không nhìn thấy vẫn có thể tự rửa được.
- Con đã tìm cách hạ gục Hoàng Minh mẹ à!
- Con… - Bà Huệ ngạc nhiên hết mức có thể.
- Thực ra điều đó cũng phải quá khó đối với một người đã từng nắm vững công ty như con, chỉ cần có thời gian thôi. Hơn nữa, Hoàng Minh đang trong giai đoạn khó khăn vì vỡ nợ. Kể từ khi vụ ấy xảy ra, không ít người đã mất niềm tin vào chúng, thua lỗ nợ nần là điều dễ hiểu. Bây giờ con chỉ cần khiến cho các chủ nợ siết chặt nợ là thành công được một phần.
Giọng nói kiên quyết và ánh mắt sáng rực của Minh Đăng khiến bà Huệ lo lắng, khẩn thiết:
- Minh Đăng! Con nghe cho kĩ đây, mẹ không muốn con dính vào họ thêm một lần nào nữa. Thật đấy! Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện mà vui sống đi con. Được không?
- Mẹ! Làm sao con có thể tha thứ cho những kẻ lấy cuộc đời con ra để thế chấp tội lỗi của chúng được hả mẹ?
- Tất cả cũng là vì muốn con được sống bình yên thôi. Con biết không? Thiên Thy nó đã chờ con suốt bao năm qua rồi đấy. Mẹ thấy con nên bù đắp cho nó hơn là tính chuyện trả thù Đăng à!
Nói đến đây, bà Huệ thấy Minh Đăng trầm mặc hẳn, anh thôi không tự rửa vết thương cho mình nữa. Đôi mi khẽ cúp xuống để che dấu đi sự nhớ thương, cổ họng cố đè nén những cảm xúc tạp nham đang trực trào nhấn chìm bản thân mình bất cứ lúc nào. Không ngờ, chỉ cần nhắc đến tên người con gái đó thôi, Đăng đã thấy đau như thế này rồi.
Anh nói với mẹ mà như tự chế giễu chính mình:
- Mẹ! Con bây giờ làm gì còn đủ tư cách mà bù đắp cho Thy?
- Minh Đăng! Con nghĩ như thế không thấy bất công cho nó sao? Thy đã vì con mà làm rất nhiều điều. Bây giờ là lúc con nên tập trung vào việc ở bên cạnh và bù đắp cho nó. Nếu không, mẹ sẽ cảm thấy rất có lỗi và không dám nhìn mặt con bé. Con hiểu không? Còn những chuyện trả thù thì hãy quên đi.
Thái độ nghiêm nghị của mẹ khiến Minh Đăng càng thêm muộn phiền khó xử, anh không nói gì chỉ lẳng lặng leo lên gác nằm nghỉ. Nhưng khi vừa đặt chiếc đầu bị thương lên gối êm, nó đã phản chủ mà nhớ đến thủ phạm của vết thương cùng câu nói mang tính độc chiếm lớn lao.: “ Anh là của em! Mãi mãi là của em! Thứ gì là của em, em tuyệt đối không để mất. Nếu một tuần nữa anh không về bên em, lúc đó em sẽ lấy lại người của mình”
Đăng chợt bật cười một cách vô thức, đúng là Thiên Thy của anh có chết cũng không thể bỏ được cái tính ngang ngược. Lúc nhỏ ngang ngược theo kiểu ngông nghênh thích gì làm nấy. Còn trưởng thành thì ngang ngược theo kiểu độc kiến. Muốn là phải có cho bằng được. Nhưng lần này mọi chuyện không hề đơn giản chút nào. Nó ảnh hưởng đến cả tương lai và cuộc sống của cô ấy sau này. Anh làm sao có thể vì tình yêu và hạnh phúc của bản thân mà làm ảnh hưởng đến tương lai tươi sáng đó. Hơn nữa, Thiên Thy còn có gia đình, có ba của cô ấy. Liệu có người cha nào có thể chấp nhận con gái mình qua lại với kẻ đầu đường xó chợ trắng tay như anh bây giờ không?
