- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 5
Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 5
Viết câu đối Tết là một việc phải cần có kỹ thuật.
Đứng ở bên cạnh Bạch Bách Tùng, Tô Úc cầm tờ giấy vừa mới cắt xong, chăm chú theo dõi ông vung lên bút lông viết xuống Long Phi Phượng Vũ* to đùng trên mặt giấy. Lẽ ra nhìn Bạch Bách Tùng thân sĩ nho nhã như vậy, chữ viết ra cũng phải là nhẵn nhụi nhu hòa, ngược lại chữ ông lại mạnh mẽ mười phần. Tô Úc ở một bên càng nhìn càng thích, dùng một bút lông khác chấm chút mực nước, học theo động tác của Bạch Bách Tùng viết câu đối vừa nãy, xoạt xoạt viết ra bốn chữ lớn Cung Hỉ Phát Tài.
*Long Phi Phượng Vũ: rồng bay phượng múa, ý bảo lối viết thoải mái, tự nhiên, bay bướm mà sống động.
Phốc.
Tờ giấy êm đẹp cứ như vậy bị Tô Úc phá hủy, nhìn bốn chữ xiêu vẹo nghiêng ngả trên mặt giấy, Tô Úc hận không thể đem bút lông ném ra ngoài. Cô là học theo Bạch Bách Tùng cơ mà, tại sao không viết ra được thần vận, lưu loát sinh động giống ông được cơ chứ! Thời điểm mà cô tức giận muốn đem "tác phẩm" của mình vo thành một cục vứt trên mặt đất hung hăng đạp mấy cái, Bạch Bách Tùng lại thân thiết sờ đầu của cô, ở phía trên viết ra vài chữ, vừa nói: "Viết chữ bút lông cũng cần cách thức, một đường chữ một nét bút đều có vị trí của riêng nó. Giống như hồi đó con học tiểu học viết chữ Hoa ở trên từng đường kẻ vậy, con tiếp tục viết đi, phải có kiên nhẫn, mọi việc đều sẽ thành công."
"Vâng ạ." Tô Úc liếc mắt nhìn câu đối Tết mà Bạch Bách Tùng vừa viết xong, học theo ông một lần nữa cẩn thận cầm bút lông dụng tâm viết, một lần nữa viết ra bốn chữ to Cung Hỉ Phát Tài. Lần này cùng "chữ Thảo*" vừa nãy chênh lệch trời đất rõ ràng, cô hưng phấn đem chữ vừa viết xong khoe với Bạch Bách Tùng, nghe ông khen mình: "Ừ, viết không tệ. Chữ của con có phần giống hình dạng của thể chữ Liễu* đấy!"
*chữ Thảo: chữ Hán được viết rất nhanh.
*thể chữ Liễu: viết theo phong cách của Liễu Công Quyền, một nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường, Trung Quốc.
"Hì hì, là do chú Bạch ngài dạy tốt." Tô Úc là dạng người mà cho một chút nước biển liền tràn lan, cho một chút ánh mặt trời liền rực rỡ. Nhưng mà chỉ một mình Bạch Bách Tùng khen ngợi vẫn chưa đủ thõa mản lòng hư vinh của cô, trực tiếp cầm giấy câu đối chạy vội ra ngoài, đứng trước mặt Bạch Mạn Nhu đang chuyên tâm lau kính, ưỡn ngực nói: "Chị Mạn Nhu, thế nào? Chữ của em không tệ phải không!"
Hôm nay Bạch Mạn Nhu mặc áo nhung cổ tim, tuy rằng tóc được kẹp đơn giản, nhưng vẫn có vài cọng tóc không nghe lời rũ xuống. Chị là một người phụ nữ tự nhiên, rất ít khi trang điểm. Cũng bởi vì như thế, giờ khắc này, chị tựa như một người phụ nữ lười biếng vừa mới rời giường, cả người tràn đầy một loại hơi thở gợi cảm. Nhìn Tô Úc đưa cho chị câu đối còn chưa có trọn vẹn, lại giống như dâng hiến vật quý, tuy rằng chữ như thế chị cũng có thể viết ra, nhưng cũng không nhẫn tâm phá hủy hưng trí của cô, nhợt nhạt nở nụ cười: "Viết không tệ, nếu so sánh thì khá hơn nhiều so với kiến trúc sư đấy."
