- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 10
Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 10
Không lay chuyển được Tô Úc, Bạch Mạn Nhu chỉ tưởng cô nhất thời nóng giận, cũng thuận theo cô gửi tin nhắn cho Trâu Húc, dựa theo cô nói hẹn ở quán cafe của lầu một khách sạn Hoa Thuận. Đợi tin nhắn là một chuyện nhàm chán, Tô Úc thấy chị đã gửi tin nhắn rồi, liền cầm lấy laptop tán dóc với bạn bè, mà Bạch Mạn Nhu lại cười yếu ớt ngồi bên cạnh cô, nhìn đầu ngón tay của cô lả lướt đánh bàn phím.
"Chị Mạn Nhu, chị buồn ngủ không? Buồn ngủ thì trước hết lên giường ngủ một chút đi." Tô Úc nói chuyện hăng say, lại chú ý đến bên cạnh mình Bạch Mạn Nhu vẫn không lên tiếng, sau lại nhìn thấy khuôn mặt có vẻ buồn ngủ của chị, tưởng chị mệt nhọc, muốn ngủ.
"Chị không buồn ngủ, nhìn em đánh chữ cũng rất thú vị." Bạch Mạn Nhu nhìn màn hình điện thoại, điện thoại của chị vẫn luôn nằm ở trạng thái im lặng, cho nên vẫn không có chú ý tới tin nhắn đã được trả lời hay không. Mở ra hòm thư, quả nhiên bên trong có một tin nhắn chưa xem. Chị giơ điện thoại di động lên trước mắt Tô Úc, bảo cô xem nội dung bên trong. Là tin nhắn của Trâu Húc, anh ta nói hiện tại đang bận công tác ở vùng khác, cho nên quên thông báo hủy bỏ buổi gặp mặt hôm nay, cũng nói cho Bạch Mạn Nhu hai tuần sau gặp mặt ở quán cafe lầu một khách sạn Hoa Thuận, ký giấy ly hôn.
"Hai tuần sau à!" Tô Úc đóng lại khung chat tán gẫu, suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn cặp mắt hoa đào mê hoặc lòng người của Bạch Mạn Nhu: "Chị Mạn Nhu, trước khi gặp mặt chồng trước của chị, thì ở nơi này cùng em đi. Bây giờ còn chưa qua tháng Giêng, siêu thị không mở cửa cũng không lỗ bao nhiêu, em sẽ dẫn chị đi dạo khắp nơi đây." Tô Úc vẫn cho rằng Bạch Mạn Nhu không quen thuộc với nơi này, hơn nữa một người ở nhà trọ cũng buồn chán, ngoại trừ laptop lại không có cái gì có thể giải buồn.
"Không được đâu, em sắp đến trường rồi mà? Chị nghĩ chị vẫn nên đi về trước, nửa tháng sau trở lại là được rồi."
"Haiz! Chị Mạn Nhu, chị khách sáo như vậy làm gì, nghe lời em, ở đây với em! Ăn của em, ở của em! Như vậy nha, không cho thay đổi! Bây giờ em gọi điện thoại cho mẹ và chú Bạch nói một tiếng." Giọng điệu của Tô Úc rõ ràng là không cho Bạch Mạn Nhu cơ hội để từ chối, cô đặt laptop qua một bên, đứng dậy đi đến ban công, vừa nhìn Bạch Mạn Nhu đang ngồi trên ghế sofa, vừa gọi điện thoại cho Tiền Thục Mai, kể chuyện Bạch Mạn Nhu ở nhà trọ của mình. Trò chuyện đơn giản việc nhà cửa ở bên đấy, Tiền Thục Mai lại nói cho cô biết chủ nhật tuần này là sinh nhật của Bạch Mạn Nhu, dặn Tô Úc đừng quên mua bánh ga-tô cho Bạch Mạn Nhu.
"Chị Mạn Nhu, em đã nói cho mẹ em rồi, hết thảy OK. Chị đó nha, ngoan ngoãn ở lại đây với em đi, về phần quần áo, hôm nay em dẫn chị đi mua vài bộ." Cúp điện thoại, Tô Úc bỏ điện thoại vào trong túi, đứng trước mặt Bạch Mạn Nhu cười toe toét nhịp chân, bộ dáng hả hê đến mức muốn hoa tay múa chân.
