Bữa cơm này chắc chắn là lần ngột ngạt nhất mà Tô Úc đã từng ăn qua, lại vướng bởi đang trước mặt Bạch Bách Tùng và Tiền Thục Mai nên cô không tiện phát tác, chỉ có thể nhẫn nhịn lùa cơm trong chén. Đặng Thiểu Phong và Bạch Bách Tùng hai người cùng uống rượu đỏ, còn Bạch Mạn Nhu thì vẫn cúi đầu ăn cơm không nhìn tới Tô Úc. Trái lại là Tiền Thục Mai, một bên vừa thu dọn thức ăn, một bên vừa cùng Đặng Thiểu Phong bàn bạc những chuyện vụn vặt trong nhà.
"Con no rồi." Tô Úc thực sự không hòa hợp được với Đặng Thiểu Phong, cơm chưa ăn được phân nửa đã diện cớ đi vào nhà bếp. Vốn định lén lút quay về phòng, mới vừa ra đến cửa đã bị giọng hét của Tiền Thục Mai gọi trở về: "Mày đi đâu thế! Sao mỗi khi Thiểu Phong đến đây là mày lại bỏ chạy về phòng vậy, thành thật ngồi chờ một lát ở sofa nói chuyện với Thiểu Phong cho tao!"
"Mẹ!" Tô Úc ấm ức kêu một tiếng, không định ở trước mặt người khác khiến mẹ cô khó xử, đành phải ngồi vào trên ghế sofa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về Bạch Mạn Nhu.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Tiền Thục Mai không quan tâm chuyện gì khác, vẫn cứ ân cần gắp thức ăn cho Đặng Thiểu Phong, tán gẫu với anh ta chuyện này chuyện kia. Đến lúc tất cả mọi người đã ăn cơm xong, Tiền Thục Mai từ chối sự giúp đỡ của Bạch Bách Tùng, nói: "Để Mạn Nhu giúp em là được, anh ngồi đấy đi." Bà nói thế hiển nhiên là đã tính toán sẵn, dù sao Tô Úc hay rất dính vào Bạch Mạn Nhu, nếu bà bảo Bạch Mạn Nhu vào nhà bếp thì Tô Úc phải ngoan ngoãn tán dóc nói chuyện với Đặng Thiểu Phong rồi.
"Vậy bố ngồi đấy đi, để con giúp dì Thục Mai." Bạch Mạn Nhu cười gật đầu về phía Đặng Thiểu Phong, sau đấy bưng thức ăn trên bàn cơm vào nhà bếp đi qua đi lại. Tâm tình của chị gần như là vô cùng tệ, đồ ngu cũng hiểu ý của Tiền Thục Mai là gì, từ đầu đến cuối trong lòng đều chua xót khó nhịn, lại không có cách nào nói ra bất mãn của đáy lòng, chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện gì đứng ở trong nhà bếp dọn rửa với Tiền Thục Mai, nghe bà khen ngợi Đặng Thiểu Phong liên tu bất tận, nào là tốt ở chỗ nào, nào là Tô Úc nếu quen anh ta thì hạnh phúc cỡ nào. Thế nhưng, Tô Úc thật sự sẽ hạnh phúc sao? Bạch Mạn Nhu đột nhiên nghi ngờ, chắc có lẽ em ấy sẽ hạnh phúc chăng, bọn họ nếu ở bên nhau thì dĩ nhiên sẽ được tất cả mọi người chúc phúc, hạnh phúc có lẽ sẽ rõ mười mươi rồi.
Đặng Thiểu Phong ngồi ở trên sofa chốc lát liền muốn rời khỏi, anh ta chào hỏi với Tiền Thục Mai vài câu, lý do lại không phải bởi vì Tô Úc không thèm để ý tới anh ta, mà là trong nhà còn có tài liệu cần xử lý. Vừa nghe anh ta định đi, Tô Úc gần như muốn nhảy dựng lên reo hò lớn tiếng, nhưng Tiền Thục Mai lại lấy lý do không ra cửa được mà bảo cô tiễn Đặng Thiểu Phong ra ngoài.
