Chương 109: Trần Nghiêm Tiểu Linh (9)

Nhan Tiểu Linh nhìn thấy Trần Nghiêm, mặt cô cứng ngắt, ngay tức khắc cô xoay chân âm mưu tháo chạy. Nhưng tốc độ của cô so với anh là một trời một vực, anh chỉ cần bước lên một bước, vung ra cánh tay dài liền có thể túm lấy cái eo nhỏ.

"Oái!"

Nhan Tiểu Linh bị túm lại, tay to kia bọc lấy hông bụng của cô, kéo cô trở ngược lại, lưng dính vào l*иg ngực rộng phía sau. Cô vội vàng xoay người lại, hai tay chắn lên vòm ngực săn chắc đẩy ra, gương mặt vừa trắng bệch vừa tái xanh vội vàng nói nhanh.

"Anh Trần, cái này chỉ là hiểu lầm, ahaha, hiểu lầm thôi."1

Tuấn mâu Trần Nghiêm bạc lãnh, hai tay anh nhấc lên Nhan Tiểu Linh, cô trong tay anh giống như một bao cát nhẹ tênh, anh vác cô lên vai vô cùng nhẹ nhàng. Nhan Tiểu Linh bị vác lên vai rộng, đầu chúi xuống, mái tóc ngắn rũ xuống, hai tay cô túm lấy lưng áo của anh, hai chân vẫy vẫy đạp đạp không khí.

"Anh Trần... Anh nghe tôi giải thích đã... Cái này..."1

Cô vung chân đá loạn, hai tay ở phía sau lưng anh cũng đấm đấm vào lưng anh, Trần Nghiêm vung lên bàn tay to vỗ vào mông Nhan Tiểu Linh.

Bốp.

"Ặc..." Nhan Tiểu Linh há hốc, chiếc váy cô mặc có hai lớp vải, tay anh vỗ vào mông thịt phát ra một tiếng cực kì thẹn. Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, bởi trước mặt còn có Lăng Nhữ Y, cả Mạc Đình Quân nữa.

Cái gã đàn ông này sao lại có thể thẳng thừng đánh vào mông cô như thế, mông cô sinh ra đã hai mươi sáu năm rồi cha mẹ còn chưa tét được cơ mà.

Sao anh dám? Sao anh dám vỗ bộp bộp như thế?

Aaa, cái tên thú y điếm thúi này lại dám đánh mông cô?

"Anh Trần?" Nhan Tiểu Linh rỉ ra giọng nhỏ, gương mặt thẹn đỏ bừng bừng, cô nhìn thấy Lăng Nhữ Y đang ôm hộp hạt dưa, cô bạn còn giơ ra năm ngón tay vẫy vẫy, cái miệng nhỏ đỏ mọng của Nhữ Y mấy máy truyền tải cho cô một thông điệp.

"Bảo trọng, dĩnh biệt."1

Ôi... Xin dĩnh biệt!

Nhan Tiểu Linh cứng ngắn người, hai tay cô nắm lưng áo khoác tây của anh, hai chân chẳng dám động nữa. Trần Nghiêm liền nâng lên bước chân cực kì thong dong bước lên cầu thang nhà họ Mạc, Lăng Nhữ Y nhìn Trần Nghiêm vác Tiểu Linh đi, tay cô bóc lên một hột hạt dưa đưa lên miệng cắn.

Mạc Đình Quân đến ôm lấy cô, nhìn vợ nhỏ đang ngớ ngớ mắt ra nhìn hai người kia, Mạc Đình Quân không để cho cô thắc mắc, nhanh chóng giải thích.

"Trần Nghiêm là bạn thân của anh từ trung học, quen biết cũng mười lăm năm rồi."

"À..." Lăng Nhữ Y chậm chạp gật gù, Tiểu Linh bé nhỏ đáng thương a, cô chỉ có thể xin phép "Mặc niệmmm."1

Trần Nghiêm dáng vẻ vô cùng tự nhiên như thể đây là nhà của anh, vác cô lên cầu thang bước đi trên hành lang ung dung, đến một căn phong càng tự nhiên hơn mở cửa đi vào. Không phải đây là Mạc gia thì còn tưởng đây là nhà của anh, anh vác cô đi vào trong phòng.

Thả cô xuống giường lớn, Nhan Tiểu Linh cứng ngắt như con búp bê được anh thả xuống giường, cô ngồi im như tượng, mặt vừa đỏ vừa tái nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt thân váy. Bàn tay Trần Nghiêm nâng lên càm nhỏ, nâng gương mặt cô ngẩng lên nhìn anh.

Mặt anh nghiêm chặt, con ngươi đen từ trên giáng xuống mặt cô, ánh mắt anh nổi lên khó chịu mang theo phẩn nộ trong lời nói. Âm thanh anh trầm hẳn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mắt cô trừng to, như thể anh đang muốn nuốt sống cô vậy.1

"Đầu tiên, em không nghe điện thoại" Âm thanh trầm lạnh truy khảo "Bao nhiêu cuộc nhỡ?"1

"..." Nhan Tiểu Linh hạ mắt, cô muốn nhìn đi nơi khác, gã đàn ông tuấn soái này trong vô cùng giận dữ, cô không dám nhìn, hai mắt vừa hạ xuống người kia liền nâng càm cô ngẩng cao hơn nữa. Bắt buộc cô nhìn lên anh, Nhan Tiểu Linh ngửa cao mặt nhìn anh, giọng nói khe khẽ đáp "S... Sáu cuộc."

