Lúc chuông điện thoại vang lên là lúc Bạch Mạn Nhu đang đứng ở trong quầy tính tiền cho khách hàng, lúc này là thời điểm bận rộn nhất trong ngày. Chị vốn định mặc kệ tiếng chuông vang vọng, định trước xử lý chuyện trong tay trước, lại nhìn thấy đấy là số điện thoại của Tô Úc liền theo thói quen nhấn nút nghe. Giọng nam trầm thấp mà từ tính vang lên làm Bạch Mạn Nhu tràn ngập nghi hoặc, sau khi đối phương bảo Tô Úc đang bị sốt nằm ở trong bệnh viện trung tâm của thành phố T, chị chỉ cảm thấy cả cơ thể bỗng chốc mềm nhũn, ý niệm duy nhất trong đầu chính là nhanh chóng chạy đến bệnh viện nơi Tô Úc đang nằm.
Đằng sau còn có vài người khách đang chờ tính tiền, Bạch Mạn Nhu gấp gáp đến chỗ Tô Úc nên chỉ đành xin lỗi bọn họ rồi mời bọn họ đi ra ngoài. Chị đem những tờ tiền có giá trị lớn trong hộp thu ngân bỏ vào trên người, cũng không thông báo gì cho Bạch Bách Tùng cùng Tiền Thục Mai, khóa cửa siêu thị xong liền đi thẳng đến trạm xe buýt. Vào lúc này không có xe buýt đến thành phố T, ít nhất cũng phải chờ thêm mười lăm phút mới có. Nhưng Bạch Mạn Nhu ngay cả năm phút đồng hồ để tính tiền xong cũng không thèm đợi, chứ nói chi là mười lăm phút. Chị trực tiếp chặn chiếc taxi xung quanh trạm xe buýt, lại không thèm mặc cả giá tiền với tài xế, chỉ báo nơi cần đến rồi tựa như người đang ngồi trên đống lửa đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng giục tài xế chạy nhanh chút nữa, nhanh lên chút nữa.
Tài xế nhìn sắc mặt chị lo lắng báo nơi cần đến là bệnh viện, tưởng thân thích nhà chị đã xảy ra chuyện gì, rất là phối hợp cố gắng tăng nhanh tốc độ xe. Vốn nên là bốn mươi phút mới đến nơi mà tài xế chỉ mới ba mươi mấy phút là đã đến chỗ cần đến. Trả tiền cho tài xế xong, bởi vì đi quá nhanh nên lúc xuống xe Bạch Mạn Nhu bị đau mắt cá chân, nhưng lòng đang lo lắng cho Tô Úc nên vượt qua tất cả, chị căn bản là không cảm giác được nỗi đau nhức, một lòng một dạ đi thẳng đến phòng bệnh Tô Úc đang ở.
"Tiểu Úc!" Bạch Mạn Nhu chạy cực nhanh, thở không ra hơi đẩy cửa đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay của Tô Úc nằm ở trên giường, người ở bên cạnh cô lại là Đặng Thiểu Phong ăn mặc hơi mất trật tự. Anh ta thấy Bạch Mạn Nhu đã đến, lập tức đứng dậy tiếp đón chị, nói: "Cô đã đến rồi, Tô Úc em ấy vừa nãy sốt cao thiếu chút nữa ngất xỉu ở công ty, bác sĩ nói là trong cơ thể em ấy tích tụ lửa nóng lâu ngày tạo thành triệu chứng nóng phổi, hơn nữa em ấy ăn uống không có quy luật, có hiện tượng bệnh kén ăn mức độ thấp."
"Em ấy…. không có chuyện gì chứ?" Mặc dù Bạch Mạn Nhu đang cùng Đặng Thiểu Phong nói chuyện, nhưng tầm mắt một khắc cũng chưa từng từ trên người Tô Úc dời qua ai cả.
