Căn cứ vào lời khai và chứng cứ thu thập được, Diệp Chấn đã phần nào hình dung ra được quá trình thực hiện của kẻ bắt cóc. Hắn ta đã cải trang thành nhân viên thời vụ của nhà hàng, bằng cách nào đó, chẳng hạn như thuốc mê, khiến ba nạn nhân bất tỉnh rồi tẩu thoát bằng cửa thoát hiểm. Hành động của hắn rất mau lẹ và gọn ghẽ. Hơn nữa, để chuẩn bị cho kế hoạch này, hắn hoặc bọn chúng phải biết trước việc Từ Hồng Quân phải có mặt ở nhà hàng Caelum vào buổi chiều hôm đó. Một tên tội phạm chuyên nghiệp, đó là kết luận của Diệp Chấn.
Viên thanh tra không loại trừ khả năng đây là một vụ bắt cóc nhằm mục đích trả thù, ông hỏi Từ Hồng Kỳ:
- Con trai ông có ai là kẻ thù hay không?
Từ Hồng Kỳ ngao ngán lắc đầu:
- Thương trường là chiến trường. Nếu nói đến kẻ thù thì cha con chúng tôi có rất nhiều. Nhưng kẻ nào lại dám bắt cóc Hồng Quân thì quả thật là tôi không nghĩ ra.
TruyenHDDiệp Chấn không ngạc nhiên trước câu trả lời này.
Từ Lục Khiêm ngẫm nghĩ, cũng đưa ra kết luận như bác trai của anh. Hoàng Hà đang ở trên đỉnh vinh quang, mỗi dự án thành công đều có thể mang đến thêm một kẻ thù.
Trong lúc đó, Trương Anh Tuấn liên lạc với gia đình của Hà Xuân Hy và Thái Y Linh để báo tin.
Về phía Ngọc Tú Trinh, cảnh sát Trương hỏi thăm bà về các mối quan hệ của Thái Y Linh, có kẻ nào có thể bắt cóc con gái bà để trả thù hay không. Diệp Chấn không tùy tiện bỏ qua bất kỳ giả thuyết nào. Ông không loại trừ khả năng người bị nhắm đến là Y Linh, còn Từ Hồng Quân chỉ là bình phong để đánh lạc hướng. Tuy nhiên, Ngọc Tú Trinh không đưa ra được cái tên nào.
Về phía Hà gia, Trương Anh Tuấn chỉ đề nghị họ giữ bình tĩnh và hợp tác với cảnh sát. Hà Xuân Hy rõ ràng đã đến sau hai người kia, trên tay còn cầm theo một thứ có vẻ là tập hồ sơ, khả năng là vì công việc gấp nên tìm đến. Hơn nữa, bọn bắt cóc hoặc tên bắt cóc cũng không liên lạc với Hà gia để tống tiền. Có thể kết luận, sự xuất hiện của Hà Xuân Hy chỉ là ngoài ý muốn.
Việc xác định danh tính thủ phạm có vẻ không đi tới đâu, Diệp Chấn chuyển sang suy nghĩ về địa điểm giao tiền chuộc. Ông trải tấm bản đồ ra xem, nhận thấy khu vực tên bắt cóc đề nghị là nơi dễ tẩu thoát nhưng khó mai phục. Nhận định tên bắt cóc là một kẻ chuyên nghiệp trở nên vững chắc hơn. Và bởi vì hắn chuyên nghiệp, thế nên nhân dạng thu thập được có thể chỉ là lớp hoá trang.
Trương Anh Tuấn sau khi kết thúc nhiệm vụ đi thông báo, đứng đợi mệnh lệnh từ ngài thanh tra. Diệp Chấn dùng ngón trỏ chỉ ra vài vị trí có thể mai phục trên bản đồ và giao cho cậu ta sắp xếp.
Từ Hồng Kỳ tỏ ra ái ngại:
- Làm như vậy có ổn không? Lỡ có chuyện gì thì sao?
Diệp Chấn trấn an Từ Hồng Kỳ và cả Nghê Nhi hãy còn đang khóc thút thít.
- Hai ông bà đừng lo. Chúng tôi sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Ngoài mặt nói vậy nhưng thật lòng thì Diệp Chấn không thể đảm bảo được, đối thủ là một tay chuyên nghiệp, khả năng cảnh sát bị bắt bài không phải là không có. Nhưng thanh tra Diệp cho rằng, nếu bọn chúng cần tiền thì sẽ hạn chế gϊếŧ chóc nếu không cần thiết, còn nếu đã muốn ra tay thì có không làm gì chúng vẫn sẽ thực hiện. Mặc dù khả năng thủ tiêu con tin do tức giận là có thể xảy ra nhưng Diệp Chấn vẫn chọn cách hành động không nhân nhượng.
Ngài thanh tra rời khỏi căn biệt phủ của Từ Hồng Kỳ, trước đó không quên dặn dò bọn họ liên lạc ngay với ông nếu tên bắt cóc gọi lại.
Diệp Chấn đi đến khách sạn Ever Blue, đặt một phòng trên tầng cao. Vừa nãy khi xem bản đồ, ông đã phân tích thấy toà nhà này là một trong những nơi thích hợp để quan sát địa điểm giao tiền chuộc. Từ đây có thể dõi theo các tuyến đường không có lắp đặt camera, nơi mà Diệp Chấn khá chắc chắn kẻ bắt cóc sẽ đi qua.
Thanh tra Diệp bước vào căn phòng vừa thuê, thầm nghĩ đây quả là một khách sạn tốt. Nếu được nghỉ ngơi trong căn phòng này thì thật là sảng khoái nhưng đây lại không phải lúc.
Cầm trên tay chiếc ống nhòm chuyên dụng, Diệp Chấn bước ra ban công. Đúng như tính toán trước đó của ông, đây quả là một địa điểm quan sát lý tưởng.
Mỉm cười hài lòng, ngài tranh tra quay vào trong phòng, mở máy tính cá nhân xem qua bản báo cáo nghi phạm vừa được gửi đến. Danh sách dài vô tận, và cũng có vài lý do tình nghi chẳng mấy thuyết phục.
Diệp Chấn nhận xét thấy việc này thật mất thời gian nhưng ông vẫn kiên nhẫn xem qua hết một lượt.
Đến khuya, Diệp Chấn ngáp dài, đưa tay đóng máy tính, chuẩn bị đi ngủ, giữ sức cho cuộc đối đầu ngày mai với bọn bắt cóc.
Ngả lưng trên chiếc giường êm ái, thanh tra Diệp cảm thấy căn phòng này quả thật thích hợp để nghỉ ngơi hơn.