"Chị Mạn Nhu, chị đừng có đùa giỡn em nữa mà!" Phản ứng của Tô Úc xác thực có chút chậm nửa nhịp, cô nhìn Bạch Mạn Nhu vẫn liên tục chăm chú lau kính cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào trên người chị, tựa như thiên sứ giáng trần. "Chị Mạn Nhu, hôm nay chị thật xinh đẹp!" Tô Úc sững sờ nói, không phải người phụ nữ nào cũng giống như Bạch Mạn Nhu, cho dù không cố ý khuếch đại vẻ đẹp của chị, chị cũng có thể xinh đẹp đến ngạt thở. Tô Úc không ghen tị, cô thân thiết với Bạch Mạn Nhu cũng giống như Bạch Bách Tùng đối xử tốt với cô vậy, trong chớp mắt liền như thế. Ở trong mắt của cô, có thể cùng ở chung với một người phụ nữ như thế, được gọi một câu chị Mạn Nhu, thật làm người ta vui vẻ.
"Em nha, ngày nào chị cũng như thế cả! Em cái cô nhóc xảo quyệt!" Bạch Mạn Nhu nhẹ nhàng vuốt mũi của cô, là phụ nữ ai cũng đều thích nghe người khác khen ngợi, Bạch Mạn Nhu cũng không ngoại lệ. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Bạch Mạn Nhu lại vui rạo rực, thậm chí có một chút ngại ngùng.
"Tiểu Úc Tử, mày đang cầm tờ giấy rách ở đây khoe khoang cái gì đó?" Tiền Thục Mai vừa mới dọn dẹp trong phòng xong đi ra liền nhìn thấy Tô Úc cười ngây ngô đứng trước mặt Bạch Mạn Nhu, đi tới đoạt lấy giấy trong tay cô, nhìn bốn chữ to nghiêng nghiêng ngửa ngửa nói: "Tao nói mày cuồng Thảo* viết không tệ nha, Cung Hỉ Phát Tài? Mày viết như thế còn làm sao mà phát tài hả con!"
*cuồng Thảo: một kiểu chữ Thảo.
"Mẹ! Mẹ không nhìn thấy chữ trùng bên này sao!"*
*Lần một và lần hai Tô Úc đều cùng viết trong một mặt giấy, vì thế ý cô bảo mẹ cô xem chữ đẹp chứ đừng xem chữ xấu~
"Tao thấy chứ, còn chẳng bằng chữ bút máy của mày hồi bé! Giờ tao mới phát hiện, mày càng lớn viết chữ càng kém." Tiền Thục Mai rất không nể mặt giội một chậu nước lạnh cho Tô Úc, cuối cùng còn nhắc tới một câu: "Lại còn chị Mạn Nhu thật xinh đẹp, lão nương nuôi mày nhiều năm như vậy cũng chưa nghe mày khen tao đẹp bao giờ, đúng là đồ thứ quải cùi chỏ ra bên ngoài! Bạch Nhãn Lang*!"
*Bạch Nhãn Lang: chỉ loại vong ân bội nghĩa.
"Ngạch." Tô Úc rốt cuộc hiểu, mẹ cô đúng là chê cô khen người khác không khen bà. Lão phật gia tuyệt đối không thể đắc tội, Tô Úc nịnh nọt đi theo sau Tiền Thục Mai, cười đầy "phúc hậu": "Mẹ, tại sao trước đây con không thấy mẹ đẹp như vậy! Đây quả thực là một cành hoa nổi danh mười dặm tám hương, tuy rằng lớn tuổi một tí, nhưng vẫn còn là một người phụ nữ xinh đẹp lại thướt tha nha!"
"Haha." Bạch Mạn Nhu đang lau cửa sổ bị lời nói của Tô Úc chọc cười, trước đây cô từng nghe Tiền Thục Mai nói Tô Úc đứa nhỏ này thú vị, hôm nay xem như là được chân chính kiến thức. Thật sự dễ thương, xem xem, nói như vậy ai mà chẳng tức giận được. Tiền Thục Mai lập tức đạp cái mông của Tô Úc một cước, nói: "Mày cái con Bạch Nhãn Lang! Lão nương thế nào mà kêu một cành hoa nổi danh mười dặm tám hương! Mày làm như lão nương ra ngoài làm xiếc à!"