"Giỏi, tiếp, em có vẻ rất thích Mạc Đình Quân nhỉ? Tung hô cậu ta đến như vậy, còn bảo so với Mạc Đình Quân thì tôi chả là gì?"

"..." Nhan Tiểu Linh mím môi, tim cô đập bùng beng, vội vàng bào chữa "Tôi... À tôi chỉ đùa thôi, chỉ là đùa với Nhữ Y một chút thôi."

Trần Nghiêm lạnh mâu, dáng vẻ cô háo hức tự tin vỗ ngực lúc, có thể nói dáng vẻ lúc ấy của cô chẳng sợ trời chẳng sợ đất, cái miệng chí choé nói rất tự tin, bây giờ lại nói là đùa? Trần Nghiêm nắm lấy càm cô, truy khảo đến điểm cuối cùng, khó chịu tăng vọt dùng lực nắm lấy càm cô.

"Tình một đêm? Tình một đêm cho biết mùi đàn ông?"

"A..." Nhan Tiểu Linh bị đau, cô nhăn mày, bàn tay chợt lạnh nâng lên nắm lấy tay anh, cô muốn gỡ tay anh ra, anh nắm đến xương hàm cô sắp vỡ rồi, không gỡ được anh, Nhan Tiểu Linh khó khăn thỉnh cầu "Anh Trần..."

"À" Trần Nghiêm nghiêm mắt, bàn tay càng nâng mặt cô ngẩng lên cao, gần như ngước lên đến mức cô sắp ngã xuống đệm ở phía sau, anh rít lên một hơi nặng nề "Anh Trần lại anh Trần, với Mạc Đình Quân thì em lại anh Quân này anh Quân nọ."1

"..." Sao có thể so sánh được, cô và Mạc tổng biết nhau đã gần năm năm, tuy lúc trước không thân thiết nhưng từ sau chuyện của Nhữ Y, quan hệ của cô và Mạc Đình Quân rất tốt, cô gọi là anh Quân này anh Quân nọ thì hoàn toàn đúng. Còn anh, Trần Nghiêm, cô chỉ mới biết anh vào ngày hôm qua, cho dù cô và anh có ngủ với nhau đi nữa thì... Hai người rõ ràng không có nhiều quen biết, càng không có nhiều thân thuộc, cô gọi là anh Trần hoàn toàn không có sai.

Anh khó chịu cái gì? Anh không thích cái gì chứ?

Gã đàn ông này, thật là kì quặc.

Dù có ngủ với nhau thì cô và anh cũng chẳng có quan hệ gì đặc biệt ngoài một cái tình một đêm, cô phải giải thích với anh, cô phải nói rõ với anh.

Chuyện mà sáng nay Trần phu nhân nói...

"Anh Trần..." Nhan Tiểu Linh nuốt xuống một ngụm trong khó khăn, ngẩng cao mặt khiến cho cô hô hấp lẫn phát âm đều có chút chật vật, cô nhìn anh, đôi mắt lo sợ lãng tránh ánh mắt như sói chờ mồi của anh.

Làm gì anh cứ chằm chằm một cách dữ tợn như thế? Ôi cô sợ quá đi, nhưng mà cô phải đem chuyện của cô và anh giải quyết cho rõ ràng, âm thanh cô phát lên vừa run vừa nhỏ giải thích.

"Anh Trần... Chúng ta rõ ràng không quen biết nhau, chúng ta chỉ ngủ với nhau một đêm, không thể chỉ vì một đêm đó mà lại cưới nhau được. Sáng nay mẹ anh có nói... Mẹ anh nói cuối tuần sẽ sang nhà tôi hỏi cưới, nhưng tôi với anh... Rõ ràng chẳng quen biết nhau cũng chẳng có tình cảm gì cả, chỉ là ngủ với nhau một đêm" Cô ngừng lại, có lẽ anh là một người đàn ông chính chắn, anh muốn chịu trách nhiệm, Nhan Tiểu Linh đáp khẽ "Chuyện hôm qua, anh muốn chịu trách nhiệm nhưng tôi không cần anh chịu trách nhiệm."

Ôi trời, hôn nhân là chuyện cả cuộc đời kia mà, cô không thể nào cưới anh trong khi mà cô hoàn toàn không biết gì về anh cả. Không thể nào chỉ vì một đêm mà cưới nhau, cô... Cô với anh ngoài một đêm đó ra thì có cái gì khác nữa? Hoàn toàn không có.

Trần Nghiêm lặng người, âm thanh cô phát ra vừa run vừa nhỏ, lọt vào tai anh lại chói vô cùng.

"Em thật sự không cần tôi chịu trách nhiệm?"

"..." Nhan Tiểu Linh ngừng động, đôi mi thoáng qua tia chạnh lòng.

Cô với anh không thân thuộc, làm sao mà kết hôn? Anh có tình cảm với cô không? Có thích cô ở điểm nào không? Cô không thể tùy tiện kết hôn với anh trong khi anh không có tình cảm gì với cô.

