Mạc Đình Quân run rẩy trong đêm tối, anh nắm chặt chiếc nhẫn bạc trong tay mình, đôi mắt hoen nước mắt nóng hổi. Cay cay nghẹn nghẹn khiến anh nuốt ực xuống mấy hơi thở vội, anh u uất nắm lấy chiếc nhẫn ấy.
Từ lần đầu tiên sinh ra cho đến nay, đấy là lần thứ hai anh khóc nhiều đến thế này, lần thứ hai anh cảm giác trái tim mình vụng vỡ, bốn năm trước là Lăng Nhữ Nhi.
Giờ đây là Lăng Nhữ Y.
Bốn năm trước mất đi Lăng Nhữ Nhi, anh oán trách tất cả mọi người, những ai đã ngăn cấm tình yêu của anh, anh oán giận họ. Giờ đây, chính anh đã gϊếŧ chết tình yêu của đời mình, anh có thể trách ai ngoài trách chính bản thân.
Anh thả lỏng bàn tay liền tê dại lạnh lẽo mấy đầu ngón tay run run, đôi mắt hoen nước hiện lên tia máu đỏ.
"Không..." Mày rậm nhíu chặt lại, anh đau đớn rỉ ra tiếng khóc, trái tim đau điếng khiến anh không thở được. Trong tâm trí anh chỉ toàn hình ảnh cô, những khi cô bên cạnh anh, cô không được vui vẻ vẫn cố nở nụ cười.
Giờ đây nhớ đến cô, hình bóng cô trong tâm trí anh cũng chẳng có nụ cười nào cả. Chỉ toàn là gương mặt thê lương thảm khóc, chỉ toàn là gương mặt đau khổ tột cùng.
Nếu có... Nếu có giành cho anh nụ cười tươi tắn nhất thì chính là khi cô nói với anh rằng.
"Mạc Đình Quân, em nghĩ em có thể buông tha cho anh rồi, chúng ta ly hôn nhé?"
Lần duy nhất cô cười với anh là khi cô nói ra lời đoạn tuyệt, lần duy nhất hạnh phúc trên gương mặt cô là khi cô từ bỏ anh.
"Không... Nhữ Y, em về đây cho anh..."
Trong đêm tối, căn phòng tĩnh mịt chỉ có mình anh cô độc, anh ôm lại chiếc nhẫn bạc đã lạnh, ôm lại lòng ngực vỡ nát của mình.
Đau khổ bốn năm trước, cứ thế lần nữa sắm trên vai anh.
...
Xe bus dừng lại ở trạm trung tâm thành C, Lăng Nhữ Y đã ngồi xe cả ngày hôm qua để đến được đây. Lúc này, Lăng Nhữ Y đã tựa vào cửa sổ xe, ôm chiếc vali như người vô gia cư ngủ say, cô tựa đầu vào cửa sổ xe, ngủ say đến mức kính đen lệch xuống.
Xe dừng lại, bác tài đi từ ghế lái xuống vị trí cuối xe, chỗ Nhữ Y đang ngồi khẽ gọi.
"Cô gái, đã đến nơi rồi" Bác tài gọi, Lăng Nhữ Y mơ màng mở mắt, nhìn thấy bác tài trước mặt.
"Đã đến thành C rồi" Bác tài nhắc lại.
"À dạ..." Lăng Nhữ Y bừng tỉnh, vội vàng đẩy chiếc kính đen ngay ngắn lại, vội cười "Cháu cảm ơn."
Lăng Nhữ Y đứng dậy, kéo chiếc vali đi xuống trạm xe bus.
Đập vài mắt cô là thành C rực rỡ xinh đẹp, xung quanh vừa đô thị lại vừa nông thôn, cây cỏ xanh mướt, đường xá xinh đẹp rộng rãi thoáng mát vô cùng, ở đây người người đang hoạt động. Nếu ở thành phố S, người ta phải vất vả chạy đua với cuộc sống xô bồ, thì ở thành C, con người ta vẫn phải vất vả kiếm ăn nhưng không cuộc sống họ không dồn dập mà nhẹ nhàng trôi qua. Không xô bồ vội vàng, ở nơi này, họ có thể dừng lại vài giây để tận hưởng thiên nhiên, tận hưởng cuộc sống.
Lăng Nhữ Y kéo vali đi trên con đường rộng, nơi này người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt, Lăng Nhữ Y bị phong cảnh xinh đẹp nửa đồng quê nửa đô thị thu hút. Cô đi giữa thành C, há hốc đến ngơ ngác, bởi đây là lần đầu tiên cô đến nơi xa xôi như thành C.
