Ăn cơm xong, Tô Úc và Bạch Mạn Nhu hai người đưa Tiền Thục Mai đến chỗ xe lửa, sau khi các cô về trường học, Tiểu Tống dòm một chút là nhận ra Tô Úc tựa hồ đang có tâm sự. Dù sao cô ấy cũng là người từng trải, đoán sơ sơ cũng hiểu mảy may: "Sao vậy? Bị mẹ em mắng hay gì sao?" Tiểu Tống liếc nhìn Bạch Mạn Nhu, đúng lúc bây giờ không có lớp, có thời gian để nói chuyện phiếm.
"Cũng không có chuyện gì, nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng mà thôi." Tô Úc đưa nước cho Bạch Mạn Nhu bảo chị uống trước, lại nghĩ đến dáng vẻ lúc ăn cơm khi Tiền Thục Mai nói những câu kia, cô liền cảm thấy run sợ trong lòng. Cô luôn cảm thấy mẹ cô tựa như muốn ăn thịt người vậy, nếu phối hợp thêm hình ảnh ngoài âm thanh ra thì chính là: Mày không chịu tìm người yêu?! Mày mà không tìm thì tao đem mày nhét về trong bụng, coi như chưa từng sinh mày!
"Em không nói chị cũng hiểu, người như chúng ta có thể tìm được tình yêu lâu dài đã là chuyện khó khăn rồi, lại càng khó khăn hơn khi phải comeout với bố mẹ. Như chị, hồi trước chị quen người bạn gái đầu tiên, lòng liền như lửa đốt comeout với bố mẹ, kết quả là ầm ĩ đến mức mẹ của chị định tự sát. Khi đó còn trẻ nông nổi, không quản bố mẹ nghĩ thế nào, kéo hành lý bỏ nhà ra đi… Bây giờ bố mẹ chị vẫn khỏe mạnh, nhưng chị thì tựa như có bố mẹ cũng như không có, ầm ĩ đến mức đó rồi, bọn họ đã sớm coi như không có đứa con gái như chị. Bảo là trừ phi chị yên phận gả cho một người đàn ông nào đó, nếu không thì vĩnh viễn cũng đừng về nhà." Tiểu Tống thoải mái nói, mất mác trên mặt lại không che giấu được đau khổ trong lòng. Con đường này khó khăn bao nhiêu, người ngoài không biết nhưng bản thân cô thì biết rất rõ, bị người nhà khinh bỉ, bị xã hội ruồng bỏ. Vốn tưởng rằng có người yêu thì sẽ có toàn bộ thế giới, nhưng mà căn bản, sự thực vốn không dễ dàng như ta nghĩ!
"Bố chị đồng ý chuyện của bọn chị, nhưng mà mẹ của Tiểu Úc… Bà ấy đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện của bọn chị." Bạch Mạn Nhu khẽ thở dài, chị thật không nghĩ đến Tiểu Tống đã từng trải qua như vậy, nếu so sánh thì chị thật sự vẫn còn rất hạnh phúc. Không nói đến chuyện có thể ở bên cạnh Tô Úc, ít ra chị vẫn còn bố chị ủng hộ.
"Bố chị thật là một người bố am hiểu lòng người, chị không biết, lúc trước mẹ em kiên quyết bảo em bị bệnh thần kinh, còn định đưa em đi bệnh viện chữa bệnh nữa. Yêu người cùng giới với mình là bệnh tâm thần sao? Tuyệt nhiên không phải. Bọn họ cảm thấy nam nữ yêu nhau mới là đạo lý hiển nhiên, mà cho rằng phụ nữ với phụ nữ, đàn ông với đàn ông là chuyện điên khùng, là chuyện khiến người ta ghét bỏ. Thế thay cách nói thử, nếu từ lúc bắt đầu là nữ-nữ, nam-nam thì…. phỏng chừng bây giờ nếu một nam một nữ yêu nhau cũng sẽ thành bệnh thần kinh chắc." Tiểu Tống nở nụ cười, thấy Tô Úc mím môi như đang suy nghĩ cái gì, đứng dậy đi tới trước mặt cô vỗ vỗ bờ vai của cô, nói: "Cứ từ từ đi, mẹ em phải cần em và chị Mạn Nhu dẫn dắt đôi chút, quá nhanh cũng không được, quá chậm thì để bản thân bà ấy phát hiện, càng toi hơn… từ từ mà giải thích đi, ít nhất chị cũng từng cố gắng qua, vì thế nên chị không muốn hai người cũng sẽ rơi vào kết cục giống chị."