Cô không muốn kết hôn chỉ vì hai chữ trách nhiệm nhưng khi nghĩ đến chuyện anh thật sự không chịu trách nhiệm thì cô lại đột nhiên cảm thấy thật không đành lòng. Cảm giác trái tim nhức nhói giống như bị tẩm chất hoá học bào mòn, là do cô đang tiếc cho thanh bạch của bản thân sao?

Là do cô đang không can tâm khi toàn bộ thanh bạch từ trên xuống dưới đều bị anh nhìn thấy, đều bị anh chạm qua rồi và anh sẽ không cần phải chịu trách nhiệm, cô đang không cam tâm mới chạnh lòng?

"Không trả lời?" Trần Nghiêm khiêu mi, âm hưởng khản đặc đi vì kiềm nén cơn khó chịu trong lòng "Nói đi, muốn hay không muốn tôi chịu trách nhiệm?"

Nhan Tiểu Linh chau mày, cô nhanh vội lãng tránh ánh mắt, hai tay dùng lực đẩy tay anh đang nắm càm mình ra. Cô thục về giường phía sau, tránh xa anh một chút, trái tim cô đập lùng bùng đến l*иg ngực phập phồng, hai lỗ tai không nghe gì được âm thanh tim đập nữa.

Vì sao cô lại hồi hộp đến như vậy? Nhan Tiểu Linh không biết rõ nữa.

Chỉ là câu hỏi uy lực kia bức ép đến cực điểm, cô rất muốn nói ra hai chữ không muốn nhưng trái tim cô phản ứng dữ dội quá, đến mức chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng thình thịch.

Cô lại càng không thể nói rằng bản thân muốn anh chịu trách nhiệm, cô... Cô với anh đã là gì đâu? Chỉ có một đêm thì làm sao mà lấy nhau được? Kết hôn chỉ vì chịu trách nhiệm? Cô không muốn như vậy.

Vẫn không nhận được câu trả lời, Trần Nghiêm không có kiên nhẫn, khó chịu lên đến đỉnh điểm, anh rít lên giọng cực kì lạnh.

"Tôi hỏi em muốn hay không muốn?"

Nhan Tiểu Linh nhít đến giữa giường, tim đập đến cả l*иg ngực tê dại, đấu tranh trong tâm trí rất lâu, gương mặt đỏ bừng, cô không đáp được, đầu nhỏ cuối cùng chậm chạp lắc một cái.

"Tốt, tốt lắm."

Trần Nghiêm nhấc lên bạc môi nụ cười băng lãnh, anh cởi ra áo khoác tây thả xuống sàn, hai bàn tay tháo ra đai lưng phát ra âm thanh leng keng sau đó là âm thanh khoá quần chạy roẹt.

Nhìn thấy anh cởϊ qυầи áo, Nhan Tiểu Linh không dám thở, hai mắt cô đỏ hoe, cả gương mặt ửng đỏ lấp lánh hàng nước mắt.

"Anh Trần..." Giọng cô bủn rủn, cô muốn cứu giãn tình thế, sao anh lại cởϊ qυầи áo? Anh lại muốn cái gì? Cô với anh không thể làm cái loại chuyện đó được nữa.

Chuyện người lớn đó, cái chuyện mà Nhữ Y và Mạc Đình Quân hay làm, nhưng hai người họ là vợ chồng, còn cô với anh chỉ mới gặp được một hôm đã lên giường, nó thật sự rất không hợp lý.

"Anh Trần, anh nghe tôi nói đã, chúng ta thật sự không được."1

Lại Anh Trần.

Trần Nghiêm liếc mắt, một giây sau cởi ra quần áo phóng đến thiếu nữ đang run rẩy ở giữa giường, anh túm lấy cô ấn xuống giường. Gương mặt đầy phẩn nộ, con ngươi đen bạc hiển lên tơ máu, ấn cô xuống dưới thân, đẩy hai đùi ngọc đang phản kháng tách lên cao.

Đem qυầи ɭóŧ mỏng vén qua một bên để lộ ra u thịt đỏ ửng sưng sưng do đêm qua, cầm lấy chính mình đặt trước miệng hoa, chẳng cho cô một chút dự bị nào thẳng lưng thúc mạnh thắt lưng, đem chính mình trướng to thô dài cắm vào bên trong miệng hoa sưng đỏ.

"Á..." U hoa bị xâm phạm, sau đêm qua u hoa vẫn chưa lành lặn đã phải tiếp ứng thô dài kia, Nhan Tiểu Linh đau đến nhăn nhó, tay chân bấu loạn lên đệm, cơ thể căng cứng ứa ra nước mắt nóng hổi, hai cánh môi run lẩy bẩy "Ực... Anh Trần..."

Trần Nghiêm thẳng lưng cắm vào, chật hẹt khô hạn ép chặt anh, anh chỉ cắm vào được y đầu, quá chật hẹp cùng quá khô hạn làm cho gậy th*t bị niết chặt đau đớn, u hoa ngăn cản ép chặt gây lên đau thốn gậy th*t. Anh hoàn toàn không thoải mái, cô với anh đều không thoải mái, Nhan Tiểu Linh mếu máo đến khóc, anh vẫn nắm chặt hông nhỏ, thắt lưng ưỡn lên nhịn xuống đau điếng dùng lực đẩy hông cắm vào toàn bộ.

