Chương 43: Cả đời cũng không đủ

Năm mười sáu tuổi, Lăng Nhữ Y viết lá thư tình đầu tiên, gửi tình vào giấy, gấm ý vào hộp thư.

Bởi cô không có số điện thoại của anh, cô chỉ gặp anh một lần ở tiệc mừng thọ, lần đó gặp nhau cô bé ngại ngùng đến mức chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, đừng nói là số điện thoại đến mấy câu chào hỏi Nhữ Y còn bập bẹ, cô chỉ biết được anh là con trai chú Mạc.

Cho nên, muốn gửi tâm ý cho anh, Lăng Nhữ Y chỉ còn cách viết vào thư tay, viết ra những dòng tâm tư ngây thơ của nàng thiếu nữ, bộc lộ cảm xúc trong sáng của thiếu nữ đáng yêu đang thầm thương trộm nhớ một anh chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú.

Lá thư năm đó đến giờ vẫn không được hồi âm, anh không hề hồi đáp lại, chối từ hay chấp nhận cũng không được biết, lá thư tình đầu tiên mãi mãi không có câu trả lời. Năm mười sáu tuổi, thư tình trao anh đã không được hồi âm.

Giống như định mệnh đã an bày trước rằng cô vĩnh viễn không có được tình cảm của anh vậy, giống như lá thư tình đầu tiên mãi không có lời hồi đáp, ngày hôm nay đứng trước anh, cô đã có thể chấm dấu kết cho tình yêu ngây dại này.

"Em không ép buộc anh nữa, anh có thể tự do rồi" Cô cười khẽ, trong mắt ý cười thanh thản, cô biết anh đã mong chờ kết quả này, kết quả mà cô không bao giờ mong muốn nhưng nó vẫn phải xảy ra "Mình ly hôn đi."

Cô nhìn anh bằng đôi mắt yêu thương, nâng niu ngắm nhìn anh giống như lần cuối cùng, cô đã biết câu trả lời của anh.

Anh sẽ rất vui mừng khi được cô giải thoát, được giải thoát khỏi xiềng xích hôn nhân mà anh chán ghét đến tận xương tủy, anh hẳn sẽ rất hạnh phúc.

"Em sẽ viết đơn, anh ký tên rồi mang đến cục dân chính đi, đều là thuận tình ly hôn nên không cần phải ra toà làm gì, trong thời gian kết hôn cũng không có tài sản chung, à... có căn hộ này..." Nhữ Y ngước mắt nhìn xung quan căn phòng, nhìn ngắm mấy món đồ vật trang trí "Ừ thì... Thuộc về ai cũng được, chỉ cần hạn chế tranh chấp, em không muốn làm lớn chuyện, anh cũng vậy mà."

Anh là người có tiếng tăm trên thương trường, cánh báo trí săn đón anh không ít, nếu cả hai ly hôn chắc chắn sẽ làm mồi cho giới báo chí, chuyện ly hôn của anh cũng đủ để họ viết ra mấy bài báo kiếm miếng cơm. Cho nên Nhữ Y phải hạn chế tối đa lùm xùm, cô muốn giải quyết chuyện ly hôn trong ổn thoả.

Nói rồi, cô xoay người kéo lại cửa sổ không để gió lạnh ùa vào nữa, xoay bước đi đến bàn làm việc của anh, mở hộp tủ bàn lấy ra một tờ giấy trắng, tay hướng đến hộp đựng bút.

Mạc Đình Quân nghe cô an bày, gương mặt ngày càng trở nên lạnh đi, giống như bóng ma đen dần hoà tan với màn đêm, con ngươi anh đột nhiên rực đỏ, bắn ra tia lạnh lẽo.

"Không."

Lăng Nhữ Y dừng lại hoạt đoạt, bàn tay đang đưa trong không khí cũng ngừng, cô xoay người lại nhìn anh, không hiểu ý của anh.

Không? Không cái gì? Cái gì không? Là chuyện phân chia căn hộ hay là chuyện lùm xùm, anh không muốn giải quyết trong êm đẹp mà làm to làm lớn chuyện lên sao?

Cô nhìn anh, không hiểu chau nhẹ đôi mi, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh không chớp. Mạc Đình Quân nâng bước chân uy lực tiến đến phía cô, đứng trước mặt cô, chiều cao chênh lệnh, anh đứng gần cô, cô phải ngước mắt mới nhìn được anh.

Anh hạ mắt nhìn gương mặt nhỏ, nâng lên bàn tay to chạm lên một bên gò má của Nhữ Y, bàn tay anh to lớn chứa đựng cả một bên gương mặt của cô. Đột nhiên anh đυ.ng chạm, Lăng Nhữ Y giống như bị một dòng điện động chạm vào thân thể, cô lui bước nhanh nhưng phía sau cô đã là bàn làm việc. Chân lui một bước cơ thể dính sát vào bàn làm việc phía sau, hai tay cô nắm lấy cạnh bàn, mười đầu móng tay bấm vào bàn gỗ.

