Lăng Nhữ Y dắt Nhan Tiểu Linh lên phòng thượng tổng nhưng không cho Tiểu Linh vào cùng, mặc cho Tiểu Linh năn nỉ mãi cũng không cho vào cùng, với tính tình nóng nảy của Tiểu Linh e là sẽ càng khó giải quyết, Mạc Đình Quân và Hạ Tình quan hệ rất tốt, cho nên anh cũng sẽ không bênh vực cô, đưa Tiểu Linh vào cùng e rằng ẽm sẽ hét toán lên với cả Mạc Đình Quân, để ẽm ngồi ở bàn trà phía bên ngoài vẫn tốt hơn. Lăng Nhữ Y và thư ký Hạ đi vào trong, hai người đứng hai bên trước bàn làm việc.
Mạc Đình Quân nâng đầu khỏi tài liệu, nhìn cả hai người đang đứng hai bên bàn, không hiểu sự tình chau mặt.
Hạ Tình nhanh chóng tình bày, gương mặt đáng thương như con cún nhỏ bị bắt nạt "Mạc tổng, phu nhân cô ấy vừa đi vừa đùa sau đó va vào em, anh xem nước bắn lên bẩn cả áo em nhưng mà phu nhân không chịu xin lỗi."
Bước vào phòng tổng, thái độ của Hạ Tình thay đổi thật lạ, còn gọi cô là phu nhân một cách đầy tôn trọng, Lăng Nhữ Y chỉ nhếch môi "Là do cô ấy vô cớ đánh Tiểu Linh."
Mạc Đình Quân chau mày, không rõ vấn đề là gì nhưng đại khái là hai người phụ nữ này đang khó chịu về nhau, cơ mà hai người phụ nữ dính vào cùng một người đàn ông thì làm sao có thể không khó chịu. Mạc Đình Quân đặt xuống tài liệu trên bàn, gương mặt lạnh băng nhìn cả hai.
"Hai người cảm thấy tôi chưa đủ bận à?" Chuyện công ty đang chất chồng chờ đợi anh đây, anh còn phải biến thành quan toà giải quyết vấn đề của hai người phụ nữ này, Mạc Đình Quân liếc mắt nhìn Hạ Tình "Công việc thư ký của em cũng nhàn nhã quá rồi sao?"
Anh liếc sang Nhữ Y "Phòng kế toán đang rãnh việc à?"
Đơn nhiên, đối với rắc rối này mang tính tình cảm riêng tư này, Mạc Đình Quân giải quyết nó cũng giống như trên công việc.
Nghe đến trách móc, Lăng Nhữ Y cúi khẽ đầu, đôi mi sụp xuống, bỏng rát trên mu bàn tay cứ râm rỉ, hai tay cô đan vào nhau, mu bàn tay trái bị bỏng nhiều hơn. Lúc này đang ê ẩm, Lăng Nhữ Y cầm lấy mu bàn tay trái, tự mình dỗ dành rát bỏng kia.
"Nhưng Mạc tổng~ anh xem phu nhân, phu nhân làm bẩn áo người khác trước mà, trong công ty mà vừa đi lại vừa đùa không ra gì hết, hơn nữa, cô ta còn mang đồ uống nóng mà không biết nhìn đường" Hạ Tình nũng nịu ấm ức nói, Lăng Nhữ Y chỉ có cuối đầu, bởi sự tình nó thật sự là như vậy.
Hơn nữa, cô có phản biện thì Mạc Đình Quân sẽ càng thấy phiền, tốt nhất cô nên im miệng lại mới có thể bảo toàn tính mạng.
Mạc Đình Quân nhìn về phía Lăng Nhữ Y, ánh mắt anh phủ trên mái đầu cô nặng trĩu, càng khiến cô cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt vào nhau, anh nhìn xuống hai tay áo bị làm ướt của Nhữ Y. Có thể nghe thấy mùi sữa ngọt từ người cô phản phất đến chỗ ngồi của anh, nhìn hai mu bàn tay đang đỏ mẫn nắm lấy nhau.
Vừa rồi Hạ Tình nói là mang đồ uống nóng lại vừa đi vừa đùa...
"Có phải không, phu nhân?" Anh hỏi.
Lăng Nhữ Y cúi đầu, môi mím lại, chậm chạp gật đầu nhẹ một cái, giọng nói nhỏ xíu phát ra "Nhưng em... Hạ Tình cô ấy cố tình gây sự... Còn đánh cả Tiểu Linh."
"Em đã xin lỗi Hạ Tình chưa?" Mạc Đình Quân hỏi, vấn đề quan trọng ban đầu mà thư ký Hạ nói, Hạ Tình đứng cạnh bên nghe anh nói vậy liền nâng lên nụ cười kiêu ngạo, có lẽ như anh đang nghiêng về phía Hạ Tình.
