"Cậu có thể liên lạc với tớ, nhưng tốt nhất cũng chỉ nên gửi tin nhắn thôi, dù số mới của cậu nhưng anh ta sẽ giám sát tớ để mà tìm ra cậu."
Lăng Nhữ Y ngừng động, Tiểu Linh nói rất đúng.
Cô chọn đứa bé, cô phải đoạn tuyệt với tất cả, không được liên lạc với bất kỳ ai trong gia đình. Nếu cô muốn đứa nhỏ có thể bình an sinh ra, cô phải hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.
Lăng Nhữ Y ngừng lại viết số điện thoại của mẹ, tờ giấy chỉ còn duy nhất số điện thoại của Tiểu Linh.
"Tớ hiểu rồi."
"Được rồi, thời gian đầu tìm kiếm cậu sẽ rất rầm rộ, cậu đừng làm gì hết, kiếm chỗ nào đó rồi trốn ở trong nhà thôi. Chờ đến khi lắng xuống, khi đó bụng cậu cũng lớn, người khác sẽ không nhận ra cậu nữa, lúc đó cậu mới có thể đi ra ngoài" Nhan Tiểu Linh vỗ vỗ vào mu bàn tay của Nhữ Y "Nhớ giữ gìn sức khoẻ, bảo trọng thân thể, vấn đề còn lại là..."
Nhan Tiểu Linh xoay đầu nhìn về phía cánh cửa, vấn đề còn lại chính là cô y tá kia. Hai người các cô xử lý một cô y tá đơn nhiên sẽ rất dễ dàng, Nhan Tiểu Linh xoay người lại nhìn Nhữ Y.
"Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Lăng Nhữ Y nhìn túi hành lý của mình, nhìn lại chính mình mặc váy ngủ.
"Đợi một chút" Lăng Nhữ Y cầm lấy bộ quần áo khác, thay ra bộ đồ khác, quần jeans và áo len ấm. Cô đứng trước bàn trang điểm, nhìn chính mình đã ăn mặc thật gọn gàng để rời đi, Lăng Nhữ Y có một phút chạnh lòng.
Nhớ đến gương mặt lãng tử, lãng tử phong tình mà cô từng mê đắm, đã từng đắm say gần tám năm. Nhớ đến giọt nước mắt nóng hổi rơi trên đôi má, nhớ đến gương mặt nhăn nhó đau khổ thỉnh cầu cô ở lại.
Lăng Nhữ Y nhìn thấy chính mình trong gương, đôi mắt cô đỏ hoe, trên đôi mi cay cay nồng nồng. Cô thở ra hơi nhẹ, nhìn xuống l*иg bàn tay đang lạnh của mình.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón áp út mà bốn năm trước anh trao cho cô trong hôn lễ, dù đó là ép buộc, dù là anh không muốn. Cô vẫn như vậy mà giữ nó thật cẩn thận trên ngón tay mình, chưa một lần nào cô tháo gỡ nó ra.
Lăng Nhữ Y cười khẽ, bàn tay phải chạm lên bàn tay trái, nâng niu chiếc nhẫn bạc, ngón tay sờ sờ nhẫn bạc một cách yêu thương, một cách luyến tiếc.
Đã đến lúc, cô thoát khỏi xiềng xích tình yêu này rồi.
Lăng Nhữ Y tháo ra nhẫn bạc, chiếc nhẫn cô đeo đã bốn năm, tháo ra lại rất dễ dàng, chỉ cần kéo nhẹ nó cũng rời ra.
Bởi lẽ... Đây là nhẫn của chị, nó được đo bằng kích thước ngón tay của chị, đeo trên tay cô nó rất lỏng lẻo. Thế mà cô vẫn cố chấp đeo nó bốn năm qua, một hôn nhân ngay từ đầu đã không thuộc về cô, cho dù cô cố gắng thế nào cũng không thể hạnh phúc.
Giống như chiếc nhẫn này, không vừa thì mãi mãi không vừa, dù cô đeo nó bao lâu đi chăng nữa, nó vẫn không phù hợp với cô.
Kéo nhẹ nhẫn bạc ra khỏi ngón tay, cô đặt chiếc nhẫn trên bàn trang điểm, hít vào một hơi thật sâu xua đi cay cay trên mắt, cô quay đầu nhìn Tiểu Linh, tâm lý đã sẵn sàng.
"Tớ xong rồi."
"Được" Nhan Tiểu Linh đi đến bên cạnh cửa, gõ cửa gọi lớn "Này! Này cô gì ơi!"