Đi tới cửa, hai tay Tô Úc khoanh lại, người dựa vào vách tường, tỏ ra vẻ vô cùng có lỗi nói với Đặng Thiểu Phong: "Ngại quá tổng giám đốc, mẹ em là thế đấy, khách tới nhà thì vô cùng khách sáo, hy vọng anh không có hiểu lầm cái gì."
"Hiểu lầm cái gì nhỉ?" Đặng Thiểu Phong cong lên khóe môi, dường như muốn Tô Úc tự mình nói ra.
"Hiểu lầm rằng mẹ em muốn tác hợp chúng ta." Tô Úc thở phào, cô thật sự không muốn Đặng Thiểu Phong hiểu lầm cái gì, tác hợp gì đó toàn là chuyện mẹ cô nhất sương tình nguyện thôi, căn bản chẳng có bất kỳ quan hệ gì với bản thân cô.
"Vậy em muốn làm người yêu anh không? Tô Úc, nói thật anh thật sự rất thích em, nếu em đồng ý thì chúng ta có thể thử quen nhau. Nếu trong lúc đấy em cảm thấy anh không thích hợp với em, thì anh sẽ tôn trọng đề nghị của em, anh có tự tin rằng anh là người đàn ông phù hợp với em." Đặng Thiểu Phong đơn giản nói ra những suy nghĩ trong lòng, anh ta xác thực rất có tự tin, bất luận là bề ngoài hay là gia thế, anh ta đều tin chắc mình là một người đàn ông không có chỗ nào để khiến người khác xoi mói cả.
"Xin lỗi tổng giám đốc, em không có ý định gì với anh cả." Tô Úc bị lời nói của Đặng Thiểu Phong làm kinh ngạc một hồi, cô không nghĩ tới người đàn ông ưu tú này sẽ thật sự thích mình. Nhưng mà cô không thích anh ta, trong lòng cô từ đầu tới đuôi đều chỉ có một mình Bạch Mạn Nhu, không thể dung nạp thêm bất kỳ ai nữa. "Tổng giám đốc, em đã có người mình thích, vì thế trừ cô ấy* ra em sẽ không thích bất kỳ ai khác. Hy vọng anh có thể hiểu được, tác hợp chúng ta đều là ý của mẹ em, không phải em muốn."
*ngôi xưng của TQ khi nói không phân biệt nam nữ."Ồ, haha… hóa ra em đã có người mình thích rồi sao." Trong đồng tử của Đặng Thiểu Phong chớp qua một tia mất mác, anh ta là một người quý phái, dù thế nào cũng không thể đánh mất sự tự tin vốn có của một quý ông. Đưa tay ra, nụ cười Đặng Thiểu Phong vẫn không thay đổi: "Người được em thích thật là may mắn, em đã có người mình thích, xem như là bù đắp sự thất bại của anh, em có thể nắm tay anh một lần không?"
"Đương nhiên là có thể." Tô Úc nở nụ cười, kiềm nén sự tán thưởng với Đặng Thiểu Phong ở bên trong nội tâm. Cô đưa tay ra nắm tay anh ta, nhưng mà một giây sau lại bị Đặng Thiểu Phong ôm vào trong lòng. Một màn như vậy, vô tình lại rơi vào trong mắt Bạch Mạn Nhu và Tiền Thục Mai, đau lòng mất mác là Bạch Mạn Nhu, đắc ý vui vẻ lại là Tiền Thục Mai.
