Chương 2

Mau bốn năm không trở về nhà, Tô Úc giờ khắc này hy vọng nhất đó là có thể quay về gian phòng của cô nhìn xem những tiểu bảo bối còn ở đó hay không. Những thứ kia từ nhỏ vẫn giữ đến bây giờ: đá cuội và kính hạt châu*, còn có con lợn nhỏ beo béo mà chính tay cô năm đó tự làm. Đáng tiếc Tiền Thục Mai không cho cô cơ hội, vẫn cứ đè cô ngồi vào trên ghế salon bảo cô cùng Bạch Bách Tùng nói chuyện phiếm, học thêm chút "tri thức".

*kính hạt châu: thủy tinh trân châu.

Cùng Bạch Bách Tùng chuyện trò đơn giản chút việc nhà, Tô Úc phát hiện ông không chỉ hài hước hơn nữa còn hiểu được không ít danh từ tân tiến. Vốn là câu nệ cùng ông nói chuyện đến tự nhiên nói giỡn, Tiền Thục Mai ở bên cạnh nghe hài lòng, xoắn tay áo lên hô: "Hai người ở đây trò chuyện, tôi đi làm cơm. Ngày hôm nay Tiểu Úc tử trở về, tôi có thể làm thêm vài món thức ăn."

"Mẹ, con giúp mẹ làm?" Tô Úc chuyển hạ cái mông, muốn đứng lên lại luyến tiếc ghế sô pha thoải mái mềm mại.

"Đi đi đi, ai cần mày! Làm việc u mê đần độn, lão nương còn sợ mày đem nhà bếp đốt đây này!"

"Thục Mai, để tôi làm trợ thủ cho em đi! Tiểu Úc trở về tôi cũng cao hứng, không bằng để tôi phát huy kỹ năng nấu nướng cho cháu nó nhìn một cái." Bạch Bách Tùng dùng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tô Úc, lấy ra tạp dề treo trên tường cột vào trên lưng, xem ra càng giống như là lão đầu bếp nho nhã. Lần này Tiền Thục Mai không có ngăn cản, trái lại gật đầu hướng ông ăn ý cười cười, xoay người đi vào phòng bếp.

"Tiểu Úc, con trước ngồi một lát, nếu mệt thì trước về nhà nghỉ ngơi một chút, chờ cơm nước xong xuôi chú cho mẹ con gọi con." Bạch Bách Tùng đem ống tay áo ngay ngắn kéo lên, dặn vài câu sau đi vào nhà bếp nhẹ nhàng khép lại cửa phòng bếp. Động tác của ông rất nhẹ, Tô Úc xem gật đầu liên tục, nghiêng đầu khiêu lên một bên khóe miệng: Chú Bạch này cùng với mẹ mình, thật giống như có chút ý tứ a!

Thừa dịp Tiền Thục Mai cùng Bạch Bách Tùng ở trong phòng bếp bận bịu, Tô Úc nhấc lên ba lô sau một khắc lạnh giá ngắn ngủi đẩy cửa đi vào gian phòng của mình. Bốn năm chưa có trở về, gian phòng của cô vẫn như trước kia chưa từng thay đổi. Gian phòng được người quét tước rất sạch sẽ, thời niên thiếu làm bố tranh dán tường vẫn còn treo trên tường, những đồ vật mà tuổi ấu thơ cô từng chơi đùa như bóng rổ, súng hơi chẳng hạn đều bị Tiền Thục Mai cất vào một cái giỏ trúc thật to, đặt ở trên bàn học hướng về vách tường. Dra giường, đệm chăn đều được thay đổi, Tô Úc mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra con lợn béo mà cô tự mình làm, thân mật dùng nó ma sát gò má của chính mình, lầm bầm: "Thật tốt quá, các cậu đều còn ở."

Đặt quần áo trong ba lô trên tủ đầu giường, Tô Úc đem tiểu lợn béo một lần nữa đặt lại trong ngăn kéo, xoay mình ôm lấy gối ôm chú báo hồng, nghe mùi nước hoa còn lưu lại trong nó, cơn buồn ngủ của Tô Úc kéo tới, lập tức ngủ thϊếp đi.