Khẽ nhắm mắt để tất cả những ưu tư nằm ngoan trong giấc ngủ, chàng trai dần thϊếp đi trong nụ cười trăm vị đắng cay.
o0o
Tiếng đàn lại ngân dài trong căn phòng màu biển nhạt. Mấy ngày nay trong căn phòng thường phát ra một bản nhạc duy nhất vào bất cứ lúc nào chủ nhân của nó có mặt. Thời gian này, cả nhà lại thấy Thy vùi mình trong tiếng đàn du dương, có hỏi ra thì mới biết đó là bản nhạc cô sẽ biểu diễn solo tại lễ tốt nghiệp sắp tới. Đó là tin vui. Nhưng lạ thay, mọi người lại có cảm giác lúc này Thiên Thy đang quay về với những ngày tháng bỏ ăn quên ngủ để quyết tâm học đàn với tâm trạng lầm lì ít nói của năm năm trước. Lạ nhưng không ai hỏi, vì họ biết quá rõ bản tính của Thy sẽ chẳng bao giờ chia sẻ những muộn phiền cho bất kì ai. Ngoại trừ một người đủ thân thiết đã cùng cô trải qua bao buồn vui của ngày còn thơ và lỗi lầm thời trẻ dại.
- Mấy ngày nay chị có chuyện gì phải không? Lại trở về cái tính lầm lì như ngày xưa rồi ấy.
Tiếng đàn dừng hẳn vì câu nói bất ngờ từ phía sau. Thiên Thy quay lại nhìn kẻ phá đám với điệu bộ mặt chán chường.
- Nhóc này, vào phòng mà không gõ cửa hả?
- Gõ hay không thì cuối cùng cũng vào thôi. Mà chị đừng có gọi thanh niên sắp lấy vợ là nhóc nữa đi – Duy đáp lại Thy bằng bộ mặt chừng hửng rồi bỗng mở to mắt như ngộ ra được điều thần bí – Hay là vì em sắp lấy vợ nên chị mới như thế này đấy?
Nhìn dáng vẻ tự suy tự sướиɠ của Bảo Duy mà đôi môi Thy không khỏi nhếch lên châm biếm cậu em. Có thể nói Bảo Duy càng lớn càng chững chạc nhưng sở thích châm chọc người khác cũng lớn lên theo tỉ lệ thuận với trưởng thành. Nhất là đối với Thy.
- Chứ không thì là gì nào?
- Chị đã gặp Đăng vào hôm trước.
Câu nói có chút tâm trạng của Thy khiến Duy hết sức ngạc nhiên. Sự vui vẻ trong cậu đã biến mất hoàn toàn để nhường chỗ cho những hoàng mang bủa vây. Mỗi lần nhắc đến Minh Đăng là cảm giác tội lỗi trong cậu lại được dịp trỗi dậy. Chỉ là lòng dạ không còn cồn cào dằn vặt nhiều như xưa mà thôi.
- Nhưng Đăng không muốn quay lại vì mặc cảm về bản thân. Anh ấy… muốn chị quên hết tất cả. – Thy nói trong vô thức. Đôi mắt lanh lợi lại trở về với nét buồn dại của ngày xưa.
- Em hiểu… Chắc đó cũng là lí do vì sao anh ấy đã biệt tích ngay khi ra tù.
Bảo Duy cúi gầm mặt khi nhớ đến người anh cùng cha khác mẹ. Cuộc đời quả thật rất trớ trêu, khi Minh Đăng có cuộc sống sung túc thì cậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi để rồi sinh lòng thù hận gây nên tội lỗi. Đến khi cậu trưởng thành với tương lai trải đầy thuận lợi thì anh ấy lại là kẻ trắng tay. Vậy nên Duy nhất định sẽ không thể làm ngơ với điều đó. Bởi Minh Đăng như thế này là do tội lỗi cậu gây ra không hề nhỏ.