"Trời ơi, mẹ đừng có động bất động liền sử dụng bạo lực gia đình được không chứ! Con đi theo chú Bạch học viết bút lông, không để ý tới mẹ!" Tô Úc vỗ vỗ dấu chân trên mông cô, xẹt một chút nhảy vào bên trong phòng, đem kính mắt đẩy lên, khiêm tốn đi tới chỗ Bạch Bách Tùng lãnh giáo thư pháp.
Viết câu đối xong, phòng ở cũng quét sạch một lần từ trong ra ngoài, giúp lão tổ tông rán khoai lang, luộc củ cải gì đó đều xong hết. Đem câu đối treo lên cửa viện cùng cửa phòng, hôm nay chính là 30 Tết, buổi tối còn phải thức đêm xem tiết mục giao thừa.
Sáng sớm Tô Úc đã bị Tiền Thục Mai đẩy mạnh vào phòng tắm bắt cô tắm rửa, đem đồ lót cũ đều thay bằng mới, bởi vì như thế mới có thể sang năm đón điềm tốt. Điểm tâm cùng bữa trưa đều giống như cũ, bình thường. Đến buổi tối, Bạch Bách Tùng lại đeo lên tạp dề của ông cùng Tiền Thục Mai bận rộn trong phòng bếp. Cùng Bạch Mạn Nhu ngồi trên ghế salông ăn hoa quả, trong lòng Tô Úc trước sau như cũ vẫn cảm thấy ấm áp. Mấy ngày nay, nhà cô cùng nhà Bạch Mạn Nhu luôn cùng ăn cơm, có lúc nhìn Bạch Bách Tùng và mẹ của cô cùng nhau làm việc, trong lòng Tô Úc lại luôn luôn kỳ vọng. Không phải chỉ có mẹ và nhà của cô, mà là cái loại hoàn chỉnh kia, một cái chân chính gia đình.
Cơm tối hôm nay là một buổi thịnh soạn nhất tính từ khi Tô Úc trở về tới nay, những món ăn phàm là cô yêu thích đều có ở bên trong, thậm chí còn cả bánh bao chiên mà cô thích ăn. Lẽ ra đêm giao thừa không nên chiên bánh bao cái loại món ăn không ra hồn này, nhưng mà Bạch Bách Tùng nghe nói Tô Úc thích ăn, vẫn cứ khăng khăng đòi chiên hai cái bánh bao cho cô ăn một trận. Mở Ti-vi, bốn người quây quần bên nhau vừa ăn cơm tối vừa "bình luận" tiết mục liên hoan mừng năm mới đang được chiếu. Nửa ăn nửa xem nửa nói, một bữa cơm ăn gần mất nửa giờ mới xong. Khó được hôm nay ăn no bụng, Tô Úc ưỡn cái bụng có chút tròn vo nằm trên ghế sa lông cùng với Bạch Mạn Nhu xem ti-vi, vừa xem vừa cười ngây ngô.
Trái cây đặt trên khay trà gần như là bị một mình Tô Úc ăn hơn phân nửa, ăn no dĩ nhiên là buồn ngủ, Tô Úc liếc nhìn Bạch Mạn Nhu đang xem TV, thuận thế nằm trên đùi chị tiếp tục xem TV. Hai người ai cũng không lên tiếng, Bạch Mạn Nhu không cảm thấy hành động của Tô Úc có gì bất ngờ cả, ngược lại còn khoát lên trên bả vai của cô, thuận tiện đem trái cây đã lột vỏ nhét vào trong miệng cô. Ăn thêm được mấy cái, Tô Úc xoay người để cho mặt của cô đối diện với bụng của Bạch Mạn Nhu, nheo mắt lại. Trên người của Bạch Mạn Nhu có một mùi nước hoa rất dễ chịu, Tô Úc vừa nghe liền đã ngủ, đêm trừ tịch đón giao thừa cái gì đều đã bị cô quăng ở sau đầu.
