PHẦN 1.
Trên vỉa hè tấp nập kẻ qua người lại, có đôi trai gái đang đứng đối diện, cách nhau chỉ vài bước chân. Nhưng dường như không bên nào muốn rút ngắn khoảng cách ấy. Là do họ không muốn, hay bởi vì đôi chân nặng trĩu chẳng thể nhấc lên?
Những cơn gió nhẹ không chỉ mải đùa giỡn với làn nước lăn tăn, mà còn tinh nghịch vờn ve trên mái tóc nâu ngắn của cô gái nhỏ, để lộ những nét gầy gò hanh hao trên khuôn mặt khiến đôi mắt café khẽ nheo lại khó chịu, xót xa, xen chút giận dỗi.
- Nhớ tôi đến mức xuống sắc như vậy sao?
Tuy Minh Đăng tuy nói giọng bỡn cợt, khıêυ khí©h nhưng đôi lông mày nhăn lại khó chịu hẳn. Nhưng đáp lại vẻ khıêυ khí©h ấy chỉ là cái nhếch môi đầy chế giễu. Dù là thường ngày hình bóng này luôn hiện diện trong tâm trí Thy là thế, vậy mà đến khi gặp được bằng xương bằng thịt, cô lại vờ như chẳng thấy gì, hờ hững đi ngang qua tựa người dưng chẳng hề quen biết.
- Dù gì cũng là người yêu cũ, đừng lạnh lùng như thế chứ.
Minh Đăng vội nắm chặt cổ tay Thy khi cô đi ngang qua anh. Lực nắm mạnh đến phát đau, khiến Thiên Thy tức tối ngẩng lên nhìn anh cái sắc lẹm.
- Cũng được gọi là người yêu sao? – Hai tiếng “người yêu” phát
ra từ miệng Minh Đăng sao nghe nhẹ nhàng, dễ dàng quá. Định nghĩa hai từ “người yêu” của anh ta là “thứ” để lấy ra làm trò chơi để đùa giỡn ư? – Tôi được làm người yêu của một vị CEO cơ đấy? – Thy giở giọng châm biếm.
- Ăn chung, ở chung, thậm chí là ngủ chung, không phải người yêu thì là gì?
Từng lời nói nhấn nhá của Minh Đăng như muốn trêu đùa sức chịu đựng của Thy. Hoá ra, đó mới chính là định nghĩa “người yêu” của Minh Đăng. Tại sao anh cứ khơi gợi những chuyện mà bản thân Thy đang ngàn lần muốn quên đi để dày vò cô cơ chứ?
- Muốn gì? – Thy lạnh lùng, nhưng tận đáy mắt sâu là ánh nhìn đau đớn.
- Chúng ta chưa ăn tiệc chia tay – Đôi mắt café xoáy sâu vào ánh nhìn đối diện, Đăng nuốt cục xót vào cổ họng, cố phát ra những âm thanh một cách khó nhọc nhưng vẫn giữ nguyên chất đểu giả - Kết thúc cuộc chơi bằng một bữa ăn hoành tráng. Đó là luật của tôi, và lần này cũng không ngoại lệ…
- ĐỪNG CÓ KÉO TÔI VÀO CÁI LUẬT ĐIÊN CỦA ANH. BIẾN ĐI.
Thy giận giữ quát thẳng vào nụ cười đểu giả trước mắt, cô vung tay thật mạnh mong sẽ thoát khỏi bàn tay cứng chắc đáng ghét kia, nhưng không thể vì nó vẫn cứ lì lợm không chịu buông tha cô.
Thiên Thy tức giận thật sự, vì cảm thấy bản thân bị xúc phạm ghê ghớm. Rõ ràng từ đầu đến cuối, Minh Đăng chỉ xem cô là món đồ chơi không hơn không kém. Trong khi những ngày qua, Thiên Thy đã vì con người này mà dằn vặt bản thân đến tê liệt cảm xúc, khổ sở với nỗi nhớ -quên không sao dứt ra được. Chỉ những khi ở bên Đăng, Thy mới nhận ra mình ngu ngốc biết chừng nào.
- Em sợ đối mặt với tôi? Hay là em không muốn kết thúc? - Minh Đăng khẽ nheo mắt, tỏ vẻ thích thú trước sự bất lực của Thiên Thy.
- Anh nghĩ anh là ai?
Trong khoảng không buông những tia nắng hoàng hôn buồn, hai đôi mắt cuốn vào nhau như dòng xoáy chẳng muốn rời, có điều nó quá chật hẹp để chứa một tia yêu thương, bởi giờ đây chúng đã được lấp đầy bằng những cảm xúc hỗn độn xen lẫn thất vọng.