Hạ thân đau quá, ngày hôm qua mới là lần đầu tiên nhưng nó không hề đau đớn, ngay lúc này đây lại đau đến mức cô không nhịn được mếu máo khóc. Hôm qua anh đã trêu cô cao trào rất nhiều, hạ thể khi anh cho gậy kia vào đã ướt đầm đìa cho nên hôm qua cô chẳng cảm nhận được cảm giác đau, bởi vì kɧoáı ©ảʍ đã lấn chiếm. Còn hiện tại, một tia kɧoáı ©ảʍ cũng không, cô hoàn toàn khô ráo, u hoa còn bị sưng vì đêm qua.

Anh mang phân thân kia đi vào chẳng khác nào cầm một chiếc gậy nung lửa cắm vào người cô, Nhan Tiểu Linh nức nở khóc, hai tay bấu bám đệm giường hạ xuống chụp lấy hai tay to đang ghì chặt hông cô. Cô níu lấy tay anh, nức nở rỉ ra tiếng khóc.

"Anh Trần... Huhu... Đừng như vậy mà..."

Trần Nghiêm chau chặt đôi mày, đau đớn cũng khiến cho anh nhăn nhó, ngay lúc cô nức nở níu lấy tay anh, anh lại nhếch lên nụ cười bạc lãnh, hất ra cái níu yếu ớt kia. Anh lãnh đạm duật ra tiếng cười mang theo âm hưởng phẩn nộ, khó chịu nhếch bạc môi cười, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm tiểu thiếu nữ run rẩy nức nở dưới thân.

"Không nói được cái gì hay ho thì im miệng lại, anh Trần một câu nữa, xem tôi có cắm chết em không."

"A..." Nhan Tiểu Linh bị hất tay, cô nắm lấy váy trên bụng, siết chặt vải vóc trong tay, nước mắt thi nhau chảy xuống, cô lắc nhẹ đầu, không dám thốt lên hai từ kia nữa, ngăn lại ý định của anh "Anh đừng động."

Anh cắm vào đã đau lắm rồi, anh đừng nên động, nếu không cô thật sự sẽ chết đó. Nhan Tiểu Linh mím lại cánh môi, nhìn Trần Nghiêm ngự trên người mình.

Trần Nghiêm mới không nghe cô, cô không muốn anh động thì anh càng động, anh ưỡn cao thắt lưng cắm vào, y đậu chạm vào hoa tâm, Nhan Tiểu Linh nấc ra một âm rêи ɾỉ, anh liền thoái lui rồi mang chính mình cắm vào, bắt đầu uy trình luật động của mình.

"A..." Cô rỉ ra âm thanh rêи ɾỉ, nhanh chóng cô ngậm miệng lại, nhưng gậy to kia cắm thẳng vào hoa tâm, cô không ngậm được miệng "Đau... Tôi đau... Hu..."1

Trần Nghiêm chỉ có lạnh mặt trước câu xưng hô phung ra từ miệng cô, hai tay ghì chặt hông nhỏ thắt lưng di chuyển đầy uy lực, rút ra cắm vào từng cái đều xoắn sâu vào trong tâm hoa, bạc mâu nghiêm lại.

"Em bao nhiêu tuổi? Có ngang hàng với tôi không?"

"Hic..." Nhan Tiểu Linh rít ra ấm ức, đôi mắt đỏ hoe đầy nước bấu xé chiếc váy trên bụng, ngoan ngoãn thỉnh lại "Em... Em đau..."

"Mặc em!"1

Trần Nghiêm thoái lui tận cùng, y đầu lui ra miệng hoa rồi tức tốc thúc hông ưỡn bụng cắm vào hoa tâm.

"Ức..."

Nhan Tiểu Linh bấu bám nắm lấy váy trên bụng, to quá... Bụng dưới cô gồ hẳn lên một hình trụ mỗi khi anh cắm vào. Nhan Tiểu Linh đỏ bừng, da thịt bắt đầu đỏ mẫn ửng hồng do động dậy của anh.

Anh ra vào liên tục, da thịt vỗ da thịt, y đầu dập vào tâm hoa, Nhan Tiểu Linh nhiễm đỏ thở dốc, từng hơi run rẩy gấp gáp hít thở, cơ thể cô di chuyển theo nhịp lui tới của anh. Hai ngực nặng trĩu tưng nảy muốn thoát ra khỏi áσ ɭóŧ nhỏ, vai áo theo chuyển động tụt xuống lộ ra da thịt vai trần. Trần Nghiêm nhìn thấy vai thịt ẩn hiện lộ ra, anh buông ra hông nhỏ, hai tay hướng lên nắm vai áo của cô tụt xuống, tuy nhiên khoá váy ở phía sau ngăn lại, anh liền thẳng lưng cắm một trào bức ép u hoa tiết ra mật ngọt.

Âm thanh bạch bạch da thịt vỗ da thịt, tiếng nước nhóp nhép ướŧ áŧ phát lên, Nhan Tiểu Linh đỏ rực, mặt mũi đều nhiễm dục phấn hồng, cô vứt đầu, tóc đẹp thấm đẫm mồ hôi, theo âm thanh của anh ưm ưm a a được mấy giây liền ưỡn lưng hứng chịu cảm giác tuông trào.