- Cho nên phải giúp Đăng gạt đi sự mặc cảm đó. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta cho Đăng biết sự thật rằng gia đình của chị cũng là một phần gia đình của anh ấy. Tất cả đều ủng hộ Đăng. Phải cho anh biết điều này.
Giọng nói và ánh nhìn kiên quyết của Bảo Duy gây cho Thy một sự hi vọng lạ. Cũng là một kẻ có cái tôi cao ngất ngưởng, Thy hiểu chỉ dựa vào tình cảm của riêng cô thì không thể nào giúp Đăng gạt đi những mặc cảm của mình. Có lẽ nhiều người giúp sẽ tốt hơn. Nhưng mọi chuyện có thể dễ dàng như thế không? Thy hoàn toàn không biết.
- Bây giờ chị cứ chuyên tâm vào tập luyện đi. Còn Minh Đăng cứ để em. – Duy mỉm cười trấn an Thy.
- Được không?
- Không được cũng phải được!
Mang theo sự lo lắng và hồi hộp của Thiên Thy, Bảo Duy khép lại cánh cửa với đôi mắt tràn đầy sự kiên quyết. Cuối cùng, cái ngày Duy mong chờ đã đến. Đây là lúc cậu phải đền tội với Minh Đăng bằng những hành động thiết thực nhất chứ không chỉ về mặt tư tưởng nữa. Nhất định Duy sẽ bù đắp lại cho Đăng những điều mà cậu đã lấy đi thời còn ngông dại. Nhất định là thế!
Nhưng trước tiên, Duy phải làm gì đây? Điều đó chỉ mình cậu mới biết. Và chắc chắn, Duy không thể bắt đầu một thân một mình, cậu cần người hợp tác để kế hoạch được thuận lợi. Người đó khá thân thiết với cậu và cũng rất gần gũi với Minh Đăng. Mang theo kế hoạch đang xây dựng trong đầu, Bảo Duy rời khỏi nhà và đi đến một nơi mà năm năm qua cậu vẫn thường xuyên lui tới để bầu bạn với người phụ nữ hiền dịu nhưng bất hạnh.
Và rồi thời gian vẫn vô tình trôi, lòng người cũng vì thế mà vô tình se sắt lại.
Những ngày sau đó, mỗi lần Thiên Thy đi ra ngoài là cô đều ngó trước nhìn sau, hi vọng sẽ bắt gặp một bóng dáng thân thuộc nào đó đi theo mình như những lần trước… nhưng chẳng có ai cả. Vẫn chỉ một mình Thy đơn độc. Lẽ nào cuộc đời của Thy đã không có duyên với thứ gọi là “hạnh phúc” ngay từ nhỏ? Lẽ nào sự đơn độc sẽ nuốt chửng cô cho đến cuối đời?
Con sông Hàn nơi Thy đang đứng vẫn như bao năm qua. Chẳng hề thay đổi điều gì giống như lòng cô vẫn trọn vẹn thuỷ chung không chút xao xuyến trước bất kì người con trai nào khác. Nhưng đôi khi lòng thuỷ chung vẫn còn quá ít để mang đến một tình yêu trọn vẹn. Thương nhau nhớ nhau đấy nhưng nào có xây được niềm tin vào một tương lai tươi sáng? Có thuỷ chung có hi sinh thì chắc gì sẽ ở bên nhau trọn đời?
Vì một tuần rồi, Minh Đăng vẫn chưa trở về bên Thy, ngược lại còn biệt tích thêm một lần nữa. Rốt cuộc, Thy phải làm sao thì mới níu kéo được hạnh phúc đây?
Khẽ thở ra những nỗi khắc khoải không tên, Thiên Thy lại tiếp tục bước đi bỏ lại hoàng hôn rơi trên mặt nước. Có lẽ cô nên dứt khoát cắt đứt nỗi buồn kia sang một bên mà tập trung vào luyện tập. Bởi ngày mai thôi, Thiên Thy sẽ chính thức kết thúc quãng đời sinh viên của mình bằng một bản nhạc êm ái. Nhiệm vụ của Thy bây giờ là chuẩn bị thật tốt cho bản solo ấy. Sau đó, cô sẽ đi lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.