"Sẽ không có gì đâu, đợi hết sốt rồi kiểm tra thêm một lần nữa." Đặng Thiểu Phong quay đầu lại, liếc nhìn Tô Úc 'người sống đời sống thực vật', hơi hơi sửa sang lại cổ áo mình, nói: "Cô đã đến rồi, vậy tôi trước hết trở lại công ty. Nếu như Tô Úc hết sốt rồi tỉnh lại, phiền phức cô bảo em ấy gọi điện thoại nói cho tôi biết, rồi bảo em ấy nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi đi trước."
"Cám ơn cậu đã đưa Tô Úc đến đây, đã làm phiền cậu rồi."
"Không có gì, đây là việc tôi phải làm, tôi đi trước." Đặng Thiểu Phong lễ phép gật đàu, sau khi ra khỏi phòng thuận tiện đóng cửa lại, lái xe rời đi bệnh viện. Anh ta đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn sót lại chị và Tô Úc còn có vài giường bệnh không người. Mu bàn tay Tô Úc đang gâm kim, phía trên có một vải băng màu trắng bao quanh thật chặt. "Tiểu Úc…." Giọng nói Bạch Mạn Nhu nghẹn ngào, chị ngồi vào bên kia giường, nửa ôm lấy cơ thể đang nóng lên của Tô Úc, gò má ma sát qua lại khuôn mặt của Tô Úc, nói: "Em đồ ngốc này, đã bảo là không cho em suy nghĩ lung tung rồi mà? Tại sao không nghe lời chị nói chứ? Người là sắt, cơm là thép, như em vậy…. ngay cả bản thân cũng chẳng chăm sóc tốt…. làm sao, làm sao để chị giao mình cho em được…."
"Tiểu Úc…. em biết không? Khuyết điểm lớn nhất của em chính là hở một tí là suy nghĩ lung tung, mà thật ra em suy nghĩ tích cực thì cũng thôi đi, nhưng mỗi lần đều suy nghĩ đến những chuyện tiêu cực. Tiểu Úc, em dằn vặt cơ thể mình thành như vậy, lẽ nào không biết rằng chị sẽ khó chịu, sẽ đau lòng hay sao? Nếu như dì Thục Mai biết được, chắc chắn dì ấy sẽ lo lắng…."
"Thật ra mấy ngày nay chị đều nghĩ đến chuyện của chúng ta, chị thật hy vọng chị bây giờ cũng trẻ tuổi như em, thế thì mặc kệ đi nhầm bao nhiêu bước nữa đều có cơ hội lựa chọn thêm một lần nữa. Em chỉ biết giấu tâm sự ở trong lòng, lại đâu hiểu hết nỗi lo lắng của chị? Em mới hai mươi mấy tuổi, thời gian quý báu còn đang chờ đợi em. Hơn nữa, tính cách em hay bất định…. ngộ nhỡ sau này chúng ta cãi nhau, em phủi mông một cái rồi rời đi…. Vậy chị, em bảo chị làm sao bây giờ?"
"Chị nghĩ em nhất định cảm thấy chị không thành thục, phàm là người trưởng thành sẽ không nói những lời trẻ con muốn cùng ai bên nhau cả đời. Nhưng chị rất muốn, thật sự rất muốn… chị không phải là những cô gái chạy theo trào lưu thời thượng, chị chỉ muốn sống những ngày tháng bình thường…. Chị, chị muốn cùng em, cùng dì Thục Mai, và cùng cả bố…. sống hết đời như vậy." Bạch Mạn Nhu chợt thì thào, nhớ đến quá khứ chịu uất ức ở trong nhà Trâu Húc, nước mắt bất giác từ trên gương mặt rơi xuống cổ Tô Úc, lành lạnh…. sau đó nóng hổi.
Có lẽ là giọng nói của Bạch Mạn Nhu quá quen thuộc, hoặc giả có lẽ là mùi hương quen thuộc tren người khiến Tô Úc nhung nhớ, hoặc có lẽ là chị luôn liên tục nói chuyện bên tai cô mà quá mức ồn ào. Tô Úc cuối cùng từ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê dần dần chuyển hình, cô nhọc nhằn mở mắt ra, giơ tay chậm rãi lau đi nước mắt của Bạch Mạn Nhu. Thấy chị nhìn mình, Tô Úc miễn cưỡng nở ra nụ cười, giọng nói vẫn vô lực như trước: "Chị Mạn Nhu…. tại sao chị cũng tới đây? Chị không nói cho mẹ em biết chứ?"
