- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 26
Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 26
Tô Úc và Bạch Mạn Nhu đều cùng lúc tỉnh lại, hai người ôm nhau ngủ thật rất ăn ý, người này tỉnh lại thì người kia có thể cảm giác được động tác của đối phương mà cũng tỉnh dậy theo, từ bỏ giấc mơ tốt đẹp ngọt ngào của mình. Bởi vì Bạch Mạn Nhu gối lên cánh tay của Tô Úc ngủ nên gò má chị xuất hiện những dấu hồng hồng, dùng tay xoa tới xoa lui, những dấu hồng hồng này mới từ từ tản ra rồi biến mất.
Bạch Mạn Nhu đến siêu thị, Tô Úc cũng đi theo. Cô như thuốc dán trên người Bạch Mạn Nhu vậy, một khi đã dán lên thì sẽ không có ý định gỡ xuống, nếu như ở tình huống không tự nguyện mà gỡ nó xuống, kết quả chỉ có thể là da thịt đau hơn mà thôi.
Ở trong thị trấn cổ mà yên tĩnh này, siêu thị của Bạch Mạn Nhu không tính là kiếm được nhiều tiền lắm nhưng cũng đủ nuôi sống cả gia đình. Buổi chiều là thời điểm mà lưu lượng khách hàng đông nhất, người đến ngày càng nhiều nên Bạch Mạn Nhu phải vội vàng tính toán sổ sách, không có thời gian tán gẫu với Tô Úc. Ngược lại Tô Úc rất nghe lời, đứng ở bên cạnh Bạch Mạn Nhu, bả vai gần như đυ.ng đến mang tai của chị, tự giác giúp khách hàng bỏ đồ vào túi. Người ta thường nói phối hợp làm việc với nhau sẽ không thấy mệt, Tô Úc và Bạch Mạn Nhu phối hợp "làm việc" cả một buổi trưa cũng không cảm thấy mệt mỏi tí tẹo nào. Phỏng đoán là tác dụng của giấc ngủ trưa hôm nay, hay là như suy nghĩ trong lòng của Tô Úc; chỉ cần là người mình thích, bất luận là làm cái gì cũng chỉ cảm thấy vui sướиɠ, không hề có một chút đau khổ hay mệt mỏi nào cả.
Sau buổi cơm chiều, Tô Úc đến phòng tắm tắm nước nóng, những giọt nước theo sợi tóc nhỏ giọt xuống chiếc khăn lông vây quanh cổ cô. Đi qua ngoài phòng Bạch Mạn Nhu, chân Tô Úc theo bản năng chuyển hướng đến bên ấy, sau đấy dừng lại thật lâu mới làm cho đôi chân không nghe lời quay về phương hướng gian phòng mình. Trở lại trong phòng, đột nhiên xuất hiện bóng dáng Tiền Thục Mai đang ngồi xổm ở bên giường thu xếp thùng đựng hành lý của Tô Úc. Bên trong có vài món quần áo mà cô mua cho Bạch Mạn Nhu, mà Tiền Thục Mai dĩ nhiên biết những thứ này không phải của Tô Úc, bà quay đầu, ném hết chúng nó vào mặt Tô Úc: "Quần áo này là mày mua cho ai? Bà già này bao nhiêu tuổi rồi, không mặc được ba cái quần áo màu mè như thế!"
"Con bảo mẹ đừng có tùy tiện xài bạo lực nữa cơ mà." Tô Úc gấp kỹ quần áo đặt trên tủ đầu giường, đè lên hai quyển sách vốn được đặt ở đấy, đặt mông ngồi vào trên giường, thờ ơ nhìn Tiền Thục Mai thu xếp từng đồ vật của cô: "Những quần áo này là lúc chị Mạn Nhu ở cùng với con nên con đi mua cho chị ấy, lúc chị ấy đi không đem theo nên lúc con về tiện thể mang về luôn. Quần áo này mắc như thế, con ngu gì đưa cho người khác."
"Mẹ mày thông minh như vậy đương nhiên biết đó là quần áo của Mạn Nhu rồi. Lúc con bé trở về đã nói với tao rồi, còn khen mày biết quan tâm chăm sóc người khác nữa cơ. Lúc đó tao còn suy nghĩ người mà con bé nói là con gái của mình sao? Mày không chọc điên tao thì tao đã vạn sự đại cát rồi!"
