- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 24
Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 24
Bạch Mạn Nhu trở về, trái tim Tô Úc bỗng dưng bất lực như bị người khác đào rỗng đi. Cô tiêu sái đi khắp nơi mà không hề có mục đích trên phố xa quen thuộc lại xa lạ, thở dài một hơi lại một hơi, những ông lão đi ngang qua cô đều dồn dập lắc đầu. Trong mắt những ông lão này, thanh niên mà thở dài là một việc rất không tốt. Tô Úc không có tâm tình vào học, kéo cơ thể mệt mỏi trở về nhà trọ. Trên chiếc ghế ở trong phòng ngủ có quần áo của Bạch Mạn Nhu mà khi trước cô mua, chúng nó được Bạch Mạn Nhu gấp lại chỉnh tề đặt trên đấy, phía trên ngoài mùi hương bột giặt ra thì còn có khí tức thuộc về Bạch Mạn Nhu. Tô Úc nhìn chằm chằm những bộ quần áo kia một lúc lâu, trực tiếp quăng mình đến trên giường, có lẽ vì trong lòng còn ứ đọng quá nhiều tình cảm nên trong chốc lát cô đã nặng nề ngủ thϊếp đi.
Tiếng chuông chói tai của di động đánh thức cô tỉnh lại, Tô Úc mơ mơ màng màng lấy di động từ trong túi ra, nhắm mắt lại ấn nút nhận cuộc gọi, âm thanh khàn khàn mà gợi cảm: "Alo?"
"Tiểu Úc, chị về rồi…. Chị làm phiền em sao?" Đầu điện thoại bên kia truyền đến âm thanh của Bạch Mạn Nhu, hình như chị nghe ra vừa nãy Tô Úc đang ngủ, có chút không đành lòng quấy rầy đến cô.
"Chị Mạn Nhu!" Tinh thần Tô Úc lập tức tỉnh táo hẳn, cô xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, khóe miệng không tự chủ được giương lên: "Về nhà rồi hử? Thuận lợi không? Có bỏ quên đồ đạc gì không? Có say xe không?" Hàng loạt câu hỏi dồn dập tung ra, khiến Bạch Mạn Nhu trong lúc nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi nào trước. Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của chị: "Đứa nhỏ ngốc nhà em muốn chị say xe phải không? Yên tâm, chị vô cùng khỏe mạnh! Đúng rồi, em muốn nói chuyện với dì Thục Mai không? Muốn thì chị đưa điện thoại cho dì."
"Không cần, chị không có chuyện gì là tốt rồi… Vậy em cúp đây." Giọng điệu Tô Úc rõ ràng trở nên lạnh ngắt, mới nói được mấy câu thôi mà định đưa di động cho người khác rồi, chị ấy không muốn nói chuyện với mình đến vậy sao? Nếu thế, vậy cô sẽ không gọi điện thoại thường xuyên cho Bạch Mạn Nhu nữa, dù sao người ta cũng không thích nói chuyện với cô, không phải sao? Tính tình con lừa Tô Úc lại tới nữa, cô không thèm quan tâm Bạch Mạn Nhu đang định nói thêm gì đó, nói thẳng một câu "em đi ngủ" liền bỏ di động xuống, thậm chí tắt máy cả di động, thở hổn hển che đầu tiếp tục ngủ.
Đối với hành động cắt đứt điện thoại của Tô Úc, Bạch Mạn Nhu thật sự cảm thấy vô cùng oan uổng. Nếu không phải Tiền Thục Mai ở ngay bên cạnh chị, chị làm sao sẽ thêm câu kia vào đây? Chị có thể nghe ra được sự tức giận trong lời nói của Tô Úc, mà rốt cục giận cái chuyện gì, chị cũng chẳng biết và chẳng hiểu. Cúp điện thoại, Bạch Mạn Nhu bất đắc dĩ nghe Tiền Thục Mai ở bên cạnh mình chửi rủa Tô Úc, vốn định chờ trở về phòng rồi gọi điện thoại cho Tô Úc, ai biết con bé ngốc kia lại tắt cả di động. Hết cách, Bạch Mạn Nhu đành phải gửi tin nhắn cho cô, sau đấy mở cửa siêu thị một thân một mình gian khổ vùi đầu làm việc.
Giận thì giận, đến giờ học dù sao cũng phải đi.
Ngủ gần hết cả ngày, rốt cục Tô Úc cũng tỉnh lại vào sáng ngày hôm sau. Không có sự hiện diện của Bạch Mạn Nhu, cô cũng lười làm cả bữa sáng, mở tủ lạnh lấy ra một mảnh bánh mì ngậm lên miệng, cầm sách vở thẳng đến lớp học. Ở trên đường, cô lấy di động ra, khởi động máy, tin nhắn của Bạch Mạn Nhu lập tức xuất hiện. Người ta nói không thể nào tức giận với người mình thích được, Tô Úc đúng là như thế. Nhìn thấy tin nhắn của Bạch Mạn Nhu, lúc này bước chân Tô Úc mới chậm lại, ý cười lộ ra tựa như trẻ con, cô gọi điện thoại lại cho Bạch Mạn Nhu, một đường thẳng đến cửa phòng học cũng không nỡ cúp điện thoại.