Cô vừa ưỡn lưng lên, tay Trần Nghiêm men theo lưng cô mò về phía sau nắm lấy khoá váy kéo xuống, khoá kéo chạy roẹt một âm, Trầm Nghiêm liền nắm vai áo tụt xuống. Vai trần đồi ngực đỏ mẫn hiện ra, còn đó mấy vết hôn đỏ đỏ tím tím của ngày hôm qua hai trên hai đồi nhũ mềm mại. Anh nắm lấy hai dây áo ngực tụt xuống theo chiếc váy, đồi hoa hiện ra phấn hồng mềm mại.

Trần Nghiêm thúc hông rồi lại thúc hông thật mạnh, Nhan Tiểu Linh nấc tiếng, phía trên đã lộ ra, hai đồi nhũ mềm mại phấn hồng tưng nảy.

A... Cô thẹn. Nhan Tiểu Linh mếu máo hai tay muốn ôm lại ngực mình, anh liền nắm lấy hai tay cô ghì xuống, không cho cô che lại, anh ghì tay cô dưới hông như nắm sợi dây cương, thắt lưng mạnh mẽ đem gậy to hùng dũng cắm vào, di chuyển điên cuồng bất định.

Nhan Tiểu Linh cao trào lại cao trào, ngực cô nặng trĩu đỏ bừng tưng tưng nảy nảy, cô mếu máo rỉ ra tiếng khóc nấc.

"Hu... Đừng... Anh..." Cô suýt chút nữa lại gọi hai chữ anh Trần, há miệng thở dốc, mặt cô nóng rực đỏ bừng "Nghiêm..."1

Trần Nghiêm ngắm nhìn tiểu diễm lệ xinh đẹp phấn hồng nhiễm dục, dưới thân là một tiểu diễm lệ đến động lòng người khiến cho anh không thể rời mắt. Cô cuối cùng cũng nói ra một âm nghe lọt lỗ tai anh, anh nhiễm dục giọng khàn khàn âm trầm hội ứng.

"Ừ."

"Em... Em đau..." Nhan Tiểu Linh lắc lắc đầu, hoa tâm hưng phấn khoái lạc nhưng u hoa đã cọ xác cả đêm qua, hiện vẫn sưng đỏ bị anh chà cắm thật sự rất đau. Tâm hoa khoái lại, da thịt lại đau, cô không biết phải ứng phó với hai luồn cảm xúc đối nghịch này như thế nào, mặt mày nhăn nhó miệng lại không ngừng rêи ɾỉ, cô đáng thương thỉnh cầu người đàn ông đang ngự trị trên người.

"Đau em... Aa..."

Trần Nghiêm tuấn mâu đỏ rực, bạc môi nhấc lên nụ cười lạnh.

"Thì mặc em."1

"Hu..."

Người đàn ông này... Thật sự đáng sợ quá, lại còn thật thúi đi.

...

Mạc gia dùng xong cơm tối, Lăng Nhữ Y lo lắ,ng nhìn về phía căn phòng mà Trần Nghiêm và Tiểu Linh đang ở.

Đã tám giờ tối rồi, Tiểu Linh có ổn không đây?1

Cô sau khi dùng xong cơm tối không khỏi lo lắng cho Nhan Tiểu Linh, vừa hay Mạc Đình Quân có một cuộc gọi từ đối tác, anh đứng ở ban công phòng hóng gió đêm nghe điện thoại. Nhân lúc anh tập trung bàn công việc, Lăng Nhữ Y lén ra khỏi phòng, cô với tâm thế vô cùng lo lắng đi về căn phòng của Tiểu Linh và Trần Nghiêm.

Chuyện của Tiểu Linh và anh họ Trần ấy nghe thì buồn cười nhưng lúc chiều anh họ Trần ấy trông thật sự tức giận, lỡ như anh ta đánh Tiểu Linh rồi sao?1

Phải rồi, hồi chiều anh ta còn ung dung đánh mông Tiểu Linh thế kia mà, cô vô cùng lo lắng cho Nhan Tiểu Linh, đi đến căn phòng, cô đứng trước căn phòng ấy trở nên bối rối.

Cô nên đi vào không?

Cô lo cho Tiểu Linh quá, lỡ như anh ta đánh cậu ấy, cô đi vào thì có thể cản được nhưng lỡ như cô mở cửa vào ngay lúc hai người đó đang đánh trận trên giường thì phải làm sao a? Cô không cản được mà còn thành cái bóng đèn với công suất vô cực mất.

Nhưng... Nhưng cô lo quá, Tiểu Linh bé bỏng của cô a, anh họ Trần kia tức giận như vậy, bộ mặt lúc chiều rất là đáng sợ.

Hay là... Hay là cô mở nhẹ cửa ra xem xem hai người họ đang làm gì, nếu anh ta đánh Tiểu Linh thì cô chắc chắn lao vào, còn nếu như anh ta đang trần trụi mà đánh Tiểu Linh thì cô chỉ kiểm tra xem Tiểu Linh có còn sống không? Xác nhận còn sống thì đóng cửa lại, còn không, cô quả thật phải ra sau vườn, chỗ bãi đất trống trồng hoa hồng đào cho Tiểu Linh một cái lỗ.1

Lăng Nhữ Y gật gật đầu, tay đặt trên chốt cửa, dùng lực rất nhẹ xoay chốt cửa đẩy vào một khe hở.

Cô áp lỗ tai vào cánh cửa, gương mặt nằm trên cánh cửa lắng tai nghe, đã mở cửa một khe hở rồi vẫn không nghe được gì. Lăng Nhữ Y đẩy nhẹ thêm một tí nữa, tay vừa đẩy cửa liền bị một vòng tay rất to túm lấy ấn cô tránh qua cánh cửa, áp cô lên bức tường.