"Mẹ nhất định là ghen tị, ghen tị người ta khen con mà!" Tô Úc ngoác miệng ra, vô cùng đắc ý trong lòng. Bạch Mạn Nhu khen cô biết quan tâm chăm sóc người khác đấy, mặt cô xấu hổ hơi đỏ lên, được người mình thích khen ngợi mình tuyệt đối là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
"Tao ghen tị cái mông! Dựa vào cái đức hạnh của mày không làm cho bà già này tức chết thì tao cũng đã cám ơn rối rít rồi! Tao nói Tiểu Úc Tử, mày cũng tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên tìm người yêu đi chứ? Thật ra tao cũng không hi vọng mày làm nên thành tựu sự nghiệp lớn lao gì, con gái mà! Tìm một người đàn ông tốt rồi kết hôn mới là quan trọng. Lúc già này ở tuổi mày, từ lâu đã nghỉ việc ở nhà chăm sóc mày cùng bố mày rồi."
Lại tới nữa rồi!!!
Tô Úc không thèm nói gì, liếc mắt một cái, mấy lời này lúc thời điểm cô nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học, Tiền Thục Mai mỗi ngày đều nhắc mãi bên tai cô, bây giờ tốt nghiệp đại học, bà lại bắt đầu nhắc đến những thứ này nữa rồi. Nếu Tô Úc vẫn như lúc trước, chưa từng thích Bạch Mạn Nhu, thì hẳn cô nghe xong những lời này cũng không cảm thấy ghê gớm gì, kết hôn sinh con vốn là cơ bản của một người phụ nữ. Nhưng đấy là trước khi thích Bạch Mạn Nhu, bây giờ cô đã thích Bạch Mạn Nhu rồi, thích một người phụ nữ, nghe được những lời này như bị con mèo liên tiếp cào vào lòng cô, cảm thấy khó chịu lại khinh thường. "Mẹ, mẹ không thể nói câu khác sao? Ngày mai con sẽ đi phỏng vấn, con không muốn ở chỗ này nghe ba cái tư tưởng phong kiến cổ hủ của mẹ. Vả lại, mẹ vẫn còn đang còn độc thân đấy, hay là mẹ trước giải quyết chuyện của mẹ xong rồi nói sau đi." Ngữ khí Tô Úc cũng không tốt lắm, gần như là bị sặc thuốc mà tuôn ra.
"Mày là thứ con cái xúi quẩy, mẹ mày bao nhiêu tuổi rồi! Đã sớm qua tuổi tìm mùa xuân thứ hai rồi! Đời này tao cũng không cầu cái gì, chỉ cầu mày có thể tìm được một nhà khá giả, ít ra tao cũng có mặt mũi đi gặp cha mày dưới cửu tuyền."
"Ai nói mẹ đã qua tuổi tìm mùa xuân thứ hai chứ, chú Bạch rất tốt đấy thôi? Trừ ông ấy ra, con chưa từng thấy ai có thể khoan dung tính tình nóng nảy của mẹ, vả lại ông ấy đối với con cũng rất tốt, hai người mà đến với nhau thì con sẽ nâng hai tay hai chân tán thành luôn." Tô Úc tượng trưng giơ cao hai cánh tay, thật ra người sáng suốt vừa nhìn liền thấy được, quan hệ của Bạch Bách Tùng và Tiền Thục Mai bây giờ chỉ còn thiếu cái giấy kết hôn mà thôi. Hai người vốn là anh có tình tôi có ý, không như thế thì làm sao mà thân thiết như người một nhà thế được.
"Biến biến biến, đừng có ở đây nói mò." Tiền Thục Mai cảm giác được khuôn mặt già nua của mình hơi nóng lên, vì tránh cho Tô Úc tiếp tục nói về đề tài kia, bà qua loa đem quần áo đã được gấp kỹ bỏ vào móc quần áo treo trong tủ, kéo thùng đựng hành lý trống trơn đi ra khỏi phòng Tô Úc. Toàn bộ quá trình này một từ "nhanh" làm sao hình dung hết được? Tô Úc ngồi ở trên giường nhìn bà thu xếp, nhìn bà rời đi, từ đầu tới đuôi không nhiều lời nửa câu nào. Thật ra lúc Tiền Thục Mai lải nhải với cô, cô đã từng có xung động muốn nói cho bà biết là mình thích phụ nữ, mình thích Bạch Mạn Nhu. Nhưng cô không thể, cô và Bạch Mạn Nhu bây giờ bát tự*còn chưa có cong lên, cứ thế mà lôi cả chị vào thì chỉ có nước liên lụy chị thôi.
(*bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của TQ. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thϊếp" cho nhau, dùng để xem tử vi, xem bói nhằm xác định số mệnh của chàng trai và cô gái có tương hợp hay không.)