Tất nhiên Thy cũng không hề biết, giây phút cô quay lưng bước đi cũng chính là lúc chàng trai đội nón kết đen xuất hiện ở phía sau. Nhìn theo bóng dáng cô độc của Thiên Thy mà Minh Đăng thấy xót lòng quá. Đồng thời, anh còn thấy lo lắng hơn vì câu nói đầy ẩn ý của mẹ vào lúc sáng:
“Ngày mai nếu con đến dự buổi lễ tốt nghiệp của Thy, sẽ có người tiết lộ bí mật về ba ruột của con mà bấy lâu nay con không biết.”
Rốt cuộc, họ đang có điều gì giấu anh về ba? Hay đơn thuần chỉ là cái bẫy của tất cả? Minh Đăng tuy không nhạy cảm giống Thiên Thy nhưng kinh nghiệm làm CEO và thời gian kết thân với những mưu đồ xảo quyệt của những kẻ thuộc tầng lớp thấp nhất xã hội, đã hình thành trong não Đăng những dấu hỏi cực kì tỉnh táo khi gặp bất cứ chuyện gì. Lần này cũng không hề ngoại lệ.
Nhưng thứ dày vò Đăng hơn cả đó chính là thời gian Thiên Thy cho anh suy nghĩ đã sắp hết. Nếu Đăng không về bên Thy nữa thì cô ấy sẽ làm gì anh? Và nếu như Đăng cố gắng đá văng những mặc cảm để nghe theo sự mách bảo của trái tim mình, thì điều gì sẽ chờ đón anh ở phía trước? Hạnh phúc hay khổ đau? Niềm vui hay hối hận?
Hơn lúc nào hết, Minh Đăng đang bị nhấn chìm bởi sự hoang hoải tột cùng. Anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân chơ vơ mất phương hướng như bây giờ. Bóng dáng cô độc cũng vì thế mà bị ánh hoàng hôn nuốt chửng không thương tiếc.
***
Cuối cùng, ngày quan trọng đánh dấu bước ngoặt trong đời Thy cũng đến. Mặc dù buổi lễ chỉ mới bắt đầu nhưng cô đã dậy từ rất sớm để cùng bạn bè chuẩn bị cho buổi lễ tốt nghiệp kết thúc thời sinh viên của mình. Đứng sau cánh gà với bộ áo thụng thùng thình, Thiên Thy thấy tim mình lại được dịp nhảy hiphop khi tiết mục trình diễn của các sinh viên năm cuối đã đến. Thy cùng các bạn bước ra trong tràng pháo tay rợp trời mây. Dưới khán đài, ai ai cũng hạnh phúc khi thấy sự trưởng thành thực sự của các cô cậu sinh viên và tuổi trẻ đẹp đẽ của họ. Trong giây phút ấy, Thiên Thy không khó để nhìn thấy nụ cười tươi của những người thân của cô. Dưới khán đài rộng lớn có ba, dì Mỹ, Tiến Hào, Bảo Duy, Trúc Anh và cả mẹ Minh Đăng nữa. Tất cả đều đang nhìn cô với đôi mắt tự hào. Giá mà lúc này Thy được thấy thêm nụ cười của ai đó nữa thì niềm vui trong cô sẽ trở nên hoàn hảo trọn vẹn lắm.
Nghĩ rồi Thy lại gần chiếc piano lộng lẫy đang chờ sẵn nơi trung tâm sân khấu. Vì piano là nhạc cụ chiếm diện tích lớn nhất trong các nhạc cụ, nên người ta đã ưu ái đặt nó ở giữa sân khấu. Vô tình làm nổi bật lên cô sinh viên xinh đẹp tài năng hạng nhất nhì khoa. Bản nhạc mang giai điệu du dương và rất phong phú đặc sắc vì nó là một hợp âm của piano, violin, guitar… và các nhạc cụ khác.