Có lẽ là tại vì trở về nhà mình, Tô Úc ngủ so với ở nhà trọ của cô nặng hơn nhiều lắm. Cô không có nằm mơ, hay hoặc là, khi cô sắp nằm mơ thì bị tiếng gõ cửa của Tiền Thục Mai đánh thức. Tô Úc dùng sức nháy mắt một cái, tháo xuống thun cột tóc một lần nữa cột tóc xong, mở cửa, Tiền Thục Mai trực tiếp lôi cô đi ra, làm cho cô bởi vì rét lạnh bất ngờ mà rùng mình một cái, ai oán nói: "Mẹ, mẹ đừng bạo lực như vậy nữa có được hay không! Con vừa mới tỉnh ngủ!"

"Ngủ cái gì mà ngủ! Ăn cơm, mày đi gọi chị Mạn Nhu của mày trở về ăn cơm." Tiền Thục Mai phủi phủi bột khoai trên quần áo, khiến chúng nó theo lạnh giá mà biến mất ở mặt đất.

"Chị Mạn Nhu? Con lúc nào có thêm một chị Mạn Nhu?"

"Ngu chết đi được, chính là con gái của chú Bạch, Bạch Mạn Nhu. Siêu thị bên cạnh chúng ta chính là con bé mở. Mày nhanh đi gọi con bé trở về ăn cơm, đối với người ta nhớ khách khí một chút, đừng giống như kẻ ngu mà nói lung tung."

"Bạch Mạn Nhu?!" Tô Úc nhíu mày, tên này đúng là rất xứng với người phụ nữ ở trong siêu thị kia. Thật không nghĩ tới chị ấy là con gái của Bạch Bách Tùng, hai bố con chị lại thuê nhà cô Tứ Hợp Viện. Chính là, Tô Úc gãi cái ót chậm rãi đi tới bên ngoài đại viện, đã có chú Bạch, chị Mạn Nhu, nhưng tại sao lại không có cô Bạch nhỉ? Lẽ nào nhà của chú Bạch cũng giống nhà cô, là gia đình mồ côi sao?

"Ha ha." Tô Úc cười cười, ngày hôm nay thật là trùng hợp không ít đây!

Lần thứ hai đẩy ra cửa siêu thị, Bạch Mạn Nhu đang tính toán sổ sách kinh ngạc với Tô Úc đi rồi quay lại. Chị cố gắng nhớ lại rằng có thu sai tiền hay không, sau khi xác định không có sai, cười nói: "Lại tới mua sữa bò tiệt trùng sao? Có phải là thân thích trong nhà nhiều lắm, sợ một thùng sữa bò không đủ dùng?".

"Không có, mẹ của em bảo em gọi chị trở về ăn cơm, chị Mạn Nhu." Tô Úc đem nhuyễn cầu* đặt ở trên quầy mà bỏ vào trong tay chơi đùa, chờ đối phương đóng cửa cùng cô trở về ăn cơm.

"Em là. . . . . con gái của dì Thục Mai, Tô Úc?!" Bạch Mạn Nhu lại là một trận kinh ngạc, khi chị ở chỗ ấy nghe Tiền Thục Mai kể không ít chuyện liên quan đến Tô Úc, khi cô còn bé náo động đến chuyện cười đến sau khi lớn lên lại phản nghịch, những chuyện cũ này Tiền Thục Mai không biết nói với chị bao nhiêu lần. Bây giờ bảo cô đem những chuyện cũ này kết hợp với Tô Úc, Bạch Mạn Nhu thật sự không nghĩ đến cô bé nhìn như dịu dàng ít nói, ngại ngùng như vậy mà búp bê cũng chưa từng chạm qua, từ nhỏ đã cùng với một đống con trai cùng bọn họ chơi đùa bắn nhau, chơi bóng rổ.

"Vâng, em đúng là con gái của mẹ em, thật một trăm phần trăm." Tô Úc đem nhuyễn cầu trở về tới cửa chờ Bạch Mạn Nhu, nhìn khuôn mặt của chị xem ra chỉ có 27, 28 tuổi: "Chị Man Nhu, Chú Bạch cùng mẹ của em còn đang chờ chúng ta đấy!" Sau lại lắm miệng nói thêm một câu: "Chị Man Nhu, chị bao nhiêu tuổi, 28 sao?".