"Oa..." Lăng Nhữ Y giật bắn mình, cô vừa thốt lên một tiếng đã bị ai đó dùng miệng chặn miệng "Ưʍ..."

Mạc Đình Quân áp môi hôn, cô giật mình còn chưa kịp tỉnh đã bị anh cại miệng hôn lấy hôn để, quấn trên môi ngọt ngào đẩy lưỡi mềm hít lấy hương ngọt từ miệng cô. Lăng Nhữ Y bị hôn, vừa mới hoảng thì đầu óc lại bị người đàn ông này đầu độc, anh buông ra nụ hôn thì cô đã há hốc hít thở không khí. Gương mặt nhỏ ửng lên, Mạc Đình Quân ngắm vợ nhỏ cực kì khả ái, anh cười tà.

"Vợ anh nha, không nên lén lút nhìn trộm người ta ân ái."1

Lăng Nhữ Y hít thở vội sau nụ hôn cuồng nhiệt bị anh hút hết không khí, cô ửng đỏ đáp khẽ giải thích.

"Em chỉ là lo cho Tiểu Linh thôi, bạn của anh hồi chiều trong tức giận như vậy..." Cô sợ cục cưng Linh láo của mình không chịu nổi người kia a, khí thế người kia khủng khϊếp quá mà.

Bạn thân của anh, nói ra thì hai người chính là cùng một duột, khi tức giận khí thế rất khủng khϊếp đi.

Mạc Đình Quân cúi thấp hôn lên chớp mũi nhỏ nhắn, men xuống lần nữa hôn lên cánh môi, anh không chú ý chuyện kia, chỉ tập trung hôn lên cái miệng nhỏ.

Lần nữa cại mở miệng nhỏ xinh xắn, ngoạm lấy một ngụm ngọt ngào hôn hấp, Lăng Nhữ Y không tránh, tiếp ứng anh một lúc nhưng nụ hôn của anh càng lúc càng cuồng nhiệt. Anh quấn lấy lưỡi mềm tận hưởng ngọt ngào, quấn chặt lấy môi cô gặm mυ"ŧ.

Lăng Nhữ Y bị hôn, mặt cô càng lúc càng đỏ, hơi thở bị anh hút hết, cô không thở được nhẹ mị lên một âm ưm nhẹ, sau đó cô khẽ nghiêng mặt tránh đi nụ hôn, môi anh trượt lên gò má. Mạc Đình Quân liền hít lấy một hơi từ gò má cô, tận hưởng mùi hương từ cô.

Lăng Nhữ Y sau nụ hôn đỏ ửng, đầu óc bị anh chuốc đến mụ mị, tim đập thình thịch, cô mở nhẹ môi hít thở không khí. Anh tựa đầu, đem trán áp lên vầng trán của cô, anh ngắm nhìn cô đang hít thở, ngắm nhìn tiểu khả ái của riêng mình, âm thanh anh mang theo ma quái khàn khàn.

"Vợ anh à, anh đói."1

Lăng Nhữ Y đỏ ửng, khói đỏ xì xèo cháy trên đỉnh đầu, anh duật ra nụ cười tuấn lãm bế bổng cô lên, bế cô nhanh chóng trở về phòng bắt đầu một màn ân ái của riêng hai người.

...

Sáng hôm sau.

Mặt trời lên đến đỉnh ngang đầu, Nhan Tiểu Linh cũng không dậy nổi, cô vùi vào giường nệm chăn bông êm ái, thư giãn từng cơn đau trên thân thể. Bỗng, một màn tạp âm a a ưm ưm hiển lên trong tiềm thức, hiển thị hình ảnh trong tâm trí cô là gã đàn ông kia quấn chặt cô.1

Nhan Tiểu Linh mở to mắt, hai mắt tròn xe nhìn chằm chằm chăn đệm, cô mệt mỏi lê cả thân tê dại ngồi dậy, bàn tay xoa xoa thái dương đau nhức, một tay cô hạ xuống bụng dưới xoa xoa phần bụng ê ẩm, Nhan Tiểu Linh cố gắng xoa tan đi cơn đau ở toàn thân mình.

Cạch.

Bỗng âm thanh mở cửa lọt vào tai cô, cô lập tức nằm xuống giường kéo chăn đắp lại, gương mặt cứng ngắt nhắm lại giả vờ như vẫn còn đang ngủ.

Âm thanh giày da bước trên đá hoa cương, từng bước chân đều phát ra uy lực phong độ, rất nhanh tiếng bước chân đến gần giường, có một âm thanh đặt xuống một cái gì đó lên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, sau đó phần giường bên cạnh đã có người ngồi xuống.

Một bàn tay to chạm lên trên mái tóc cô, kéo gương mặt cô xoay về phía anh, Nhan Tiểu Linh cố gắng thư giãn gương mặt giả vờ như đang ngủ, nhưng hai đầu lông mày cô cứ chau lại. Đôi hàng mi l*иg vào nhau run run, thậm chí cô còn nuốt xuống một ngụm nước bọt đầy lộ liễu.1

Trần Nghiêm thở ra một hơi, mang theo âm hưởng bạc lãnh trầm ngâm cùng hương nước hoa gỗ.