Sau màn biểu diễn chung của tất cả sinh viên năm cuối, cô gái piano đã đứng lên thay mặt tất cả các sinh viên gửi lời cảm ơn đến thầy cô. Giọng nói mạch lạc và phong thái tự tin của cô khiến bao người tấm tắc khen ngợi. Rồi rất nhanh sau đó họ như bị thôi miên vì bản Yesterday cổ điển lắng đọng được phát ra, bởi tiếng piano độc nhất vang lên trên khấu dưới đôi tay mềm mại lả lướt của cô gái trẻ.
Đây chính là màn biểu diễn của sinh viên ưu tú của nhạc viện mà mọi người đã được giới thiệu trước.
Trong hàng trăm đôi mắt hướng về cô gái với ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn thiện cảm, có một đôi mắt café trầm mặc đang quan sát cô một cách kín đáo với những tia vui mừng, tự hào. Có thể thấy được sự tỏa sáng của Thiên Thy trong giây phút này, đối với Minh Đăng như thế là quá đủ. Có lẽ Đăng nên rời khỏi đây trước khi Thy nhận được món quà cuối cùng của anh. Vì Thiên Thy càng toả sáng bao nhiêu, anh càng thấy mình không xứng với cô ấy bấy nhiêu. Mặc dù đôi mắt vẫn còn vấn vương khôn xiết, nhưng đôi chân đã ép Đăng quay đi. Đúng lúc đó, anh đã chạm phải khuôn mặt thân quen nhưng chưa bao giờ muốn gặp lại. Và việc này Đăng đã lường trước.
- Anh Đăng! Lâu rồi không gặp anh.
…
Cả khán đài lại được dịp bùng lên những tràng pháo tay nhiệt liệt khi bản nhạc Yesterday kết thúc. Cô sinh viên ưu tú nhẹ nhàng đứng lên mỉm cười cúi chào khán giả. Cùng lúc đó, các sinh viên khác cũng bước lên sân khấu để nhận những bó hoa tươi thắm của các thầy cô và gia đình của mình. Ai cũng rộn ràng phấn khởi. Riêng Thiên Thy thì nhận được rất nhiều hoa từ gia đình và có cả những bó hoa của những người hâm mộ pianist Minh Thiên nữa. Thật bất ngờ khi họ cũng đến đây chia vui với thần tượng, khiến cho Thy cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
- Chị ơi! Chị ơi chị!
Trong lúc các sinh viên đang bước vào khán đài, bỗng có một cậu bé loắt choắt tầm bốn, năm tuổi vội vàng chạy lên sân khấu, miệng không ngừng gọi í ới khiến ai cũng thấy thú vị. Các sinh viên cũng vì thế mà người dừng lại người bước đi, không còn đồng điệu như trước nữa.
- Chị piano ơi chị piano, đợi em với!
Không như một số sinh viên khác, Thiên Thy vẫn tiếp tục bước đi nên khi nghe cậu nhóc gọi thế cô đã giật mình quay lại. Nghi ngờ.
- Em gọi chị hả?
- Dạ! Chị piano, em gọi chị mà không nghe, mệt quá! – Cậu nhóc vừa thở vừa nói, cái tên ngộ nghĩnh của cậu đặt cho Thy khiến cô bật cười.
- Nhưng em gọi chị có chuyện gì?
- Hồi nãy có một anh cao cao nhờ em đưa cái này cho chị. Nhưng lúc đó sân khấu đông người quá, em chen lên không được.
Cậu bé vừa nói vừa đưa cho Thy một đoá hồng được bao kiếng đơn giản, và một chiếc thiệp hồng cũng đơn giản nốt. Thy vội vàng mở tấm thiệp ra, trong đó vẫn chỉ vỏn vẹn một dòng chữ gãy gọn: “Chúc em luôn toả sáng trên con đường phía trước cùng với piano! Tạm biệt!” Vừa đọc xong dòng chữ ấy, Thiên Thy đã cuống cuồng hỏi cậu em.