Cô còn tưởng rằng thành C sẽ là một nơi đồng quê, nơi mà mọi thứ vẫn còn chưa phát triển, nhưng nơi này hoàn toàn là một thành phố S thu nhỏ. Nó chỉ nhỏ hơn, ít phù hoa rạng rỡ như thành phố S, và còn có được thiên nhiên cây xanh đồng mướt.
Nơi này so với thành phố S không khác là bao, nhưng sẽ dễ sống hơn nhiều so với thành phố S.
Lăng Nhữ Y đi vòng vòng, kéo chiếc vali trên con đường lạch cạch, ngắm nhìn khung cảnh trên chiếc kính mát màu đen, đến đâu đẹp đẽ cô lại kéo kính đen ra ngó nhìn. Tung tăng kéo hành lý đi qua một nhà hàng lớn, Lăng Nhữ Y đi qua nhà hàng ấy, cô bước ngược trở lại nhà hàng lớn.
Nhìn lên tấm biển tuyển nhân viên, tấm biển treo tuyển nhân viên phục vụ và nhân viên rửa bát, Lăng Nhữ Y nhìn nhà hàng to. Cô mím môi, suy nghĩ một lúc liền kéo hành lý vào nhà hàng lớn.
Lăng Nhữ Y bước vào, có một anh phúc vụ trẻ tuổi đi đến nhanh hỏi.
"Quý khách đi mấy người ạ?"
Lăng Nhữ Y phẩy tay, cô cười nhưng sực nhớ ra bản thân đang đeo khẩu trang.
Tiểu Linh nhắc cô không được lộ mặt, nhưng cũng chỉ mới từ đêm qua, lúc này anh có phát tin tức tìm kiếm cô cũng chưa đến thành C. Lăng Nhữ Y hoàn toàn có thể lộ mặt, cô tháo ra khẩu trang, tháo ra kính mát nhìn chàng thiếu niên phục vụ.
Cô đáp "Tôi nhìn thấy nhà hàng đang tuyển phục vụ, cho nên tôi muốn xin việc làm."
Chàng thiếu niên gật gật đầu, chỉ tay đến quầy thông tin "Thế thì phiền cô đi đến đó đợi, tôi gọi quản lý ngay."
"Vâng" Lăng Nhữ Y gật đầu, kéo hành lý đến quầy thông tin đứng đợi.
Anh phục vụ trẻ gọi quản lý đến, quản lý nhìn thấy Lăng Nhữ Y liền ngạc nhiên, bởi nhìn cô là biết cô từ nơi khác đến. Trang sức trên tay cô cũng thuộc dạng đắc đỏ, quản lý nghi ngờ nhìn lại chàng phục vụ.
"Xin việc làm?"
"Dạ đúng rồi ạ" Anh phục vụ chắc chắn gật đầu.
Lăng Nhữ Y nhìn anh quản lý, liền trưng ra gương mặt khả ái tươi cười. Quản lý ngớ người, ngạc nhiên vì nhìn cô không khác mấy vị tiểu thư nhà giàu, sao lại đi xin việc làm ở nơi này?
Đó cũng chỉ là thắc mắc của quản lý, anh nhìn Lăng Nhữ Y, đánh giá một lượt liền đồng ý.
"Vậy thì cô cũng biết công việc của phụ vụ rất cực nhọc rồi, phục vụ ở đây..."
"Dạ không" Lăng Nhữ Y cười tươi ngắt ngang lời quản lý, lắc lắc bàn tay trắng nõn, lắc bạc lấp lánh trên cổ tay leng keng, cô đáp "Em xin rửa bát."
"Hả?" Quản lý lần nữa ngơ ngác "Rửa bát? Vì sao cơ? Cô gái, cô xinh đẹp như thế, vóc dáng cũng không tồi, đơn nhiên là phải chọn vào phục vụ."
Lăng Nhữ Y nghe anh quản lý khen thưởng, cười cười hai gò má thẹn thẹn hồng hồng, cô lần nữa giơ lên hai bàn tay trắng nõn, hai chiếc lắc bạc ánh lên hào quang, còn cả đồng hồ ánh kim quý giá.
Khiến cho quản lý không thể rời mắt, vì nhìn sơ qua cũng đủ biết, thân phận cô không tầm thường, thế sao lại chọn rữa bát cho nhà hàng.
Cả một nhà hàng lớn, rửa bát vô cùng cực nhọc, cô rõ là có gương mặt xinh đẹp và vóc dáng tuyệt vời, sao lại chọn vào rửa bát.
Lăng Nhữ Y cười cười, gương mặt thẹn thẹn hai má hồng, cô đáp khẽ.
"Thật ra... Em đang mang thai, em không chạy bàn phục vụ được đâu ạ."
"Hả???" Quản lý lại lần nữa há hốc, cô gái này mang đến cho anh ba cú sốc rồi "Mang thai?"