"Tô Úc, không làm người yêu được thì hy vọng chúng ta có thể làm bạn tốt." Đặng Thiểu Phong buông lỏng Tô Úc ra, quay người vào ô tô của mình nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái và khuôn mặt kinh ngạc của Tô Úc đứng ở nơi đó. Lúc xoay người, Bạch Mạn Nhu đã về phòng của mình, còn Tiền Thục Mai thì khoanh hai tay đứng ở trong sân, cười vô cùng vui vẻ: "Ôi Tiểu Úc Tử, ở trước mặt bà còn giả vờ cái gì, đã ôm rồi cơ! Tao nói đúng không, hai đứa bây thật sự có hy vọng!"
"Mẹ, mẹ đủ chưa! Con nói với mẹ lần cuối cùng, con và tổng giám đốc của con không thể nào, hơn nữa khi nãy con đã cùng anh ta nói rõ." Tô Úc đi tới trước mặt bà, chắp tay trước ngực làm vẻ xin tha thứ: "Con van cầu ngài, đừng rỗi chuyện nữa… Chuyện tình cảm cứ để tự chính bản thân con làm chủ!"
"Làm gì mà không thể! Mày làm chủ cái gì mà làm chủ, đàn ông tốt như thế đi đâu tìm hả! Tao mặc kệ, tao không tin là tao không thể khiến hai đứa bây thành một cặp! Mày chờ đi, tao đi gọi điện thoại cho Thiểu Phong liền!" Tiền Thục Mai lại rống lên, quay người đẩy cửa tiến vào phòng khách. Bà chính là nhận định Đặng Thiểu Phong rồi, đàn ông tốt thế đi đâu tìm bây giờ! Gọi điện thoại cho Đặng Thiểu Phong, Tiền Thục Mai tán gẫu vài câu với anh ta rồi lập tức cúp máy. Đương nhiên, Đặng Thiểu Phong không có nói cho bà biết là Tô Úc có người mình thích. Ngồi trên sofa, Tiền Thục Mai đang tính toán trong lòng, làm sao để khiến Tô Úc chủ động làm người yêu với Đặng Thiểu Phong, nghĩ tới nghĩ lui, Tiền Thục Mai quyết định để Bạch Mạn Nhu đi khuyên nhủ Tô Úc. Dù sao Tô Úc và Bạch Mạn Nhu thân thiết như thế, lời của con bé Tô Úc nhất định sẽ nghe lọt tai; thứ hai, Bạch Mạn Nhu là người hiểu chuyện, bảo con bé đi khuyên cũng sẽ tốt hơn.
Tiền Thục Mai về phòng, Tô Úc dĩ nhiên cũng không thể đứng hoài trong sân. Cô mở cửa phòng Bạch Mạn Nhu ra, chị đang nằm trên giường, dường như đã ngủ say rồi, hàng lông mi dài dài nhẹ nhàng rung động. Tô Úc không định đánh thức chị, chỉ dám rón rén bò lên trên giường hôn trán của chị rồi lại rón rén xuống, về phòng của mình mở máy tính ra, đem tài liệu trong hộp thư đều chăm chỉ phiên dịch ra hết.
Haiz, sau khi xác định Tô Úc đã rời khỏi phòng mình rồi, Bạch Mạn Nhu mở mắt ra, ôm đầu gối ngồi ngây ra ở trên giường. Tình cảnh khi nãy cộng với chuyện trên bàn cơm thật sự khiến chị khó chịu, vốn khi đó chị đồng ý làm người yêu của Tô Úc, trong lòng vốn chưa rõ ngọn ngành gì, khi đó chỉ biết là trong lòng rất đau đớn, chỉ muốn để Tô Úc thuộc về mỗi một mình chị mà thôi. Chị nghĩ đến tương lai sẽ phải trải qua thử thách khó khăn, chỉ là đang lúc thử thách rồi thì chị lại cảm thấy Tô Úc có lẽ thích hợp với một cuộc sống bình thường hơn, lấy chồng sinh con, hạnh phúc như vậy là vô cùng quang minh chính đại cỡ nào.
Hết chương 52.