"Em nghĩ tôi là ai mà em muốn cưới thì cưới, muốn ly thì ly?" Anh nắm lấy gò má cô, con ngươi bắn ra tia lửa nhuộm màu đỏ máu, cúi đầu nhìn vào đôi mắt tròn ngơ ngác, khoảng cách gương mặt hai người rất gần, chớp mũi chạm vào chớp mũi, cách một lớp không khí thì môi sẽ chạm môi. Anh gần sát trước mắt cô, cô không thể né tránh, bắt buộc nhìn gương mặt tức giận, con ngươi hằn tơ máu kia.

Lăng Nhữ Y sợ hãi, anh giống như con quỷ dữ chuẩn bị nuốt tươi cô, hai tay cô chống đỡ mặt bàn phía sau, ngón tay cào cấu vào bàn gỗ kéo ra vết chai chì trên mặt bàn. Anh nắm gương mặt cô nâng lên nhìn anh, thanh âm u ám.

"Trả tôi về cho chị em? Mẹ nó, tôi là đồ chơi của em chắc?" Bàn tay anh nắm bên gò má siết chặt hơn, lực đạo bàn tay anh mạnh hơn khiến một bên mặt của Nhữ Y tê rần, anh bật ra tiếng rít thở nặng nề "Ba năm trước em bức Nhữ Nhi bỏ đi, em buộc tôi cưới em, bây giờ Nhữ Nhi không trở về, em lại muốn rời đi?"

Lời nói của anh đầy hận thù mà nặng nề, hơi thở nóng rực phà lên người cô, bức cô đến thở cũng không dám, trái tim run rẩy đập loạn, cô nói nhanh "Chẳng phải anh... Rất ghét hôn nhân này sao? Hôn nhân này đều là ép buộc anh, bây giờ em không ép anh nữa, em không gò bó anh nữa, chẳng phải... Là anh nên cảm thấy vui mừng đi?"

Chẳng phải anh luôn muốn kết thúc mối quan hệ này sao, ba năm nay hôn nhân này đều là do cô cứng đầu gượng ép, cứng đầu đeo bám anh, ngay lúc này cô giải thoát cho anh, đáng lý ra anh phải vui mừng chứ, vì sao lại tức giận?

Mạc Đình Quân siết chặt gương mặt cô hơn, Nhữ Y đau đớn chau chặt hai hàng lông màu cũng không dám phát ra tiếng than thở.

"Vui mừng? Tôi nên cảm thấy vui mừng?" Mạc Đình Quân bật ra hơi thở nóng rực, tức giận ngày càng một lớn, anh nhếch ra nụ cười nửa miệng "Em ép tôi cưới em, em ép người tôi yêu rời bỏ tôi, bây giờ em cũng muốn rời bỏ tôi?"

Người tôi yêu... Nghe thật ngưỡng mộ làm sao.

Lăng Nhữ Y đau đớn nhăn mày, ép ra giọt nước mắt nóng hổi, cô biết mình có tội, cô chưa từng chối bỏ tội lỗi của mình, cô bất lực nhìn anh trong đau đớn.

"Vậy thì anh muốn em làm cái gì anh mới nguôi ngoai chuyện cũ? Em phải làm cái gì thì anh mới tha thứ cho em?"

Đối với đau đớn trên mặt cô, mặt anh chỉ có lạnh, trong mắt chỉ có tức giận đầy máu.

"Em không được rời khỏi tôi, cả đời này của em cũng không được phép tự ý rời khỏi tôi, trừ khi tôi chán em, trừ khi tôi đuổi em đi, còn không, em không được phép rời khỏi tôi" Mạc Đình Quân nâng lên ngón tay cái, lau đi giọt nước mắt ấm nóng mới vừa chảy xuống lấp lánh trên gò má nhỏ "Tôi của bây giờ đều là do em ban cho, em phải chịu trách nhiệm với tôi."

Sức ép từ giọng nói của anh khiến cho Nhữ Y không dám thở, nước mắt cứ rưng rưng trên hai hàng mi đỏ ửng, chau lại đôi mày thanh tú, thanh âm cô trở nên run rẩy.

"Em cũng đã nghĩ như vậy..." Hai hàng mi lấp lánh chạy xuống, hai ba giọt nước mắt ào ào chảy trên gò má, anh cũng không thể lau kịp mấy giọt nước mắt ấy, cô thổn thức nhìn anh, ứa ra nước mắt đớn đau từ cõi tim mình "Em đã nghĩ rằng em sẽ phải cố gắng bù đắp cho anh, bằng mọi giá... Em phải bù lại những gì em đã gây ra... Nhưng... Nhưng mà... Cái giá quá đắc... Một sinh mạng là đủ rồi... Đủ rồi..."