Nhẹ nhàng giúp Tô Úc lấy kính mắt xuống, Bạch Mạn Nhu cúi đầu vuốt ve khuôn mặt ngủ say của cô, nét trẻ con trên khuôn mặt cô vẫn còn đó, làn da mềm mại tựa như em bé mới sinh, không giống như chị, mỗi ngày phải dùng sữa tắm, sữa rửa mặt các thứ để bảo dưỡng làn da. Hình như là cảm giác được có cái gì trên mặt của mình, Tô Úc động thủ gãi gãi lên mu bàn tay đang đặt trên khuôn mặt cô của Bạch Mạn Nhu, Tô Úc ngủ căn bản vẫn tưởng rằng đang ở trong phòng của cô, mà cô lại có thói quen ôm gối ôm ngủ, theo thói quen cũ mà đem đầu cọ cọ bụng Bạch Mạn Nhu, ngay cả nước miếng cũng quẹt ở trên chiếc áo lông cừu mới tinh của Bạch Mạn Nhu.
Bùm! Tiếng pháo hoa ở thời điểm 12 giờ vang lên, Tô Úc bị tiếng pháo đánh thức, mở mắt ra lại phát hiện chỉ có Bạch Mạn Nhu cùng mình ở trên ghế sa lông, còn là để cho cô gối lên mà ngủ. Xoa xoa đôi mắt lim dim vì buồn ngủ, Tô Úc mơ mơ màng màng dựa sát vào Bạch Mạn Nhu, nói: "Chị Mạn Nhu, mẹ em và chú Bạch đâu rồi?"
"Đi ra ngoài đốt giấy tiền vàng bạc rồi." Bạch Mạn Nhu giật giật cái chân bị Tô Úc nằm lên mà tê tê, tự tay giúp cô đeo mắt kính, nói: "Tết rồi, em không chúc Tết chị sao?"
"Chúc Tết chị có tiền lì xì không?" Tô Úc nháy mắt với chị một cái, quay đầu thấy tiết mục mừng năm mới trên TV vẫn còn đang chiếu, lại ngồi thẳng mà đem trái cây ăn tiếp: "Hì hì, em giỡn đó, chị Mạn Nhu năm mới khỏe mạnh!"
"Hừ, thế này còn tạm chấp nhận." Bạch Mạn Nhu xoa xoa đầu của cô, làm cho tóc của cô vừa mới ngủ dậy đã lộn xộn nay còn lộn xộn hơn, từ trong túi quần lấy ra một con lợn nhỏ được làm bằng thủy tinh đưa cho Tô Úc: "Em đều lớn như thế, lì xì chị sẽ không cho. Nghe dì Thục Mai nói em yêu thích những món đồ chơi nhỏ, so sánh với tiền mừng tuổi thì cái này chị nghĩ sẽ tốt hơn."
"Thật đáng yêu!" Tô Úc đem con lợn nhỏ đặt vào lòng bàn tay, nhìn đôi mắt tròn vo nho nhỏ của lợn con, lại làm cho cô nhớ đến con lợn béo mà chính tay cô tự làm đặt ở trong ngăn kéo. "Chị Mạn Nhu, bí mật hôm trước chị nói chính là cái này sao?" Nhớ đến ngày đó cùng Bạch Mạn Nhu đi mua hoa quả vô tình đi ngang cửa hàng trang sức, Tô Úc nhất thời hiểu bí mật mà chị hôm đó nói tới là gì rồi. Trong lòng đột nhiên có cảm giác hạnh phúc, Tô Úc vui vẻ đem nó làm móc khóa điện thoại di động, lại bất ngờ nhìn thấy mấy cuộc điện thoại nhỡ cùng tin nhắn của Hứa Đình.
"Đúng rồi, là cái này đó, em có thích không?" Bạch Mạn Nhu cười nói, lại thấy cô đang nhanh nhẹn bấm điện thoại, cũng không nói nữa, chỉ lặng lặng nhìn cô chăm chú gửi tin nhắn, trên mặt hiện lên nụ cười nhợt nhạt.
"Thích lắm, thích lắm, chị Mạn Nhu, em yêu chị chết mất!" Tô Úc đem điện thoại bỏ vào trong túi, vui vẻ ôm lấy Bạch Mạn Nhu, dùng sức hôn một cái trên khuôn mặt chị. Tinh thần bỗng dưng hưng phấn, Tô Úc dùng lời kịch "bác ái" luyên thuyên không ngừng, liên tục ở trên sofa nhảy cà tưng cà tưng. Mùi nước hoa nhàn nhạt bay đến, cô cọ đầu ở hõm vai Bạch Mạn Nhu nũng nịu, trong miệng thì thào: "Chị Mạn Nhu, trên người chị thật là thơm."
Hết chương 5.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 5