"Còn chưa chịu dậy? Em muốn tự mình tắm hay để tôi tắm cho em?"1

Nhan Tiểu Linh mím môi, giả vờ ngủ thất bại, cô chậm chạp mở mắt nhìn dung mạo phi phàm của người đàn ông ấy.

Vừa nhìn thấy anh, một tia ấm ức dữ dội chạy khắp người cô, cô nắm lấy chăn xoay người từ chối chạm mặt. Cô không muốn thấy gã đàn ông thúi như anh, xoay lưng về anh ôm lấy cái chăn bông.

"Ngồi dậy."

So với thái độ thờ ơ tránh né của cô, Trần Nghiêm vẫn uy nghiêm như vậy ra lệnh cho cô, Nhan Tiểu Linh không một động đậy, giống như lời anh không lọt vào lỗ tai, cô vẫn nằm im re ôm chiếc chăn bông. Trận ấm ức trong lòng xôn xao, trái tim cô tê bỏng như ngọn hải đăng giữa những ngọn sóng thần, làm cho trái tim cô thổn thức đến lạ.

"Tôi bảo em ngồi dậy."

Cô không nghe, anh lặp lại một lần với uy lực uy hϊếp hơn ban nãy, âm thanh mang theo một chút khó khăn gắt giọng.

Hôm qua anh đối với cô như vậy, hại cô toàn thân bây giờ đều đau, vừa tỉnh lại anh còn dám nói với cô bằng âm thanh như thế? Nhan Tiểu Linh ấm ức đến cực điểm.1

Người đàn ông này là ai mà có thể ăn đậu hũ của cô, chén sạch thanh bạch của cô, anh còn dám gắt gỏng với cô sau khi bức cô một đêm?

Nhan Tiểu Linh cảm thấy ấm ức quá, cô cứ ôm chặt cái chăn bông, hai mắt trừng trừng không khí trở nên đỏ hoe, cái mũi nghẹn cứng lại khiến cho cô không thở được. Hai mắt cay quá, mũi cô cũng cay quá, cô trừng trừng mắt, giọt nóng hổi đến bỏng rát chạy ngang xương mũi thấm xuống chăn bông, cô không thở được há miệng hít vào một hơi phát ra âm thanh sụt sịt nước mắt.

Trần Nghiêm nghiêm mâu, bộ dạng cô ôm chăn thút thít chợt làm anh chạnh lòng, anh hít vào một hơi sâu rồi thở ra thật nhẹ, âm thanh trở nên dịu xuống rõ.

"Em ngồi dậy đi."

Âm thanh anh dịu xuống, Nhan Tiểu Linh càng ấm ức cực điểm, cô nâng lên mu bàn tay chùi chùi quẹt quẹt nước mắt lẫn nước mũi, sau đó nắm chiếc chăn bọc người rồi lật đật ngồi dậy.

Trần Nghiêm cầm lấy cốc sữa vừa nãy đặt trên tủ nhỏ cạnh giường, đưa đến trước mặt cô, âm thanh dịu hẳn xuống không có khó chịu nữa, anh nói.

"Em ngủ cả sáng rồi, uống một chút sữa lót dạ đi."

Nhan Tiểu Linh cả buổi chiều hôm qua cũng chưa có ăn gì đã bị anh bắt lên phòng quấn hết cả đêm, bao tử hiện tại trống rỗng. Cô cũng có chút đói, hơn nữa cổ họng cô cũng đang rất khát, tay cô nắm chăn trên ngực, tay nâng lên cầm lấy cốc sữa.

Cô ngoan ngoãn cầm lấy cốc sữa ấm áp, Trần Nghiêm nhìn gương mặt mới thức dậy đã đẫm nước mắt của cô, đôi mắt tròn đáng thương đỏ hoe hai hàng mi ướt.

Anh khẽ hỏi "Có cảm thấy đau ở đâu không?"1

Nhan Tiểu Linh vừa vặn uống một ngụm sữa là ướt cổ họng, anh hỏi khiến cho mắt cô đỏ hoe, vừa ấm ức vừa tức tưởi phản ứng.

"Anh còn hỏi?"

Đau chết đi được, chỗ nào cũng đau, anh còn hỏi sao?! Hôm qua anh làm gì anh không biết hay sao mà còn hỏi cô có đau hay không? Cô không những đau mà còn rất đau, chỗ nào cũng đau a.

Nhan Tiểu Linh mếu máo đỏ hoe mắt ấm ức, Trần Nghiêm khẽ cười, có vẻ rất hưởng thụ bộ dạng tức giận nhưng không dám nói của cô, anh đáp nhẹ.

"Uống đi, tôi vào chuẩn bị bồn tắm, ngâm mình trong nước ấm một chút sẽ đỡ hơn."

Nhan Tiểu Linh không nhìn anh, cô ôm cốc sữa với gương mặt ấm ức, Trần Nghiêm đứng dậy liền sải bước chân dài đi vào phòng tắm, sau đó cô nghe âm thanh anh xã nước vào bồn tắm.

Hai tay cô ôm cốc sữa ấm, cốc sữa vừa đủ ấm không nóng cũng không lạnh, vừa đủ để cho cô có thể uống lót dạ. Nhan Tiểu Linh uống xong cốc sữa, tay cô cầm cốc thủy tinh, ngón tay cái cào cào vào thủy tinh.