Quản lý lập tức lắc đầu "Không không, chúng tôi không thể để một sản phụ rửa bát được."
"..." Lăng Nhữ Y mím môi, cô đáp nhanh "Em có thể làm được, không sao đâu ạ, anh giúp em đi, em thật sự cần công việc này."
Anh quản lý nhìn Lăng Nhữ Y, gương mặt xinh đẹp đáng thương, bỗng khiến anh nhớ đến cô vợ ở nhà cũng đang mang thai, anh lắc lắc đầu.
"Cô gái, rửa bát ở nơi này thật sự rất cực nhọc, sao có thể để một người mang thai như cô làm được."
Lăng Nhữ Y lắc đầu nhẹ, cô cười đáp "Nếu anh không giúp tôi có công việc này, tôi còn phải cực nhọc hơn tìm những công việc ở nơi khác."
"Cô thật sự cần nó?" Nghe cô nói vậy, quản lý có chút chạnh lòng, nhớ ngay cô vợ mang thai ở nhà, anh có chút đồng cảm nhưng thật sự sẽ rất cực, anh cảnh báo "Sẽ rất cực nhọc."
"Không sao ạ" Lăng Nhữ Y cười tươi, anh quản lý chỉ có thể thở dài, ngẫm lại cô cần công việc như vậy có lẽ là rất cần tiền, nếu anh từ chối cô, lỡ như cô xin việc làm ở nơi nào đó cực nhọc hơn nơi này.
Haiz, quản lý thở ra hơi dài, gật gật đầu "Vậy được."
"Sáng mai cô hãy đến đây làm việc, công việc bắt đầu từ 9h."
"Dạ vâng" Lăng Nhữ Y gật gật đầu, được nhận việc vô cùng mừng rỡ đầu cúi cúi "Em cảm ơn anh ạ."
Anh nhìn đến hành lý trên tay Nhữ Y, nhìn Lăng Nhữ Y liền biết cô mới đến, mới đến đã xin việc, anh quản lý hỏi "Cô đã tìm được chỗ ở chưa?"
Lăng Nhữ Y lắc lắc đầu, rất thông minh đáp "Em định tìm được việc trước, sau đó tìm trọ ở gần chỗ làm cho tiện."
"Vậy..." Anh quản lý cười "Cô đi theo tôi, phía sau nhà hàng có một dãy trọ."
"Thế ạ" Lăng Nhữ Y vui mừng, ý cười trên mắt "Thế thì may quá."
"Haiz, hi vọng tôi không phạm luật lao động, ai mà lại thuê một cô gái mang thai rửa bát chứ" Quản lý than thở một hơi.
Lăng Nhữ Y kéo hành lý theo anh, hì hì cười "Không sao đâu, là em tự nguyện mà, có công việc là may mắn rồi."
Với thân phận của cô hiện tại, sắp đến tin tức tìm kiếm sẽ truyền đến đây, cô chỉ nên làm những công việc tay chân trong bóng tối nếu không sẽ bị phát hiện.
Công việc rửa bát trong bếp là vô cùng hoàn hảo cho cô, Nhữ Y theo anh quản lý đi ra phía sau nhà hàng, quả nhiên có một dãy nhà trọ, nhà trọ này đa phần giành cho nhân viên cửa cửa hàng.
Lăng Nhữ Y đến hỏi bác chủ nhà, bác chủ nhà rất tiếc chỉ còn dư một căn phòng trống duy nhất ở trên gác mái. Lăng Nhữ Y không hề do dự chọn căn phòng đó, cô kéo hành lý lên gác mái, bác chủ nhà giúp cô mang hành lý lên tầng gác.
Gác mái ở trên là một khu vực trồng hoa củ của bác chủ nhà, có thể nhìn xuống cánh đồng tuyết ở phía sau, căn phòng trên gác mái rất nhỏ, nhưng với một mình Nhữ Y thì vừa đủ.
"Cháu cảm ơn bác" Lăng Nhữ Y cúi cúi đầu, cảm ơn vì bác đã giúp cô mang hành lý lên, bác cười hiền hậu.
"Có gì cần cứ gọi bác, phòng hơi bám bụi tại cũng lâu không có người ở, cháu có cần gọi người dọn dẹp thì bảo bác."
"Dạ cháu tự dọn được ạ" Lăng Nhữ Y lắc lắc hai bàn tay, bác nghe vậy cười hiền rồi xoay người rời đi.
Lăng Nhữ Y mở toang cánh cửa ra, xoắn lên tay áo hai tay vỗ vỗ.
"Ây cha, dọn dẹp thôi nào."
Còn tiếp...
(P/s Lý do Nhữ Y cần phải làm việc là gì? Đợi chương sau biết ha lêu lêu.)