"Em hiểu, hai chúng em đi tới bây giờ, tuy rằng không trải qua nhiều chuyện lên voi xuống chó cho lắm, nhưng ít ra cũng đã đi được tới bây giờ. Hiện tại chỉ còn mỗi mẹ em thôi, nói thế nào em cũng không thể lâm trận lùi bước được." Tô Úc đáp trả bằng một nụ cười kiên định, theo bản năng nắm lấy tay Bạch Mạn Nhu. Một luồng ấm áp lan truyền thông qua lòng bàn tay, tựa hồ đang nói cho đối phương biết, mọi chuyện đều sẽ ổn.
Buổi tối, trong phòng ngủ ở trường học, Tô Úc ôm Bạch Mạn Nhu, hai người nhìn nhau không nói gì. Giường tuy rằng rất chật hẹp, nhưng hoàn toàn chứa được hai người ôm nhau ngủ. Tô Úc vẫn còn đang suy tư những lời mà buổi trưa Tiểu Tống nói với cô, trong đầu của cô chợt hiện khuôn mặt mẹ mình, còn có tóc bạc nơi thái dương của bà. Thở dài, Tô Úc hôn lấy tóc của Bạch Mạn Nhu, nói: "Chị Mạn Nhu, có lẽ là em nhạy cảm… Thế nhưng em luôn cảm thấy, lúc ăn cơm mẹ em nói những câu thế không phải là bắn tên không đích, trái lại là bà hẳn nhận ra điều gì cho nên mới như vậy. Em định tìm lúc nào đấy nói chuyện với bà, chú Bạch cũng đồng ý chuyện của chúng ta rồi, em không muốn gạt mẹ em nữa. Vả lại, bà với chú Bạch…."
"Chị hiểu ý của em, em lớn rồi, em muốn làm gì thì cứ đi làm đi. Chỉ là đừng khiến cho dì Thục Mai kích động quá, em cứ từ từ nói suy nghĩ trong lòng em cho dì ấy nghe. Không thì để chị cùng nói với em, chúng ta bây giờ đang yêu nhau, sao có thể để mỗi mình em đi nói được? Dù sao đây cũng là chuyện của hai người chúng ta." Bạch Mạn Nhu nắm lấy mu bàn tay của Tô Úc, đây coi như là hành động theo thói quen, chỉ cần hai người ngủ cùng nhau, chị đều sẽ thỉnh thoảng nắm lấy nơi này của Tô Úc xoa tới xoa lui.
"Chị Mạn Nhu, có chị ở bên thật là tốt." Tô Úc trở tay cầm lấy bàn tay không an phận của Bạch Mạn Nhu, sờ qua sờ lại giống như chị: "Chờ sau này kiếm về hết tiền vốn rồi, chúng ta đi nhận nuôi một đứa trẻ nhé. A…. Nếu chị không thích thì chúng ta sẽ không nuôi, trước hết phải giải quyết chuyện mẹ em trước cái đã."
"Miễn em thích là được rồi, dù sao bây giờ cũng đã đi vào nề nếp hết rồi. Chuyện nhận nuôi, cũng phải đợi dì Thục Mai đồng ý chuyện của hai ta rồi nói sau. Bây giờ nuôi một đứa bé không dễ đâu, chị biết em thấy chị thích con nít nên mới có ý nghĩ như thế. Thật ra mỗi người phụ nữ đều có bản năng của người mẹ, thích con nít cũng rất bình thường, em không cần phải vì chị mà nghĩ đến chuyện con nuôi. Chị có em là được rồi, em không sợ lúc nhận con nuôi rồi, em bé sẽ suốt ngày kề cận chị sao? Đến lúc đó lại ghen…."