"Sớm biết em ngược đãi thân thể mình như thế, chị nên dắt dì Thục Mai đến đây dạy dỗ em một trận!" Bạch Mạn Nhu cuối cùng vẫn không nhẫn tâm trách cứ Tô Úc, quan tâm nói: "Đã cảm thấy đỡ hơn không?"
"Em không có ngược đãi bản thân.. chắc là do ăn không ngon nên dạ dày thu hẹp đi."
"Em còn nói dối nữa đi! Có biết chị lo lắng cho em thế nào không, suýt chút nữa em hù chết chị rồi!"
"Em sai rồi được không? Chị Mạn Nhu…. em rất nhớ chị." Tô Úc dùng cánh tay còn lại sờ vào sau lưng của Bạch Mạn Nhu, người bị bệnh đều trở nên yếu đuối, Tô Úc cũng không ngoại lệ, cũng bởi vì quá mức yếu đuối làm cho cô muốn làm xằng làm nũng với người cô yêu: "Hôn em một cái có được không, mấy ngày nay em thật sự rất khổ sở…. hôn em một cái được không? Hôn hai má cũng được…."
Tô Úc nói trắng ra mà không thèm quanh co lòng vòng, Bạch Mạn Nhu nghe xong liền đỏ mặt, ngại ngùng không thôi. Chị xoa bóp hai má Tô Úc, nói: "Vậy em đồng ý với chị, sau này không được suy nghĩ lung tung nữa… lại càng không được có những ý nghĩ tiêu cực. Chị muốn em cho chị thời gian, nhưng chị không muốn em cố ý tránh mặt chị… Cũng không muốn em ngược đãi bản thân như thế, ngay cả cơm cũng không ăn! Lại còn sốt cao đến mức nhập viện…. em thật là, chị, chị hôn chết em luôn!" Bạch Mạn Nhu có chút nói năng lộn xộn, chị cầm lấy miếng băng trên cây kim của Tô Úc để cố định lại cái tay kia, cúi người ngậm lấy môi Tô Úc.
Đôi môi này không lạnh lẽo như ngày mưa hôm ấy, trái lại lại khô ráo nóng bỏng. Nhưng như vậy thì làm sao chứ? Bạch Mạn Nhu vẫn không rời đi đôi môi ấy, chị bắt chước hành động của Tô Úc ngày đó, dùng đầu lưỡi phác họa qua lại đôi môi nóng bỏng ấy, để nó dần dần ướŧ áŧ. Hai gò má Bạch Mạn Nhu hồng hồng càng tăng thêm vẻ kiều mị mê người, chị có thể cảm giác được môi Tô Úc hơi hé mở, để cho chị một khe hở xâm chiếm vào. Lần này, chị không do dự, trái lại thuận theo đối phương xâm nhập vào lãnh địa, chầm chậm mà dây dưa kịch liệt.
"A…." Tô Úc hôn môi thiếu điều muốn nghẹt thở, chờ Bạch Mạn Nhu tách khỏi môi mình cô liền nhắm mắt lại, mở to miệng ra hô hấp lấy: "Chị Mạn Nhu, chị thích em sao?" Tô Úc nở nụ cười, chị ấy thích mình phải không? Không phải thích giữa chị gái và em gái…. là thích như bản thân mình thích chị chăng.
"Em là đồ ngốc, chị chỉ nói một lần, khi nãy em ngủ không nghe thấy thì cũng không phải lỗi của chị. Ngược lại, em mau khỏe lên đi, không thì chị đem chuyện em bị sốt nói cho dì Thục Mai!"
"Chị cũng biết khi nãy em ngủ thϊếp đi không nghe được mà, chị lặp lại lần nữa cho em nghe đi?"