Lăng Nhữ Y cắn răng, hai tay nắm chặt vào nhau, cái nhìn của anh khiến cho đầu cô thật nặng, khó khăn mà lắc nhẹ "Chưa..."
Nhưng mà Tiểu Linh đã xin lỗi cho cả hai người... Nhữ Y mà nói ra câu này, anh sẽ cảm thấy rất cô đang bướng bĩnh thôi, Lăng Nhữ Y chỉ có thể ngậm miệng.
"Xin lỗi cô ấy đi" Mạc Đình Quân rất dễ dàng giải quyết, Hạ Tình giương cao nụ cười tự mãn, gương mặt trở nên vô cùng hứng thú trước bộ dạng ấm ức mà không thể nói gì của Nhữ Y.
Lăng Nhữ Y im lặng, mái tóc phủ xuống che đi đôi mắt ấm ức phát đỏ, môi cô mím chặt lại, hai gò má tròn tròn mím lại.
Cô không có phản ứng khác, Mạc Đình Quân nhắc nhở thêm một lần "Bảo em xin lỗi cô ấy, có nghe không?"
"..." Lăng Nhữ Y chau chặt mi, hai tay bấu vào nhau, dưới áp lực từ phía anh, cô cúi mặt xuống đất, đôi mắt ấm ức đỏ hoe nhìn mũi chân của bản thân, giọng bị nghẹn lại "Tôi... Tôi xin lỗi."
Hạ Tình tươi cười, ánh mắt xinh đẹp mị lên nhìn Mạc Đình Quân một cách đắm đuối, Mạc Đình Quân dễ dàng đã giải quyết ổn thoả cho cô. Quả nhiên, Mạc tổng rất ghét cô vợ này mà, Mạc tổng sẽ bảo vệ cô.
Cuộc chiến giữ phu nhân với tình nhân ư? Đơn nhiên Hạ Tình nắm chắc phần thắng.
"Được rồi, ra ngoài đi" Mạc Đình Quân đáp nhẹ.
Bị hai người cùng một duộc với nhau ức hϊếp, Lăng Nhữ Y hít hít cái mũi cay cay, anh vừa nói dứt lời lập tức xoay đầu bước đi.
Cô không muốn ở trong bầu không khí nhục nhã này ah, bọn họ cùng một phe với nhau cả mà, Nhữ Y xoay đầu gương mặt liền đỏ bừng mếu máo, hai mắt đỏ ửng lên. Cao gót gõ trên mặt sàn hai tiếng liền bị giọng nói băng lãnh kia làm cho ngừng lại bước chân, anh gọi.
"Tôi không có nói em" Anh nói lớn, giọng trầm với ánh mắt bắn thẳng đến tấm lưng nhỏ "Phu nhân ở lại."
"Thư ký Hạ ra ngoài đi."
Hạ Tình có chút khó hiểu chau mi, nhưng cô nàng cũng không dám trái ý anh, chắc là anh muốn giáo huấn phu nhân đã vô lễ với cô, nghĩ vậy Hạ Tình vẽ ra nụ cười.
"Vâng."
Hạ Tình đi ra ngoài, lướt qua Lăng Nhữ Y một cách đầy tự tin giễu cợt, còn Lăng Nhữ Y vẫn đứng im như tượng, cô không có xoay đầu. Cảm giác ánh mắt anh cứ chằm chằm vào sống lưng, khiến cô rùng người ớn lạnh, lông tơ lông tóc đều dựng đứng.
Không phải anh muốn tra khảo cô đấy chứ? Chuyện đã như vậy, cô đã xin lỗi rồi anh còn muốn cái gì nữa. Lăng Nhữ Y hít hít cái mũi cay, mu bàn tay rát bỏng nâng lên lau đi nước mắt trên mi mắt, hít vào một hơi rồi xoay người nhìn anh.
Dù chùi đi hết nước mắt, mặt mũi cô vẫn đỏ bừng bừng, bộ dạng ấm ức cực kì đáng thương, Mạc Đình Quân đứng dậy đi đến trước mặt Lăng Nhữ Y. Nắm lấy cổ tay nhỏ kéo cô đi vào phòng nghỉ phía trong, Lăng Nhữ Y bước vào phòng nghỉ, gương mặt đỏ bừng ấm ức, môi nhỏ cứ mếu lên như đứa nhỏ bị bắt nạt sắp khóc.
Anh đặt cô ngồi trên giường, cô chỉ cắm mặt xuống nhìn đôi bàn tay mình, không dám nhìn anh ah, anh muốn làm gì cô nữa đây. Buổi trưa cũng sinh hoạt rồi, hiện tại cũng đang giờ làm việc, anh sẽ không thể sinh hoạt tiếp, cũng không thể mắng cô.