"À à à! Chuyện nhận nuôi chúng ta cứ để sau này hãy nói ha!" Tô Úc vừa nghe đến việc có em bé thì không thể mỗi ngày ở bên cạnh Bạch Mạn Nhu, thỉnh thoảng lại bị vướng bận bởi đứa trẻ, cô trực tiếp xua tan ý nghĩ nhận nuôi, cô cũng không muốn có một tiểu tam nho nhỏ trở ngại các cô thân mật đâu.
"Em đấy! Chị biết em sẽ nói thế mà!" Bạch Mạn Nhu nở nụ cười, ánh đèn lờ mờ vẫn đang dừng ở gương mặt trẻ tuổi của Tô Úc: "Tiểu Úc, mấy ngày này chị trước nói cho bố chị, để bố chị nói chuyện với dì Thục Mai đi, qua một thời gian rồi chúng ta sẽ trở về nói rõ chuyện này với bà. Tiểu Tống nói đúng, chuyện này nhanh không được mà chậm cũng không được. Nếu để cho dì Thục Mai tự mình biết chuyện này, phỏng chừng lại ồn ào kịch liệt như mẹ của Tiểu Tống mất thôi."
"Vâng, tính tình mẹ em là vậy đó. Bà mà không hợp một câu nào là đã muốn ném bom rồi, chứ nói chi là bảo bà về chuyện của chúng ta. Có lúc em suy nghĩ, nếu mẹ em có một nửa hiểu ý người như chú Bạch là tốt rồi. Mỗi người bố người mẹ đều luôn miệng bảo muốn con mình hạnh phúc, lời này ai ai cũng nói được, mà đến chuyện hôn nhân đại sự thì hận không thể trói con mình lại đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài. Hạnh phúc, hạnh phúc bây giờ em đã có rồi, chỉ còn chờ vào mẹ em có thể tiếp nhận hay không thôi."
"Vậy…. Tiểu Úc, nếu dì Thục Mai không chấp nhận thì sao?" Em có phải… sẽ rời bỏ chị hay không?
"Chị lại suy nghĩ lung tung gì thế? Không phải chị quên những lời khi chị ở Bắc Kinh nói với em rồi chứ? Chị Mạn Nhu, tình cảm em đối với chị trước giờ chưa từng thay đổi. Nếu mẹ em không chấp nhận, em sẽ chờ đến khi bà chấp nhận, em sẽ không vì mẹ em phản đối mà rời bỏ chị. Chị là người bạn đời mà em nhận định, dù cho em chưa từng trải qua chuyện yêu đương, thế nhưng em cũng biết rõ đạo lý 'tòng nhất nhi chung' (giữ lòng chung thủy suốt đời). Vả lại, giữa chúng ta bây giờ đã sớm không phải là mối tình đầu hay gì gì đó rồi, chị đối với em mà nói không chỉ là người yêu, người thân, mà là một phần trách nhiệm lâu dài. Em nói những lời này cho dù đến già vẫn sẽ giữ lời, vì thế chị đừng suy nghĩ lung tung, chỉ cần chị có thể kiên định đứng ở bên cạnh em, ủng hộ em, không rời bỏ em…. Em sẽ có dũng khí để đi đối mặt tất cả."
"Tiểu Úc… Em thật đã trưởng thành rồi. Chị cũng là người giữ lời, chị sẽ không lại suy nghĩ lung tung nữa." Bạch Mạn Nhu tắt đèn, thoải mái vùi ở trong l*иg ngực của Tô Úc. Nằm trong ngực của cô, chị luôn cảm thấy nơi này là nơi ấm áp thoải mái nhất trên thế giới, chỉ cần là ở trong ngực của cô, chuyện phiền lòng gì đều sẽ tan thành mây khói.
Hết chương 64.