- Em gặp anh ấy lâu chưa? Gặp ở đâu?
- Dạ ảnh đứng ở kia kìa… Ủa ảnh đâu mất tiêu rồi?
Cậu nhóc vừa nói vừa chỉ về phía lối ra vào của khán đài. Còn Thiên Thy thì bắt đầu guồng chân chạy. Cô chạy thật nhanh theo lối ấy. Tuy không hiểu chuyện gì nhưng gia đình Thy thấy thế thì cũng vội vàng chạy theo cô.
Cầm trên tay đoá hồng chạy ra khoảng trời rợp bóng người qua lại, Thiên Thy hoang mang quay quất tìm kiếm bóng hình thân quen. Nhưng mọi thứ gần như vô vọng khi dòng người ngoài kia hoàn toàn xa lạ với cô. Thiên Thy thực sự rất tức giận, chỉ muốn hét tên Minh Đăng thật to nhưng không thể, vì cổ họng đã nghẹn ứ sự uất ức.
Lúc đó, gia đình cũng đã đuổi kịp Thy, họ cũng rất hốt hoảng khi biết Minh Đăng đã đến. Riêng bà Huệ thì bình tĩnh đến lạ. Bà đến bên Thy, nắm lấy tay cô ra chiều trấn tĩnh phần nào sự hoang hoải.
- Cháu yên tâm, chắc chắn Minh Đăng vẫn chưa đi xa được
đâu, đã có Bảo Duy lo rồi.
- Bảo Duy? – Tất cả mọi người đều ngạc nhiên hết mức.
- Đúng! Là Bảo Duy!
Trong khi đó, tại một góc đường bị che lấp bởi những tán cây, có hai chàng trai đang đứng lặng người âm thầm quan sát sự bối rối và hoang hoải tột cùng của cô sinh viên ưu tú.
- Anh thấy đó, chị ấy vẫn như vậy. Vẫn một lòng thuỷ chung trọn vẹn với anh. Vậy mà anh nỡ bỏ đi sao?
- Đừng dài dòng nữa. Cậu biết gì về ba ruột của tôi đúng không?
Đôi mắt Minh Đăng trở nên u ám, anh đã phải đắn đo rất nhiều mới có thể quyết định đến đây. Nhưng cho đến khi biết chắc chắn đây là cái bẫy, Đăng vẫn tình nguyện chui đầu vào. Là vì một người được gọi là “ba ruột” hay là vì Thiên Thy? Chắc chắn là vì Thy rồi. Bởi vì ba anh là ai, anh đã không quan tâm từ năm năm trước.
Chính vì vẫn chưa thể đưa ra một quyết định sáng suốt, nên hôm nay, Minh Đăng sẽ chơi trò cá cược với chính cuộc đời mình. Nếu Thy vẫn còn yêu Đăng thực sự, có thể tìm kiếm và dũng cảm chạy đến bên một kẻ lang thang như anh trước tất cả ánh mắt của mọi người, thì anh cũng sẽ cố gắng gạt bỏ tự ái cá nhân qua một bên để đáp trả lại tình cảm cao quý đó. Còn nếu không, Đăng cũng chẳng còn điều gì tiếc nuối mà níu kéo áng tình đau thương, đầy trắc trở này nữa.
- Đúng! Hôm nay, anh sẽ được biết ba ruột của anh là ai, nhưng người nói với anh nhất định phải là chị ấy – Đôi mắt Bảo Duy bỗng cháy lên một niềm tin mãnh liệt về cái kết có hậu của cuộc tình thẫm đẫm nước mắt. Cậu cất tiếng gọi thật to gây sự chú ý của tất cả mọi người – THIÊN THY! BÊN NÀY!
Một giây hốt hoảng quay lại vì tiếng gọi…
Một giây bàng hoàng vì người con trai đó đang nhìn mình đắm đuối…
Vẫn là chiếc nón kết đen che nửa khuôn mặt...
Vẫn là áo thun mỏng manh, jean rách gối bạc phơ bạc phếch...