Chắc là mắng cô một chút thôi... Lăng Nhữ Y nhìn hai bàn tay đỏ ửng của mình, đau rát từ mu bàn tay phản ứng với ấm ức trái tim làm cho hai mắt cô nóng hơn, cái mũi cay nồng nghẹn nghẹn lại.
Đúng là nồi nào úp vung nấy mà, anh với Hạ Tình này là cùng nhau ức hϊếp cô, càng nghĩ, Lăng Nhữ Y chỉ càng ức, nước mắt cứ ứa ra thêm.
Mạc Đình Quân bật lên ấm đun điện, đi đến tủ lạnh nhỏ mở ra lấy đá, nhồi đá lạnh vào một chiếc khăng trắng nhỏ trắng mang đến ngồi xuống bên cạnh cô. Lăng Nhữ Y không có ngẩn mặt nhìn, chỉ cắm mặt xuống suy nghĩ rồi ấm ức, khi anh ngồi xuống bên cạnh. Cho rằng anh muốn mắng hai vai co rút lại, nước mắt chạy xuống liền lấy tay chùi đi nhanh lẹ.
Nhìn cô cứ như một bé gái nhỏ oan ức mặt mày đỏ bừng vậy, hai mắt đỏ hoe cứ trừng lên là rớt nước mắt. Cả đời anh ba mươi năm cũng không có mấy lần khóc, ngược lại cô chỉ thở cũng có thể ứa ra nước mắt. Thiệt là một cô nàng mít ướt đi!
Mạc Đình Quân thật là muốn cười, nhưng nếu anh cười thì lại như có gì đó không đúng lắm. Anh nắm lấy tay cô, cầm khăng chườm đá lên mu bàn tay cô, giọng lạnh lẽo trách móc.
"Vừa mới nhẹ nhàng với em một hôm, em đã có thể gây sự với Hạ Tình rồi" Anh phì ra tiếng cười cợt, nhưng trong mắt anh loé lên một tia dịu dàng mà chính anh cũng không biết "Tôi cưng em thêm một chút, có thể em sẽ leo lên đầu tôi mà ngồi."
Đá lạnh chườm lên mu bàn tay nóng rát cảm giác thật thoải mái, nhưng anh lại cười cợt, Lăng Nhữ Y rút lại tay, phản ứng ngay "Em không có gây sự..."
Mạc Đình Quân lại nắm lấy tay cô, đặt lòng bàn tay cô áp lên lòng bàn tay anh để lật lên mu bàn tay, tay còn lại cầm khăng đá chườm lên mu bàn tay nhỏ.
"Dù sao cũng giải quyết xong rồi" Mạc Đình Quân ướm đá lên làn da bỏng rát.
Cảm giác xoa dịu khiến cô thoái mái, hơn nữa, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào lòng bàn tay cô, bất giác khiến cô hơi thẹn.
Hai người, ngoài lúc mây mưa trên giường thì có khi nào anh lại nắm tay cô như vậy.
Lăng Nhữ Y nhìn bàn tay anh bảo bọc mình một cách dịu dàng, tay anh to, dễ dàng bọc trọn tay cô trong đó, hơi ấm truyền tay, Lăng Nhữ Y nâng mắt nhìn anh ở bên cạnh mình. Đôi mi cô ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe ấm ức trở nên dịu xuống, đổi lại quả tim đập loạn hơn.
Vừa hay anh cũng nhìn cô, tay anh chậm chạm di chuyển khăng đá xoa dịu cho cô, anh nhìn đôi mi ướt, đôi mắt hồng ấm ức. Chóp mũi cũng đỏ ửng lên vô cùng đáng thương, hạ xuống là cánh môi xinh đẹp bị bậm đỏ.
Mạc Đình Quân nhìn cô, đăm chiêu một lúc cả người cứ như một thói quen mà hướng đầu tới, hành động vô thức mà bản thân anh cũng không cản được, anh nghiêng người hôn lên môi nhỏ. Hai cánh môi chạm nhau liền gây ra xúc tác cực hạn, môi mềm như một quả mận đỏ, mềm mại lại thơm ngọt, hại anh cứ tham lam hôn mυ"ŧ.
Hai cánh môi quấn lấy nhau, anh tiến vào miệng cô đòi hỏi mật ngọt, hai người hôn nhau, tay anh vẫn giữ ở khăn đá chườm trên tay cô, người anh cứ hướng đến hôn lấn. Lăng Nhữ Y càng ngày càng ngã về sau, nụ hôn phát ra hơi nóng, hơi thở trao hơi thở, ngọt ngào trao ngọt ngào.