"Quên đi, nhịn thôi." Tô Úc xốc chăn lên, nằm vào bên trong có hơi lành lạnh, cô ôm lấy gối ôm con báo hồng của mình, trong lòng thì lại cảm thán ôm cơ thể của Bạch Mạn Nhu mới thoải mái nhất. Đặt di động đã được cài báo thức trên tủ đầu giường, Tô Úc vừa đếm cừu lại vừa ảo tưởng người mà mình đang vuốt ve là Bạch Mạn Nhu. Khoan hãy nói, phương pháp tự thôi miên mình này thật rất có hiệu quả, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ, thậm chí gặp được Bạch Mạn Nhu trong mơ, khuôn mặt mê người ấy, còn có cơ thể tuyệt diệu đang mặc cô tùy ý ôm lấy, rất dễ chịu.
Ngày hôm sau đối với Tô Úc mà nói chính là ngày quan trọng đánh dấu việc cô đã chính thức bước chân vào xã hội. Chuông báo thức di động vang lên tê tâm liệt phế làm lỗ tai Tô Úc chấn động, tiếng thú vật vừa gào được một lát thì cô đã tỉnh dậy, thay một bộ quần áo tương đối trang trọng. Ở trong phòng vệ sinh chải đầu tóc vô cùng ngay ngắn, Tô Úc tận lực buộc chặt đuôi ngựa đằng sau của mình, phòng ngừa trong lúc vô ý nó lại bị tháo ra, ảnh hưởng hình tượng của mình.
Cùng công ty phiên dịch hẹn phỏng vấn vào 9 giờ, Tô Úc không để ý đến điểm tâm Tiền Thục Mai vừa làm xong, cầm đồ đạc vừa chuẩn bị xong ngồi xe buýt đến thành phố T. Cô bỏ ra 50 đồng tiền bảo tài xế taxi đưa cô đến công ty phiên dịch duy nhất của thành phố T, tuy nói là công ty phiên dịch duy nhất ở đây, nhưng cũng không lớn bằng cái công ty phiên dịch mà trước đây khi nghỉ hè cô đã từng làm việc ở đấy. Thoạt nhìn nó bình thường thật đấy, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy thân thiết hơn với cái sự bình thường của nó, nhưng cũng không nhiều lắm đâu.
Trong công ty trang hoàng như vậy, có thể nhìn ra được ông chủ là một người biết tiết kiệm. Không biết ông chủ có lột da, cắn xén lương nhân viên không đây? Trong lòng Tô Úc đánh dấu chấm hỏi, gót chân cô trước đã lên tiếng chào hỏi với chị gái trước quầy lễ tân, tức khắc cô được mang đến phòng hội nghị, ngồi nhàn rỗi bên trong. Đợi được một lát, âm thanh giày da cùng giày cao gót chen lẫn nhau từ xa đến gần kí©h thí©ɧ lỗ tai Tô Úc. Cửa phòng họp được người bên ngoài đẩy ra, người đi phía trước mang kính mắt, tay cầm cặp tài liệu na ná nhân vật nữ thư ký, còn phía sau cô ấy đã nối gót tiến vào, là một người đàn ông.
Người đàn ông này xem ra chừng 30, không đến 30 lại vừa sắp 30. Tóc húi cua, mái tóc hai bên được anh ta dùng sáp vuốt vào chính giữa, lộ ra tinh thần sáng sủa của anh ta. Lông mày rõ ràng là đã được dày công tu sửa, là lông mày lưỡi mác anh khí hay xuất hiện trong mấy bộ phim cổ trang. Mũi anh ta cao thẳng, môi dày có vẻ hào phóng, anh ta hẳn là vừa cạo râu, bên trên vẫn còn vài cọng râu mọc lún phún. Có lẽ thân là người quản lý tầng lớp, người đàn ông này ăn mặc một thân comple thẳng tắp, ngay cả đôi giày da trên chân cũng giữ ánh sáng bóng lưỡng lộng lẫy. Đàn ông như thế, tuyệt đối là người yêu mẫu mực của đại đa số cô gái, cũng là dạng người có ý vị đàn ông mà mấy cô gái hay hướng tới.
"Xin chào, tôi là Đặng Thiểu Phong, tổng giám đốc." Ngắn gọn rõ ràng, anh ta bình tĩnh đánh giá Tô Úc, cặp mắt sắc bén kia liếc mắt một cái là biết được cô là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, tràn ngập phấn chấn lại không đủ thành thục. Có điều, dù vậy, anh ta đối với ấn tượng của Tô Úc vẫn tốt lắm, hoặc là nói, nếu bảo anh ta cho điểm về ấn tượng của Tô Úc gây cho anh ta, này chính là tỉ lệ cực cao 9/10 đây.
Hết chương 26.
______
Editor: Dạo này không có bận gì đâu, chẳng qua là bị game làm cho mù mắt thôi TvT, cảm thấy có lỗi với mọi người quá đi TvT.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 26