- ĐỂ CHO CHỊ ẤY YÊN.
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Bảo Duy và Trúc Anh đang bước tới từ bao giờ. Mắt cậu hằn lên những vệt đỏ tức giận bắn thẳng vào Minh Đăng.
Bảo Duy đã đứng ngồi không yên khi chờ Thy ở Ciao café từ lúc tan trường đến giờ. Thời gian này, Bảo Duy luôn lo lắng cho Thy từng giây một, bởi cậu biết những nỗi đau đang chiếm choáng lấy đôi mắt buồn luôn trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Chỉ có những khi ở bên cạnh Thy, Duy mới được yên tâm nhất.
- Với em, tôi là ai?
Minh Đăng nheo mắt hỏi Thiên Thy, dường như sự xuất hiện của Bảo Duy chỉ chiếm một giây để gây sự chú ý cho hai đôi mắt đang xoáy vào nhau.
- Chẳng là ai cả.
- Vậy tại sao em căng thẳng như thế? Lẽ ra em nên bình thản trước lời mời này chứ?
Một lần nữa, Minh Đăng đã khiến Thy cảm thấy mình ngu ngốc thực sự. Bởi người ta chỉ tức giận hay căng thẳng đối với những người bản thân còn vương vấn. Và Thy chẳng khác nào đang thừa nhận với Đăng rằng với cô, anh vẫn còn có sự ảnh hưởng rất lớn đến bản thân. Lẽ ra Thy phải hời hợt với anh giống như cô đã hời hợt với bao người khác.
Khẽ cúp mi để che dấu sự bối rối trong đáy mắt, Thy nén cái thở dài não nề vào trong câu nói hờ hững.
- Được! hãy cứ làm một bữa hoành tráng đi. Là do tôi lỡ dại nên mới dính đến kẻ điên như anh. Sau tối nay, mong rằng sẽ không còn kẻ điên nào quấy phá cuộc đời tôi nữa.
Thiên Thy lúc này chỉ muốn tránh xa con người đang đứng trước mắt cô, điều đó hiện lên rõ ràng qua từng lời lẽ. Không muốn dính liếu đến bất cứ thứ gì liên quan đến Minh Đăng nữa. Bởi chẳng ai muốn giữ nỗi đau bên mình bao giờ.
- Vậy đi thôi! Tôi vẫn rất thích cái tính dửng dưng này của em đấy.
Lộ rõ sự thích thú qua nụ cười, Minh Đăng đẩy Thy vào xe mà không để cô kịp nói thêm bất cứ lời nào. Chiếc BMW nhanh chóng rời đi bỏ lại Trúc Anh với Bảo Duy vẫn đang đứng trên con đường đầy gió.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang khuất dần trong làn xe tấp nập, Bảo Duy tức giận đá văng những cục đá xuống sông. Đôi mắt cậu vẫn giữ nguyên những vệt lửa cháy bỏng.
- Tại sao Thiên Thy bị gã đó làm cho đau khổ nhưng vẫn không thể dứt khoát được cơ chứ?
Trong khi đó, suốt những ngày qua Duy luôn ở bên cạnh chăm sóc Thy từng li từng tí mong cô sẽ vì thế mà quan tâm đến cậu, dần dần sẽ để cậu thay thế con người chết tiệt kia. Nhưng tất cả những gì Duy nhận được chỉ là sự hờ hững đến lạnh lùng.
- Duy ngốc! Em cũng yêu, chẳng lẽ em không hiểu? – Trúc Anh đưa đôi mắt buồn tênh tựa mặt hồ thu phẳng lặng nhìn Duy – Khi yêu thật lòng, người ta sẽ không vì những nỗi đau của đối phương mang đến mà ngưng yêu đâu. Ngược lại, càng đau khổ bao nhiêu càng yêu sâu đậm bấy nhiêu.
Lời nói nhẹ nhàng của Trúc Anh khiến Bảo Duy bất ngờ quay lại với đôi mắt hoang mang.
- Sao chị biết? Chị đã yêu rồi sao?
- Phải, chị đã yêu một thằng ngốc, yêu lâu lắm rồi, thằng ngốc ấy đang đứng trước mặt chị.
Lúc này, trong đáy mắt Trúc Anh bắt đầu xuất hiện màn sương bao phủ. Dường như cô đã kìm nén tình cảm quá lâu rồi, bây giờ nó vỡ òa không báo trước, cũng là điều hiển nhiên mà thôi.