Thật ra cô không biết, lúc cô gọi điện thoại đến thì đúng lúc siêu thị chị đang nhập hàng, mà Bạch Mạn Nhu nhận được điện thoại của cô thì căn bản không thèm để ý tới những thứ khác, vừa dùng thủ thế ra hiệu với những nhân viên giao hàng đặt đến nơi này là được rồi, vừa cùng Tô Úc trò chuyện. Đến lúc đối phương cúp điện thoại, Bạch Mạn Nhu rốt cục đỡ trán nhìn hàng hóa chất đống ở cửa. Điện thoại thì nói xong rồi đấy, nhưng chị phải vất vả chuyển những thứ này từ cửa vào bên trong rồi.
Mang theo nụ cười khi nãy nói điện thoại với Bạch Mạn Nhu đi vào phòng học, Tô Úc vẫn đang cười ngồi vào trong góc thì thấy đối diện mình là Hứa Đình, ngay lập tức tắt hẳn nụ cười. Cô mặt không cảm xúc ngồi vào chỗ ngồi cách rất xa Hứa Đình, một mình lấy sách vở ra, nghiêm túc đọc nội dung ở mặt trên. Cô không muốn để ý đến Hứa Đình nữa, Bạch Mạn Nhu bảo cô không nên làm lớn chuyện với nàng ta khiến nàng ta trở thành kẻ thù của cô, nhưng cô lại không muốn tiếp tục làm bạn bè với nàng ta nữa. Hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cùng lắm Tô Úc làm bạn học bình thường với nàng ta thôi, còn bạn bè sao…. đến nghĩ thôi cũng không muốn nữa là.
Đối với thái độ của Tô Úc, dĩ nhiên là Hứa Đình biết nguyên nhân, nàng rất muốn như trước kia, mặt dày tiến đến bên cạnh Tô Úc, sau đó chủ động nói chuyện với cô, xem như chưa xảy ra chuyện gì tiếp tục làm bạn bè với cô. Nhưng đây là chuyện không thể nào, hôm qua Tô Úc tức giận đến mức định đánh cả nàng, chuyện duy nhất nàng ta có thể làm chính là chờ cô hết giận rồi mới tìm cơ hội nói xin lỗi cô thôi. Mà trước đây, nàng ta thật sự không dám manh động, nàng ta sợ chọc giận Tô Úc, cũng giống như ngày hôm qua vậy…. Tô Úc khi ấy, thật sự rất đáng sợ.
Thời gian đối với mỗi người là một tốc độ khác nhau, thật ra, bước chân của nó chưa bao giờ tăng nhanh đi hoặc chậm lại cả.
Mấy tháng này, cơ hồ mỗi ngày Tô Úc đều cùng Bạch Mạn Nhu gửi tin nhắn qua lại, thậm chí chủ nhật tuần nào cũng gọi điện thoại cho chị, tán gẫu một lần là hơn cả một giờ, rất khó tưởng tượng cô ở đâu tìm nhiều đề tài để tán gẫu liên tu bất tận với Bạch Mạn Nhu như thế. Cuộc sống trong lúc đấy vô tình phát sinh biến hóa, nếu bảo Bạch Mạn Nhu nói dối, chị sẽ nói rằng chị không nhớ Tô Úc, ngay cả một chút cũng không. Có trời mới biết, mỗi ngày chị đều nắm chặt di động, ngồi ở trong siêu thị chờ tin nhắn của Tô Úc, thậm chí lúc đang lau hàng cũng không quên trả lời tin nhắn của Tô Úc. Rõ ràng không có Tô Úc, cuộc sống phải giống như lúc trước mới đúng, nhưng chị lại cảm thấy không còn giống như xưa nữa, chị thích cùng Tô Úc nói chuyện, mỗi lần gọi điện thoại, khóe môi chị bất giác giương lên, nếu như không phải có một lần trong lúc đấy, chị vô tình soi gương và nhìn thấy bản thân tràn đầy ngọt ngào cùng ý cười xa lạ kia, có lẽ Bạch Mạn Nhu vẫn luôn không biết rằng điện thoại của Tô Úc đã đem đến sự thay đổi cho chị.
Mỗi ngày đều duy trì gửi tin nhắn cho Bạch Mạn Nhu, cho dù không có Hứa Đình làm bạn, Tô Úc cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Cô đã quyết tâm làm bạn bè bình thường với Hứa Đình, bắt đầu từ ngày đó cho đến khi chụp ảnh tốt nghiệp, cô vẫn chưa phí lời chuyện gì với Hứa Đình ngoài luận văn ra.
Mấy tháng nhớ nhung, mấy tháng giày vò, mấy tháng ít ngủ và mất ngủ….
Lúc Tô Úc rốt cục thu dọn hành lý ngồi trên xe lửa trở về thành phố T, lòng của cô đã sớm bay đến bên cạnh Bạch Mạn Nhu. Vội vã đứng lên lại ngồi xuống, lúc loa phát thanh vang lên, Tô Úc lập tức kéo xuống hành lý, chạy xuống xe lửa đầu tiên. Một đường gần như là chạy chậm, lần đầu tiên Tô Úc phát hiện đường về đại viện nhà mình dài như thế, phiền phức như thế. Cảm giác cứ như Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy, trải qua chuyến xe lửa cùng xe buýt, rốt cục cô cũng đã kéo hành lý đứng ở trước cửa đại viện nhà mình. Nhưng cô lại không như những đứa con xa quê bay đến trong nhà tìm kiếm bố mẹ của mình. Mà là, kéo hành lý đến gần siêu thị, như người yêu đã lâu không gặp vậy, mỉm cười đứng trước mặt Bạch Mạn Nhu, nhẹ nhàng nói: "Chị Mạn Nhu, em đã trở về…."
Hết chương 24.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 24