"Bách Tùng! Anh… hai ta lớn tuổi thế này rồi, lời này mà để bọn trẻ nghe được còn không cười chết mất thôi!" Khuôn mặt Tiền Thục Mai vì câu kế tiếp của Bạch Bách Tùng mà đỏ lên, mấy năm qua bà và Bạch Bách Tùng vẫn luôn sống chung theo cách thức tự hiểu ngầm, cho dù không nói ra vẫn có thể hiểu được ý của đối phương. Bây giờ Bạch Bách Tùng chính miệng nói lời này ra, Tiền Thục Mai trái lại không biết nên làm sao, đặc biệt là đã xảy ra một số chuyện như vậy.
"Thục Mai, anh là thật lòng. Em cũng biết chúng ta đã lớn thế này rồi, ta có thể làm bạn đời với nhau thật không hề dễ dàng gì. Tiểu Úc đã có Mạn Nhu, em không phải cũng có anh sao? Chúng ta vốn chính là người một nhà, như bây giờ… không phải càng tốt sao? Lẽ nào em muốn ngày nào đấy Tiểu Úc được gả đi rồi bị bắt nạt bởi nhà trai sao? Chuyện hôn nhân từng thất bại của Mạn Nhu, em cũng hiểu mà. Em không biết khi nãy em ngất đi Tiểu Úc khóc ra sao đâu, không có Mạn Nhu ở bên nó, chắc nó đã sụp đổ mất rồi. Không phải anh giúp con gái mình nói chuyện, mà là anh vốn đã hiểu được, đã lý giải được chuyện của tụi nó rồi. Thục Mai, em nghe anh, nói chuyện rõ ràng với Tô Úc… đừng có nổi nóng, nghe một chút xem con bé nghĩ thế nào, có được không?"
Bạch Bách Tùng nói xong, Tiền Thục Mai triệt để lâm vào ở trong trầm tư. Kỳ thực Bách Bách Tùng nói không sai, cho tới nay bà thân làm mẹ này chỉ biết cung cấp cho con gái ăn ở đi học, nhưng trước sau đều chưa từng cùng nó nói chuyện qua, lần nào cũng là mình bắt ép nó cái này ép buộc nó cái kia. Ngay cả lúc trước khi còn cấp 3 Tô Úc lựa chọn học chuyên ngành ngôn ngữ, bà lúc ấy liền bắt đầu càm ràm, kể đến, Tô Úc cũng coi như là một đứa con biết nghe lời. "Ôi, em nghe anh vậy, ngày mai về rồi sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Úc…."
"Aiz!" Bạch Bách Tùng đáp một tiếng, lấy ra cháo trắng mà Tô Úc mang tới cho Tiền Thục Mai ăn. Bà có thể dự định nói chuyện đàng hoàng với Tô Úc, ý đó đã biểu thị rằng bà đã mềm lòng rồi, nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện của hai đứa trẻ rồi.
Tiền Thục Mai ở lại trong bệnh viện cả ngày, Bạch Bách Tùng cũng ở bệnh viện theo bà tận cả ngày. Đến lúc hai người ngồi taxi trở về, Bạch Mạn Nhu đang ôm Tô Úc ngồi trên ghế sofa, hai người dường như cả một buổi tối vẫn chưa ngủ. Tô Úc vô lực tựa ở trong l*иg ngực Bạch Mạn Nhu, mà Bạch Mạn Nhu thì lại đau lòng hôn trán, sống mũi của cô… Đến khi định hôn đến môi, chị lúc này mới phát hiện Tiền Thục Mai và Bạch Bách Tùng đều đứng ở đó, lập tức đỏ mặt nói: "Bố, dì Thục Mai…"
"Mẹ?" Tô Úc cố gắng mở to hai mắt, thấy thật là mẹ mình đã về, chần chừ một hồi rồi đứng lên.
"Khụ, Tiểu Úc, mày đi vào phòng với mẹ!" Tiền Thục Mai không tự nhiên ho khan vài tiếng, quay người đi về hướng của phòng mình. Bà lớn tuổi, không chịu nổi cảnh tượng đau tim như vậy. Vừa nãy thấy Mạn Nhu chủ động thân mật với con gái mình, trái tim này của bà sắp bị kinh sợ tới nơi rồi. Đi vào phòng của mình, đợi khi Tô Úc đi vào, Tiền Thục Mai liền đóng cửa phòng lại, ngồi xếp bằng ở trên giường, nói: "Mẹ biết cho tới nay mẹ chưa từng nói chuyện đàng hoàng với mày, hôm qua chú Bạch của mày đã khuyên nhủ tao rất nhiều điều. Tao thấy ông ấy nói cũng không sai, mặc dù mày là con gái của tao, nhưng mày vẫn phải có một cuộc sống thuộc về chính mày. Trước kia là mẹ không đúng, hay buộc mày làm này làm kia, hôm nay mẹ cho mày cơ hội, mày đem trong lòng mày nói ra hết cho mẹ nghe, lần này mẹ sẽ không cắt ngang mày, bảo đảm sẽ lắng nghe đàng hoàng…"
"Mẹ? Mẹ nói thật sao?"