Anh hôn lấn áp, ngọt ngào mê muội đầu óc, Mạc Đình Quân lấn Nhữ Y gần như nằm xuống giường. Anh kịp lúc dừng lại, nắm lấy cô ngồi ngay ngắn lại, cơ thể hai người sau nụ hôn ai cũng bốc ra luồng khí nóng.
Mặt Nhữ Y chuyển sang màu hồng phiếm, Mạc Đình Quân cũng không mấy tốt hơn, hơi thở anh nóng rực, nhìn cô ngồi ngay trước mắt, hạ thân đòi hỏi trướng lên. Mạc Đình Quân thở nhẹ, giọng trở nên khàn, cố gắng vứt đi ý nghĩ kia ở sau đầu.
"Về nhà tiếp tục" Anh cầm lấy tay kia, áp khăng đá lên mu bàn tay của cô rồi đứng dậy đi đến ấm đun nước đằng kia.
Pha ra một cốc sữa ấm khác mang đến cho cô, Lăng Nhữ Y chườm đá xong, hai tay nhận lấy cốc sữa, cốc sữa chỉ vừa ấm không nóng như sữa pha ở máy tự động, mặt cô đỏ, thẹn thùng xoay đầu.
"Vậy... Em ra ngoài."
Không để anh phản ứng, cô nhanh chóng đi ra ngoài.
Lăng Nhữ Y bước ra khỏi phòng tổng với gương mặt đỏ bừng, hai tay cầm một cốc nước khác. Nhan Tiểu Linh liền đi đến lo lắng hỏi "Sao vậy? Anh ta dám mắng cậu à?"
Há, lại dám mắng cục vàng bé bỏng của cô, Nhan Tiểu Linh xoắn lên tay áo "Tớ sẽ cho anh ta biết tay."
Lăng Nhữ Y lập tức nắm lấy tay Tiểu Linh, mặt cô đỏ bừng, bốc ra làn khói trắng xèo xèo trên đỉnh đầu.
"A... Thôi màaaa."
Lăng Nhữ Y nắm tay Tiểu Linh, kéo Tiểu Linh chạy một mạch khỏi tầng thượng tổng.
Nhữ Y vừa đi, Hạ Tình được gọi vào phòng, nhìn thấy anh đứng ở trong phòng nghỉ, Hạ Tình hứng thú đi vào bên trong. Thân thể đẩy đà đi đến trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp ánh lên quyến rũ.
Mạc Đình Quân nâng lên nụ cười, ánh mắt thờ ơ nguy hiểm nhưng với Hạ Tình chỉ nhìn thấy anh tuấn tú. Hai tay đặt lên vai anh, áp ngực đẩy đà lên l*иg ngực anh, cảm giác da thịt anh đang nóng, Hạ Tình vui vẻ nâng ra nụ cười diễm lệ.
"Anh đang muốn à?"
Đúng là anh đang muốn, nhưng không phải muốn Hạ Tình.
Mạc Đình Quân nâng lấy hông cô, áp cô vào kệ tường, gương mặt lạnh tanh cầm lên ấm đun nước đang sôi sùng sục hướng đến bên cạnh chân cô đổ xuống.
Nước sôi đổ xuống sàn nhà, bắn lên những giọt sôi tung tóe lên đôi chân đẩy đà. Hạ Tình lập tức rút chân lại thu người vào góc tường, lúc này mới nhìn rõ anh, anh trừng lên con ngươi lạnh ngắt.
"Lăng Nhữ Y không phải người em có thể động vào" Bàn tay to nâng lên cầm lấy gương mặt xinh đẹp nhìn anh, Hạ Tình lộ ra sợ hãi.
"Em nên biết thân biết phận một chút, Lăng Nhữ Y không phải để cho em bắt nạt" Mạc Đình Quân liếc lên con ngươi đỏ máu, đổ xuống toàn bộ nước sôi, nước bắn lên làn da Hạ Tình khiến Hạ Tình nhăn nhó vì rát bỏng.
"A... Hic..."
Mạc Đình Quân đặt lên ấm đun điện, anh xoay bước rời đi, trước khi đi khỏi, anh xoay đầu lại nhìn với nửa con ngươi, giọng nói lãnh đạm cảnh cáo.
"Người có thể bắt nạt cô ấy chỉ có tôi thôi, em hiểu không?"
Áp lực băng giá khiến Hạ Tình không dám thở, cô miễn cưỡng gật đầu.
"Vâng..."
Còn tiếp...
(P/s Vợ anh chỉ để anh bắt nạt thui ah, biết vợ chưa được uống sữa mà pha sữa nữa cơ, ghét mà dị đó cơ, ố hố hố, cơ mà... Về sau chị leo lên đầu anh ngồi thật mà.)
_ThanhDii