"Mặc kệ, dù thế nào… em, em sau này không được lại suy nghĩ lung tung."
"Vậy thế này có được không, nếu như chị thích em…. thì, thì hôn em một cái; nếu như chị không thích em, thì thôi không cần làm gì cả." Tô Úc vô tội chớp chớp mắt, chờ đợi đáp án của chị.
"Chỉ biết giở thủ đoạn thôi!" Bạch Mạn Nhu bị lời nói của cô làm cho dở khóc dở cười, nhưng vẫn lần thứ hai cúi người hôn lên môi Tô Úc, dùng hành động để nói cho cô biết rằng mình thích cô. Đôi môi kề vào nhau rồi lại tách ra lần thứ hai, Tô Úc hài lòng nắm chặt tay Bạch Mạn Nhu nói: "Em yêu chị, chị cũng thích em… chúng ta đến với nhau có được không?"
"Tiểu Úc…. thích và ở bên nhau là hai chuyện khác nhau. Chị biết chị nói những lời này sẽ khiến em lại suy nghĩ lung tung, nhưng em nên biết sau này chúng ta đến với nhau sẽ cần trải qua bao nhiêu khó khăn… Mà em chỉ mới trẻ tuổi như thế, coi như đã trưởng thành rồi thì cũng chẳng thành thục được bao nhiêu… Ngộ nhỡ sau này em gặp được một người đẹp hơn chị, lại ưu tú lại giàu có rồi sao đây? Mà người đó lại yêu em, vậy không phải là em sẽ rời bỏ chị sao? Chị muốn em cho chị thời gian, chỉ là muốn để bản thân suy nghĩ kỹ càng những việc này…. Hai người đến với nhau cần nhất chính là tin tưởng cùng khoan dung, chị không biết…. nếu chúng ta ở bên nhau, có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau được hay không…"
"Có thể!" Tô Úc lại kích động lên, cô giãy dụa muốn ngồi xuống nhưng bởi vì cả người không có sức lực mà xụi lơ ngã xuống: "Chị tin em, em chỉ yêu mình chị… Bất luận gặp phải ai em cũng chỉ yêu mình chị. Hơn nữa, tình cảm là cần thời gian để chứng minh, em chỉ biết… em thích chị, vì thế em không hối hận… Em sẵn lòng trải qua mọi thử thách."
"Được rồi được rồi, em xem…. lại suy nghĩ lung tung rồi…. những gì em nói chị đều hiểu, bây giờ không phải là thời điểm nói về chủ đề này. Em phải mau mau hạ sốt, mau mau khỏe lên… Bằng không đừng nói những chuyện này với chị nữa, nghe được không hả!"
"Ô… vậy chị ở đây với em… chờ em hạ sốt rồi chúng ta cùng nhau quay về." Tô Úc uất ức kéo Bạch Mạn Nhu, còn nói: "Lại hôn thêm một lần nữa có được không! Hì hì… em là người bệnh, vì thế chị phải thỏa mãn yêu cầu của người bệnh…"
"Em đó!" Bạch Mạn Nhu nhéo lỗ tai Tô Úc, cuối cùng vẫn hôn xuống thêm lần nữa. Một khắc đó, chị cảm thấy hai người các nàng đã thuộc về nhau, căn bản không cần chính mồm nói cho đối phương biết rằng ai đồng ý với ai cái gì. Bởi vì, cho dù là bây giờ…. chị đều đồng ý vì Tô Úc mà làm tất cả.
Hết chương 35.______Editor: Ôi thế là chúng ta đã đi được nửa chặng đường rồi, còn 34 chương nữa tương đương 34 ngày tương đương hơn 1 tháng nữa là đã hết truyện~~Những chương qua chân thành cám ơn các vị độc giả đã vote, đã comment, cám ơn các vị đã thanks bên BGT, đôi khi chỉ cần một cái vote nho nhỏ là mình đã vui rồi. Chúng ta cùng cố gắng 34 chương còn lại nha >3