Anh... Như vậy có nghĩa là gì? Cô và anh cứ tiếp tục như vậy mà kết hôn sao?

Cô biết tính cha mẹ cô, nhà họ Trần mà đến hỏi cưới, cha mẹ chắc chắn không chần chừ đá đít cô ra khỏi nhà, bởi cô ăn bám gia đình cả hai mươi sáu năm rồi. Ông bà cũng nôn nóng mong có chàng rể, nhất là mong sớm có cháu.1

Nếu anh và cô cứ như vậy, Trần gia đến dạm hỏi, kết quả chắc chắn là cô phải gả cho anh.

Anh thật sự muốn cùng cô phát sinh quan hệ sao? Nhưng cô với anh không hề biết nhau, cô với anh không hề hiểu nhau, đúng hơn là... Cô và anh không yêu nhau, thế thì làm sao mà kết hôn được?

Không được...

Không yêu thì sao lại kết hôn, chỉ gặp có hai ngày thôi mà, chỉ là... Hai chữ trách nhiệm.

Nhan Tiểu Linh cúi đầu nhìn cốc sữa ấm, đôi mi đẹp sụp xuống che đi đôi mắt tối.

Còn biết chuẩn bị sữa cho cô, còn biết chuẩn bị nước ấm cho cô, tính ra... Anh đúng là có đáng sợ nhưng cũng thật biết chăm sóc người khác, cũng có một chút dịu dàng nhưng mà...

Suy cho cùng, Trần Nghiêm chỉ là muốn chịu trách nhiệm, suy cho cùng, chẳng có một rung động nào ở nơi anh.

Không nên.

Cô không nên kết hôn cùng anh, tuy là mất cả thanh bạch vào tay anh, bị anh ăn sạch sẽ hết rồi, nhưng cô cũng không muốn kết hôn vì trách nhiệm.

Nhan Tiểu Linh nhìn cốc sữa rỗng, móng tay cái cào vào cốc thủy tinh đến đầu móng tay bong tróc. Hai mắt cô đỏ hoe nóng rực, sống mũi đến hai hốc mắt chỉ có cay nồng, mấy giọt nước mắt tí tách nhỏ giọt xuống chăn bông.

Khi Trần Nghiêm trở ra, hai tay áo anh đã xắn lên nhưng nước vẫn bắn bám trên thân áo mấy giọt lấm tấm, anh trở ra với âm thanh dịu dàng nhắc nhở, trên gương mặt anh mang theo một chút cưng chiều.

"Nước ấm rồi, em uống xong chưa? Vào ngâm mình một chút sẽ không đau nữa."

Nhan Tiểu Linh nâng lên gương mặt nhìn Trần Nghiêm, hai mắt cô đỏ hoe cứ tí tách rơi xuống nước mắt, cổ họng đã được sữa ấm xoa dịu nhưng cô cứ phải nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, giọng cô nghẹn, xót xa khẽ gọi.

"Anh Nghiêm..."

Anh không thích cô gọi anh xa lạ là anh Trần, được, cô gọi anh rất dịu dàng hai chữ anh Nghiêm, nhưng sau đó cô lại cất lên một câu chạnh lòng.

"Em không cần anh chịu trách nhiệm."

Cưng chiều trên mặt Trần Nghiêm vụt tắt, anh nhìn gương mặt nhỏ đỏ ửng, hai hàng nước lấp lánh chảy trên gò má, ý cười trên mắt anh vụt tắt, trở nên băng lãnh.

"Em chắc chắn?"

Nhan Tiểu Linh nhìn anh, nhìn tuấn soái nghiêm mâu lại, cô khẽ cúi đầu nhìn xuống cốc thủy tinh trên tay, cô không nhìn anh, cô chẳng đủ cam đảm nhìn anh nữa, trái tim sao lại thật xót xa quá.

Cô chỉ biết anh hai ngày, cô ngủ với anh hai lần, chỉ là quan hệ xá© ŧᏂịŧ, ngoài ra cô không hề hiểu gì về anh cả, có cái gì mà cô phải xót xa kia chứ? Vì sao tim lại cứ thật lùng bùng?

Cô không dám nhìn anh, trái tim cô lùng bùng quá, tâm thất cô xót xa làm sao, nhưng bản thân cô không hiểu được cô vì sao lại đau lòng nữa, cô đang xót xa cho cái gì đây?

"..." Cô chỉ cúi đầu, anh vẫn đợi câu trả lời, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm cốc thủy tinh trong tay, rỉ ra một tiếng nhỏ "Ừ..."

Trần Nghiêm lạnh mặt, con ngươi ý cười tan biến trở nên tĩnh lặng, anh rít vào một hơi thật sau, thở ra một hơi thật bình lặng, giọng nói không còn khó chịu cũng chẳng có vui vẻ.

"Được thôi, như ý em."

Anh xoay người, cất lên bước chân rời khỏi phòng, anh rất nhanh mất hút khỏi căn phòng, chỉ còn một ít hương nước hoa vươn lại.

Anh đi rồi, Nhan Tiểu Linh mới nhẹ nhõm thả lỏng cơ thể, bất giác nước mắt cũng thả lỏng theo cô, mãnh liệt tí tách chảy xuống.

Rõ chỉ là hai ngày, cô vì sao lại xót xa? Xót xa? Xót xa cái gì kia chứ?1