Trúc Anh vô thức đến gần Bảo Duy, dựa vào vai cậu, nước mắt cô thấm đẫm vào mảnh vai rộng của chàng cầu thủ bóng rổ điển trai. Tại ai mà Trúc Anh trở nên xa lánh, lạnh lùng với cô bạn thân? Tại ai mà cô từ một cô gái vô tư trở nên trầm cảm cơ chứ? Vậy mà chàng trai ngốc nghếch không hề hay biết, mà cứ mải miết chạy theo bóng hình chẳng bao giờ chịu bước đi cùng mình.
- Duy! Hãy quên Thy đi có được không? Dù em có cố gắng đến mấy, cậu ấy cũng không thể để em vào tim được đâu.
- Trúc Anh!
Bảo Duy chỉ biết đứng thẫn thờ khi phải đối diện với tình cảm và những giọt nước mắt của Trúc Anh. Lần đầu tiên trong đời, có một người con gái khóc đau đớn vì cậu. Có lẽ Bảo Duy đã quá ngu ngốc khi bất chấp để có được người con gái cậu thích, mà không biết ai mới thực sự cần mình và mình cần họ. Thế nhưng nhờ đó, Duy đã làm được một điều mà cậu chắc chắn là mình làm đúng. Bỗng chốc, đôi mắt buồn bã trở nên sáng rực những ngọn lửa hận thù.
o0o
Trong một nhà hàng sang trọng phồn hoa. Minh Đăng bình thản lật những trang menu lựa chọn món ăn. Mỗi trang Đăng đều gọi một vài món. Từ đầu cho đến cuối quyển sổ, không có trang nào là không có món chọn của anh. Mặc kệ cho người phục vụ khổ sở ghi chép với dòng chữ nhỏ xíu nhưng chiếm hết hai tờ sticker, và đôi mắt nóng như lửa của người đối diện, Minh Đăng vẫn thích thú chơi đùa với cuốn menu, để đến khi gấp quyển sổ lại, người phục vụ phải nhìn Đăng, “sợ hãi” thốt lên:
- Vậy anh gọi tổng cộng hai mươi món ăn phải không ạ?
- Chắc vậy! Làm nhanh lên nhé.
- Vâng. Chúng tôi sẽ cố gắng. – Người phục vụ quay gót bước đi lắc đầu ngán ngẩm với suy nghĩ “thằng cha này bị bệnh”
Cùng suy nghĩ với chàng phục vụ, Thiên Thy nheo mắt lại nhìn Đăng. Cảm giác bị người khác trêu đùa càng lúc càng lớn dần trong cô. Nhưng Thiên Thy luôn cố gắng kìm nén, bởi bùng nổ chẳng khác gì Thy đang thừa nhận bản thân đang chiều theo ý muốn của hắn, và chứng minh được một điều rằng Minh Đăng luôn có quyền năng điều khiển cảm xúc của cô.
- Không ngờ anh cũng bị bệnh đại gia – Thy nhếch mép cười khinh bỉ.
Nhưng đáp lại cái nhếch mép kia chỉ là nụ cười nhạt nhẽo của chàng CEO trẻ tuổi. Hai từ “đại gia” nghe sao cay đắng quá!. Một kẻ có ước mơ mà phải từ bỏ, có người yêu thương da diết nhưng chẳng thể ở cạnh bên như Đăng mà cũng được xem là đại gia ư? Nực cười! Không biết người ta nghĩ ra sao nhưng với Đăng, anh là kẻ nghèo mạt nhất thế gian.
- Hiện tại tôi không phải đại gia, vì người ở cạnh tôi bây giờ không phải là chân dài.
Nụ cười Minh Đăng bỗng trở nên dịu dàng hơn khi nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Thy. Nếu lúc trước, anh cưng nựng yêu chiều cô bao nhiêu thì bây giờ, anh thích đâm vào máu điên của cô bấy nhiêu.
Thế nhưng hơn ai hết, Minh Đăng hiểu rằng giờ đây cho dù anh đang ở rất gần Thiên Thy đi chăng nữa, giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách khó mà lấp đầy. Đó là hậu quả của việc phản bội niềm tin của kẻ khác.
Xây niềm tin cũng giống như xây một lâu đài cát. Phải vun đắp, nặn tạo từng chút từng chút một. Thế nhưng nếu không giữ chắc trước những cơn sóng xô, thì cả tòa lâu đài sẽ tan biến theo bọt sóng trắng.
Anh cũng thế, anh đã cố gắng hết sức, reo từng chút, từng chút niềm tin vào lòng cô, nhưng khi niềm tin ấy lớn dần theo ngày tháng, anh lại chẳng thể bảo vệ được chúng trước những cơn sóng đời.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chap này hơi dài nên mình chia thành 2 phần nhỏ. Trên đây mới chỉ là phần một nên hơi ngắn, các bạn nhé.