"Đến nước này còn có thể xạo sao? Hiện tại mẹ không định trách mắc quan hệ của hai đứa mày, mày cứ nói đi, đem trong lòng mày nói hết ra…"
"Vậy, nếu mẹ bảo con nói… vậy con sẽ nói." Tô Úc do dự chốc lát, cúi đầu ngồi ở bên giường. Cô sợ khi phải nhìn nét mặt bây giờ của Tiền Thục Mai, sợ nhìn xong rồi lại không dám nói lòng mình ra nữa. "Mẹ, thật ra lúc mẹ muốn con nói đáy lòng của con ra, con lại không biết nên nói thế nào nữa. Mẹ nhớ trước đây mẹ từng nói với con gì sao? Mẹ nói chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc, hết thảy đều tốt rồi. Trước khi gặp được chị Mạn Nhu, con thật sự dự định tốt nghiệp xong sẽ nghe lời mẹ an bài tìm một người đàn ông, rồi sẽ kết hôn sinh con với hắn. Thế nhưng sau khi gặp được chị ấy, sau khi trải qua một thời gian dài chung sống, con mới phát hiện hóa ra con không chỉ là con gái của mẹ, không chỉ cần nghe mẹ nói là đủ, mà con còn là một con người thật sự, có tình cảm của bản thân mình. Ở bên cạnh chị ấy con cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng rất hạnh phúc. Con dám cá ngoài chị ấy ra, sẽ không có thêm bất luận người nào có thể khiến con hạnh phúc như vậy. Con biết con nói lời này mẹ nhất định sẽ chán ghét con, nhưng mà Tiểu Tống thật ra có một câu nói rất hay, chị ấy nói mọi người đều cảm thấy nam nữ bên nhau thì thiên kinh địa nghĩa, cảm thấy phụ nữ và phụ nữ, đàn ông và đàn ông là bệnh thần kinh, là tâm thần. Nếu thay một cách nói khác, nếu lúc bắt đầu là nữ nữ, nam nam thì…. phỏng chừng bây giờ một nam một nữ ở bên nhau, chắc cũng bị mọi người chữi thành bệnh thần kinh mất. Con cảm thấy chị ấy nói rất đúng, mẹ luôn mong con hạnh phúc, rút cuộc vẫn luôn buộc con làm theo ý của mẹ. Có nhiều lúc con thật rất uất ức, nhung lại không thể nói ra. Mẹ, con biết con như vậy là một đứa con bất hiếu, nhưng mà con thật sự không thể rời bỏ chị Mạn Nhu… Con chỉ mong mẹ có thể hiểu con, con không còn nhỏ nữa, con hiểu cái gì là tình cảm, cái gì là trách nhiệm!"
"Tiểu Úc này, bỏ chuyện giới tính qua đi, Mạn Nhu nó chung quy cũng lớn hơn con tới hơn 10 tuổi, hơn nữa nó còn đã ly dị nữa. Con…. con thật có thể ở bên nó dài lâu sao? Các con đều là nữ, phụ nữ cuối cùng…" phải có đàn ông mới yên ổn mà.
"Mẹ, con không để ý chị ấy đã ly dị hay không, con cũng không quan tâm chị ấy lớn hơn con bao nhiêu tuổi. Con và chị ấy không phải muốn trải qua những tháng ngày lãng mạn, tình cảm mãnh liệt gì cả, con chỉ muốn cùng chị ấy có một cuộc sống như mẹ và chú Bạch vậy, từng ngày từng ngày đều bình thản, mỗi ngày đều cùng nhau hiểu ý hẹn ngầm với đối phương. Mẹ tin con được không? Con sẽ tiếp tục ở bên cạnh chị ấy, ngoài chị ấy ra, con thật sự không lọt mắt được bất kỳ ai cả!" Tô Úc lại muốn khóc, cô kỳ thực càng muốn nói cô chỉ yêu mỗi mình Bạch Mạn Nhu, lại sợ Tiền Thục Mai bị lời này mà tức giận, cũng chỉ đành nuốt về trong bụng.
"Con yêu nó như vậy, vậy nó thì sao? Nó đối với con…" Tiền Thục Mai do dự chốc lát nhưng vẫn hỏi ra, kỳ thực câu hỏi này đã vốn không cần câu trả lời rồi. Con gái nhà mình chênh lệch với Bạch Mạn Nhu nhiều lắm, nếu như không phải trúng ý Tô Úc, Bạch Mạn Nhu có thể quyết một lòng cưng chiều con mình như vậy sao? Còn chủ động hôn nó nữa.
"Chúng con là yêu lẫn nhau…."
"Ôi, Tiểu Úc này…. Ta thật…." Tiền Thục Mai bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói thêm: "Mày và Mạn Nhu trước hết về thành phố T đi, để tao suy nghĩ thật kỹ đã. Chiếc giường bên chỗ trường học quá nhỏ, có thời gian thì mua chiếc to hơn đi. Nếu cảm thấy không ổn thì cùng Mạn Nhu thuê một căn nhà gần đó ở đi, ở trường học hoài cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì."
"Mẹ?" Tô Úc hơi nghiêng đầu, nói lời như vậy thực sự không phải tác phong của mẹ mình. Hơn nữa, lời vừa nãy ý tứ có phải là đã đồng ý chuyện của các cô rồi phải không?"
"Đi về trước đi, trong nhà có chú Bạch mày ở đây là được." Tiền Thục Mai vén tóc trước thái dương qua, vỏn vẻn một buổi tối, tóc của bà đã trắng hơn phân nửa. Lo thì lo, nhưng đứa con này rốt cục vẫn là con gái của mình. Bạch Bách Tùng thân làm bố, ông ta còn có thể lý giải, bà này làm thân mẹ thì sao không thể thử lý giải đâu? Hơn nữa, Bạch Bách Tùng buổi tối đã nói, nếu là muốn con gái tục hương khói, thì vốn dĩ đã không cần rồi, vì lúc Tiền Thục Mai sinh ra Tô Úc, từ thời khắc ấy, hương hỏa của nhà họ Tô cũng đã đứt đoạn rồi. Nếu thật sự muốn có con, thì cứ để Tô Úc và Bạch Mạn Nhu cùng nhau nhận nuôi một đứa. Dù sao, Bạch Bách Tùng cũng đã nói, bà vẫn còn có Bạch Bách Tùng mà!
Hết chương 67.