"Tuổi tác của phụ nữ là bí mật nhé!" Bạch Mạn Nhu đem số tiền tính xong một lần nữa bỏ vào bên trong cơ thu ngân, cúi đầu ở trên sổ sách viết gì đó, lại ngẩng đầu lên trên mặt vẫn là mang theo nụ cười vừa nãy: "Ăn Tết liền 35 tuổi, chị so với em lớn hơn nhiều đó. Xong rồi, chúng ta trở về ăn cơm thôi." Bạch Mạn Nhu cũng không kéo cửa sắt xuống, chỉ là đơn giản khóa cửa tiệm lại. Ở thị trấn dân phong thuần phác mà an tĩnh này, rất ít xảy ra chuyện trộm cắp linh tinh.

Bữa trưa rất phong phú, ngoại trừ mấy món ăn ở nhà là Tiền Thục Mai làm còn lại đều là món ăn Bạch Bách Tùng làm mà chỉ có thể thấy ở trong tiệm cơm. Trên bàn cơm, Bạch Bách Tùng thân thiết cho Tô Úc gắp chút món ăn lại chia ra đem đĩa rau cho Tiền Thục Mai và Bạch Mạn Nhu, có vẻ thân sĩ mà săn sóc. Không giống bình thường cùng mẹ hai người ăn cơm đơn giản, Tô Úc trên mặt vẫn luôn luôn lộ vẻ cười, trong lòng có loại cảm giác ấm áp đang lưu động. "Chú Bạch làm sườn xào chua ngọt thật không tệ, so với trong tiệm cơm ăn ngon hơn." Tô Úc lại gắp chỗ xương sườn, ở trong ánh mắt sủng nịch của Bạch Bách Tùng liền trọn vẹn gặm đi nó.

"Chú Bạch của mày chính là toàn năng, trước đây còn từng làm đầu bếp ở khách sạn lớn đấy!" Tiền Thục Mai một bộ dáng vẻ không kinh ngạc, gắp chút rau dưa để vào bát của Bạch Bách Tùng, nói: "Bách Tùng, ông đừng nuông chiều nó, nó cũng không phải không vươn tay được, muốn ăn cái gì chính mình tự đi gấp."

Chà chà. Tô Úc bĩu môi, Bách Tùng này gọi cũng thật là thân mật cơ! Bới vài ngụm cơm vào trong miệng, Tô Úc cảm thấy Bạch Mạn Nhu tác phong ăn cơm không nói chuyện thực sự quá mức yên tĩnh, ở trong đầu tìm kiếm đề tài, Tô Úc gắp khối xương sườn cho chị: "Chị Mạn Nhu, em đều quên hỏi đây, chị hẳn là kết hôn rồi nhỉ, chị xinh đẹp như vậy, chồng chị nhất định cũng rất đẹp trai."

Không hề trả lời, vốn là bữa trưa ấm áp bởi vì Tô Úc đường đột mà yên tĩnh lại. Bạch Mạn Nhu trong mắt lóe ra một tia đau đớn, tay cầm đũa ở không trung dừng lại chốc lát lại khôi phục động tác bới cơm. "Làm sao vậy?" Tô Úc không rõ vì sao nhìn Tiền Thục Mai, thấy bà nhìn mình bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, càng là cảm thấy không hiểu ra sao.

*ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

"Tiểu Úc, nếm thử chú làm nấm xào hỗn tạp." Bạch Bách Tùng không đành lòng trầm mặc như vậy tiếp tục, ông bất đắc dĩ thở dài, hòa ái nở nụ cười lần thứ hai vì các nàng gắp rau. Có người gắp rau dĩ nhiên là chuyện tốt, lần thứ hai Tô Úc ngắm nhìn Bạch Mạn Nhu trầm mặc ăn cơm, luôn cảm giác vấn đề vừa nãy của mình đã đυ.ng đến nỗi khổ riêng của Bạch Mạn Nhu. Chỉ là nỗi khổ gì, cô không biết, tuy rằng cô rất muốn biết.

________

*nhuyễn cầu: mình không biết nên edit thành thế nào, nên giữ nguyên văn Hán Việt, mọi người xem ảnh để dễ hình dung nhé. Chó Ngáp Phải Ruồi - Chương 2

Hết chương 2.