"Haha, nếu em đã nói như vậy rồi thì chị còn biết làm sao nữa bây giờ. Quần áo cũng không cần mua đâu, em có quần áo cũ không, cho chị mặc là được." Chị còn thấp hơn so với Tô Úc, vì thế nên quần áo của Tô Úc chị đều có thể mặc được, mặc dù hơi lớn một chút.
"Chị không cần tiết kiệm tiền cho em, số tiền này đều là em làm việc trong kỳ nghỉ mà kiếm được. Một lát em dẫn chị đến shop quần áo gần trường học của em, nơi đấy rất tiện lợi."
"Tiểu Úc…." Hai tay Bạch Mạn Nhu vòng qua eo Tô Úc, đôi mắt chị mỉm cười, phiền muộn vừa nãy chớp mắt đã không còn nữa: "Tại sao chị cảm thấy, bây giờ giống như em bao nuôi chị thế này?"
"Chị Mạn Nhu, không, không thèm chơi với chị, luôn thích đùa giỡn em." Lời nói mờ ám như vậy, cho dù Tô Úc biết là chị đang giỡn với cô, tuy nhiên khuôn mặt trắng nõn kia vẫn không khống chế được mà đỏ bừng lên. Tô Úc mím môi, ánh mắt chợt lóe lên tia không rõ. Cô không phải là chưa từng nghe qua lời nói ám muội như vậy, cũng không biết tại sao khi Bạch Mạn Nhu nói những lời này, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác quái dị, cái loại cảm giác mà không biết nên miêu tả như thế nào, tựa hồ có một chút hưng phấn không nói rõ được.
"Con lợn nhỏ ngu ngốc, không đùa em." Bạch Mạn Nhu cười có chút yêu nghiệt, đôi môi giương lên độ cong làm Tô Úc một trận si mê, thật ra bây giờ cô cũng có một phần đồng ý bố mẹ chồng bất lương của Bạch Mạn Nhu, xác thực, ở một số thời điểm chị cởi đi bản chất dịu dàng của mình, lại cực kỳ giống hồ ly tinh ở trần gian nhiễu loạn hồng trần. Tô Úc bị nụ cười của Bạch Mạn Nhu mê hoặc, nửa ngày sau mới từ từ tỉnh táo lại, cô khó chịu ngồi lại trên ghế sofa, cầm lấy laptop: "Chị Mạn Nhu, một lát em mang chị ra ngoài ăn cơm, sau đấy chúng ta đi mua quần áo."
"Không phải ở đây có nhà bếp sao? Tại sao em không nấu ăn ở trong nhà?" Nói đến nấu ăn, Bạch Mạn Nhu chỉ có thể làm vài món ăn đơn giản, cũng là một trong những nguyên nhân mà bố mẹ chồng chị không thích chị.
"Em vừa mới về nhà nên vẫn chưa mua thức ăn, đợi ngày mai em tan học về sẽ thuận tiện mua thức ăn về nhà nấu. Chị Mạn Nhu, mỗi ngày em lên lớp cũng chỉ mấy tiếng thôi, sắp tốt nghiệp rồi, chỉ cần dịch luận văn tốt là được. Một lát em dẫn chị đến lớp học của em, nếu chị buồn chán thì cứ đến tìm em, laptop ở nhà trọ thì chị cứ dùng thoải mái."
"Chuyện mua thức ăn giao cho chị đi, sau này em tan học chị sẽ đến dưới lầu chờ em. Nghe dì Thục Mai nói em biết nấu ăn, chị đây lười biếng chỉ biết rửa chén, không nấu ăn được rồi."
"Nấu ăn cứ để em làm, được rồi, đi ăn cơm thôi." Tô Úc tắt laptop, kéo lên Bạch Mạn Nhu đang ngồi trên ghế sofa. Trong trường đại học có quán ăn bình dân rất được, tuy rằng trang trí khá tệ, nhưng món ăn lại ngon, lại sạch sẽ.
Nhà trọ của Tô Úc cách trường đại học rất gần, băng qua hai con đường là đã đến. Tô Úc mang theo Bạch Mạn Nhu đi dạo khắp nơi trong trường, giới thiệu cho chị mỗi lớp học dạy cái gì, còn có vườn hoa được đám sinh viên yêu thích nhất. Dọc theo đường đi, Bạch Mạn Nhu chỉ mỉm cười nghe Tô Úc kể những chuyện thú vị xảy ra trong trường của cô. Ở quán ăn bình dân, gọi một phần canh cá và hai phần rau xào, Tô Úc cùng Bạch Mạn Nhu ăn thoải mái, không bao lâu liền đem phần canh cá cay cay này ăn sạch bách, ngoại trừ ma tiêu cùng mấy quả ớt trên đầu.