Chị y tá nghe tiếng gọi vội vàng chạy đến, mở khoá cửa rồi mở cửa với gương mặt lo lắng "Sao ạ? Cô gọi tôi."
Đối với vị khách quen mặt này, chị y tá đã quen đến mức không hề đề phòng, chị cũng chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhan Tiểu Linh tươi cười, hai tay liền nâng lên nắm lấy tay chị y tá kéo chị y tá vào trong.
"Oái... Chuyện gì vậy ạ..." Chị y tá hốt hoảng.
Nhan Tiểu Linh kéo chị y tá vào trong, vật chị ngồi khụy xuống đất, Lăng Nhữ Y cầm một sợi dây dày quấn tròn chị y tá lại như một đòn bánh. Cả hai người chỉ trong ba phút đã gói chị y tá thành chị bánh tét, chị y tá hốt hoảng.
"Phu... Phu nhân làm gì vậy ạ?" Nhìn Lăng Nhữ Y ăn mặc chỉnh tề, chị y tá cũng thấy chiếc vali to trên giường "Phu nhân định đi đâu? Không được, phu nhân không được đi."
Lăng Nhữ Y kéo xuống vali, cửa đã mở, không gì có thể ngăn cản bước chân của cô nữa, Lăng Nhữ Y kéo lên vali.
Chị y tá nhìn theo Lăng Nhữ Y, gương mặt trắng bệch hốt hoảng thỉnh cầu.
"Phu nhân đừng đi, phu nhân đi rồi tôi phải biết ăn nói làm sao với ông, tôi van phu nhân đừng đi, tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu phu nhân..."
Lăng Nhữ Y ngừng bước, thỉnh cầu của chị y tá khiến cho cô khó xử, nhưng cô không thể dừng lại nữa.
Cô đã từng mất đi một đứa con, khi ấy cô bất lực để cho người khác cướp đi sinh mạng trong bụng, giờ đây cô đã có cơ hội làm lại, cô đã có cơ hội bảo vệ đứa con này.
Cô không thể quay đầu.
Lăng Nhữ Y nâng lên bước chân, Tiểu Linh đưa cô xuống phía dưới căn hộ.
"Cậu bắt xe từ đây đến trạm xe bus, đi bằng xe bus ra khỏi thành phố S đến thành A, rồi lại đi xe bus ra thành B rồi đến thành C" Nhan Tiểu Linh phòng ngừa hết mọi khả năng Nhữ Y sẽ bị tìm ra, kể cả đi trạm tàu lửa cũng không nên đi bởi vì Nhữ Y sẽ dùng thông cá nhân để mua vé tàu, Mạc Đình Quân có thể truy ra "Vài ngày tới sẽ rất khó khăn cho cậu, đeo kính mát này vào, đeo cả khẩu trang vào nữa, không được lộ mặt ra đâu đấy."
Lăng Nhữ Y gật gật đầu, ngoan ngoan đeo khẩu trang và kính mát vào, Nhan Tiểu Linh nhìn cô bạn sắp phải rời xa. Cô hít hít cái mũi, hai má hồng hồng đôi mắt đỏ hoe, ôm lấy Lăng Nhữ Y lần nữa.
Vỗ về tấm lưng nhỏ bé căn dặn đủ điều "Cậu phải chăm sóc thật tốt cho bản thân đấy, mang thai không phải chuyện dễ dàng, khi nào ổn định chỗ ở rồi hãy gửi tin nhắn cho tớ, nhớ đấy!"
"Ừm" Lăng Nhữ Y gật đầu, Tiểu Linh giơ ra bàn tay đón một chiếc taxi, xe dừng lại, tài xế xe bước xuống mang hành lý bỏ vào cốp xe.
Lăng Nhữ Y nhìn Tiểu Linh "Vậy tớ đi."
"Ừm, bảo trọng" Nhan Tiểu Linh giơ lên năm ngón tay vẫy vẫy.
Cô đứng đó ngắm nhìn Nhữ Y ngồi vào xe, xe khởi động đi mất, Tiểu Linh vẫn nhìn theo chiếc bóng xa khuất của taxi. Tạm biệt xong, Nhan Tiểu Linh trở lên trên nhà, bước vào phòng nhìn cô nàng bị trói như đòn bánh nằm trên sàn, chị y tá với gương mặt trắng bệch.
Nhan Tiểu Linh ngồi lên ghế sofa, gương mặt trở lên tĩnh lặng, lau đi giọt nước mắt trên mi, cô nhìn chị y tá, trấn an chị cười đáp.
"Chị yên tâm, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, chị không cần phải lo, tôi sẽ ở đây chờ ông Mạc đấy về."