Nhưng đôi giày đắt tiền của những năm trước đã được thay bằng đôi dép kẹp đơn giản đến quê mùa…
Cả con người đều toát ra một sự giản dị quá mức cho phép!
Nhưng có hề chi khi người đó là Minh Đăng?
Trong giây phút đó, Thiên Thy biết giờ khắc quyết định số phận của mình đã đến. Hạnh phúc hay đau khổ cả đời, đều phụ thuộc vào khắc giây này.
- Thiên Thy! Chúng ta đi ăn mừng lễ tốt nghiệp thôi! Lần này cậu không được từ chối bữa tiệc của tụi này như những lần trước đâu.
- Phải rồi đi nhanh thôi! Cậu là sinh viên xuất sắc của nhạc viện không được vắng mặt đâu đấy. Kì lắm!
- Chị Minh Thiên! Chúc mừng chị đã tốt nghiệp. Chị chụp với tụi em một tấm hình được không? Tụi em là fan của chị hôm nay đến chia vui với chị nè…
- Chụp hình với tụi em đi chị!
- Hic! Sao Thiên Thy có nhiều fan hâm mộ quá vậy? Không bù cho tụi này tí nào.
Đúng lúc đó, những sinh viên cùng khóa với Thy cũng đang hớn hở bước ra trong bộ áo thụng trưởng thành, người thì chụp hình với gia đình, người thì rủ rê nhau đi ăn mừng lễ. Còn có cả những người yêu mến tiếng đàn của Thy cũng xúm xít đứng quanh chúc mừng cô nữa. Chẳng mấy chốc, hình ảnh của Minh Đăng từ đằng xa đã mờ dần vì bị mọi người che khuất. Nên cô cũng không thể biết được đôi mắt café kia đang chứa đựng cả một đại dương thất vọng xen lẫn buồn vương.
- Nếu cậu còn muốn nói chuyện về ba tôi, thì chúng ta nên kiếm chỗ khác thôi. Chỗ này không tiện đâu.
Cố phớt lờ đi hình ảnh của Thiên Thy, Minh Đăng buồn bã quay lưng cất bước. Dù sao anh cũng đã quá ích kỉ khi tự cho mình cơ hội cuối cùng này mà không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy. Đăng chưa bao giờ cảm thấy chênh vênh và yếu đuối đến mức phải nhờ đến những trò cá cược ngu ngốc này để giúp mình có thêm can đảm đưa ra quyết định đúng đắn. Để rồi bản thân đã bị quật ngã bởi trò mạo hiểm của chính mình. Có lẽ anh đã quá …ảo tưởng rồi!
- MINH ĐĂNG! ANH KHÔNG ĐƯỢC ĐI!
Tiếng gọi thất thanh khiến cho đôi chân phong trần nặng trĩu như hàng tá cục đá đè lên. Khó khăn lắm, Minh Đăng mới có thể quay lại nơi phát ra tiếng gọi quá đỗi thân quen ấy. Phía bên kia lề đường, Thiên Thy đang cố gắng thoát khỏi vòng vây đám đông. Cho dù thế, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Đăng lấy nửa giây.
- Các bạn, bây giờ mình đang có một chuyện cực kì quan trọng. Cho nên…mong các bạn thông cảm…làm ơn cho mình qua… cho mình qua… một chút…
Cuối cùng, Thiên Thy cũng thoát ra được vòng vây. Việc làm đầu tiên của cô là gọi tên Minh Đăng thật to như sợ anh sẽ lại biến mất như bao lần khác. Rồi sau đó Thy đã mặc cho dòng người dòng xe tấp nập mà chạy thật nhanh qua bên kia lề đường ôm chầm lấy Minh Đăng. Ôm thật chặt. Ghì thật sâu. Chiếc cổ bị thương của Minh Đăng cũng vì thế mà lên cơn đau điếng.
- Minh Đăng! Anh là của em. Tạm biệt năm năm là quá đủ rồi. Tạm biệt nữa là có chuyện đấy!
- Còn tiếp-