Ăn cơm xong, Tô Úc lại dẫn Bạch Mạn Nhu đến shop chọn quần áo. Ở đây hơn nửa tháng, không mua hai bộ áo ngủ, váy ngủ thay đổi là không được. Đương nhiên, khăn tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng, những vật dụng cá nhân này đều phải mua. Trên đường, Bạch Mạn Nhu một lần lại một lần ngăn cản cô đừng mua, Tô Úc lại giống như người lãnh đạo khăng khăng giữ nguyên ý định của mình, vẫn cứ mua hết những gì cần mua, tiện thể mua thêm hai cái quần và một cái áo khoác cho Bạch Mạn Nhu.
Theo lý mà nói, số tiền này đều là Tô Úc tân tân khổ khổ làm việc ở kỳ nghỉ lắm mới tích trữ được như vậy, trong ngày thường cô mua trà sữa mà cô yêu thích nhất cũng tiếc vô cùng, bây giờ lại vì Bạch Mạn Nhu mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, cô lại không có nửa điểm đau lòng, trái lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Thật giống như Bạch Mạn Nhu đã bị cô bao nuôi, ăn của cô, dùng của cô đều là chuyện hiển nhiên.
Xách theo túi nhỏ túi lớn tiếp tục đi dạo trong trường, trong lúc đang đi qua ký túc xá của sinh viên thì đột nhiên có người vỗ vai Tô Úc. Cô xoay người lại, trước mặt là Hứa Đình một thân quần áo thể thao, vốn là một đầu tóc dài công chúa lại được cột lên đơn giản, trên trán của nàng có vài giọt mồ hôi, hẳn là vừa mới vận động về. "Hứa Đình?" Tô Úc nhìn qua Bạch Mạn Nhu, thấy chị đã đứng lại, cũng giới thiệu cho chị: "Chị Mạn Nhu, đây là bạn của em, Hứa Đình."
"Xin chào." Bạch Mạn Nhu cười gật đầu với nàng, lại nhận thấy nữ sinh trước mắt cũng không có trang điểm, nàng lớn lên rất đẹp, giống như một vị công chúa ở đất nước nào đó bị yêu thương đến ngút trời. Chỉ là, Bạch Mạn Nhu nhẹ nhàng giật giật môi, cô bé này tựa hồ có chút địch ý với mình, nếu không cũng sẽ không nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng như thế.
"Chào chị." Hứa Đình nói vô cùng thản nhiên, trái lại lại tự nhiên nắm lỗ tai của Tô Úc, sủng nịch nở nụ cười: "Cái đồ nhà cậu không phải bảo hôm nay không đến trường sao? Lại lừa tớ!" Hứa Đình ở trong ký túc xá đại học, nàng đã từng nhiều lần ngỏ ý muốn đến nhà trọ Tô Úc ở, tuy vậy lại mỗi lần bị cô từ chối.
"Ôi, đây là vì chị Mạn Nhu của tớ đến đây, chị ấy sẽ ở một đoạn thời gian trong nhà trọ cùng tớ, lại không mang theo quần áo nên tớ mới dẫn chị đến đây mua. Được rồi, chúng tớ về trước đây, ngày mai chúng mình lên lớp gặp lại nhé." Tô Úc vuốt ve tay chị, cô cũng không thích cách chào hỏi của Hứa Đình với Bạch Mạn Nhu, cũng rất ghét người khác nắm lỗ tai của cô. Đương nhiên, lúc Bạch Mạn Nhu nắm thì cô lại không hề chán ghét.
"Hey, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé? Lâu lắm rồi tớ không có cùng cậu ăn cơm, cậu về nhà lâu như vậy, bộ không nhớ tớ sao!" Hứa Đình gọi lại cô, trong giọng nói mang theo một chút nũng nịu. Bạch Mạn Nhu nghe xong không khỏi nhíu mày, cô bé này hình như có cảm tình đặc biệt với Tô Úc thì phải.
Hết chương 10.
______
Đôi dòng editor:
Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt. =))))
Nếu ngày mai mình không bận lắm thì sẽ có chương mới, xem như quà cuối tuần nhé~
Cám ơn mọi người~
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Chó Ngáp Phải Ruồi
- Chương 10