Cái giá của việc yêu anh, cái giá của việc cố gắng đeo đuổi, cố gắng giữ lấy anh là một sinh linh bé nhỏ.

Mạc Đình Quân nhếch lên nụ cười, bàn tay nắm lấy gương mặt cô, áp sát vào cánh môi hồng, chỉ cách một tầng không khí nhỏ, anh thều thào, hơi thở phà ra.

"Nhưng tôi còn chưa thấy đủ."

Lăng Nhữ Y hít vào hơi thở của anh, anh vừa nói dứt lời đã áp môi lên môi cô, cại mở hàm răng tìm vào miệng cô ngậm mυ"ŧ. Lăng Nhữ Y vội nâng tay đặt trước l*иg ngực anh cố hết sức dùng lực đẩy ra nhưng anh một li cũng không di chuyển, đổi lại hai tay anh giữ lấy đầu cô càng chặt hơn, anh ngấu nghiến hôn, cấu xé hai cánh môi, càn rỡ đầu lưỡi.

Lăng Nhữ Y bị hút hết không khí, anh mυ"ŧ hết ngọt ngào trong miệng, ngấu nghiến gặm nát môi nhỉ sưng đỏ. Vừa hôn vừa kéo cô đi đến giường lớn, dứt ra nụ hôn anh đẩy cô ngã xuống giường, tháo ra thắc lưng kéo xuống khoá quần.

Gương mặt anh đen tối nhếch ra nụ cười lạnh, giọng nói giá rét làm tê buốt tâm hồn Nhữ Y.

"Dùng cả đời này của em cũng không đủ."

Ngã xuống giường, cô chỉ vừa nâng đầu dậy người kia đã vồ đến ngấu nghiến thể xác cô.

Chị y tá nửa phần quan tâm, nửa phần tò mò đứng trước phòng phu nhân.

Không biết ông Mạc sẽ đối xử với phu nhân thế nào, hôm đó mặc kệ phu nhân van xin, ông Mạc vẫn rất tuyệt tình tước bỏ đứa nhỏ, lúc này hai người bên trong nói chuyện, cô y tá lo lắng cho Nhữ Y.

Tay đặt trên chốt cửa, cô y tá nhẹ nhẹ ấn chốt đẩy nhẹ cửa, cánh cửa hé ra một khoảng nhỏ, ngay lập tức một loạt âm thanh lọt ra ngoài.

Thanh âm nức nở khóc lóc của phu nhân, ông Mạc lại làm gì phu nhân rồi ư? Nhưng... Âm thanh này có chút kì lạ, mang theo rêи ɾỉ ưm a trong tiếng khóc. Chị y tá chưa tải được vấn đề chau mày, lỗ tai vểnh lên nghe thật kỹ tiếng của phu nhân.

Hơi thở vội vàng dồn dập, ư ư a a rêи ɾỉ trong tiếng khóc hức hức, một trào âm thanh ba ba bạch bạch phát ra, tiếng lạch phạch của hai thân thể va chạm điên cuồng rồi đỉnh điểm một âm rêи ɾỉ thống khổ.

"A..."

Chị y tá lập tức nhận ra vấn đề, gương mặt chị ửng hồng, tay nắm chốt cửa kéo lại, trước khi cánh cửa đóng chặt lại, chị còn nghe một đoạn thoại nhỏ.

Âm thanh tiếng nói thê lương run rẩy.

"Anh... Tha cho em..."

Đáp lại là giọng nói cương nghị của ông Mạc, ông ấy vẫn rất tuyệt tình từ chối mọi thỉnh cầu của phu nhân.

"Không."

Còn tiếp...

(P/s Phiên spoil nhỏ nhỏ từ một đoạn trên.

Anh Mạc: "Em không được rời khỏi tôi, cả đời này của em cũng không được phép tự ý rời khỏi tôi, trừ khi tôi chán em, trừ khi tôi đuổi em đi, còn không, em không được phép rời khỏi tôi."

Chị Lăng: "Thế khi chị trở về?"

Anh Mạc:"..."

Chị Lăng: "Chị trở về thì em sẽ được rời khỏi anh đúng không?"

Anh Mạc: "Không."

Chị Lăng: Ba chấm...

Sơ qua đoạn nhỏ này thì mọi người cũng biết được, Nhữ Nhi trở về thì Nhữ Y cũng không thoát được. Tới lúc Nhữ Nhi về thì anh Quân ảnh chấp niệm với Nhữ Y rồi, kiểu mới chớm nở với cô em thì cô chị quay về, cô chị về thì cô em trốn đi. Hồi xưa yêu cô chị thì cô chị bỏ đi, hận cô em, xong vừa mới chớm nở yêu cô em thì cô chị trở về cô em bỏ đi.

Tội nghiệp anh bị hai chị em xoay vòng vòng.)

_ThanhDii