Chương 8

Tiêu Chiến nhất thời sững sờ tại chỗ.

Vẻ mặt khổ sở của Vương Điềm Điềm thoạt nhìn không giống giả bộ, huống chi cậu cũng không có lý do gì để lừa mình.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy.......... Đột nhiên quá.

Anh đồng ý Vương Nhất Bác, một phần chính là Vương Điềm Điềm nói đến chuyện tương lai nên anh mới hạ quyết tâm, dù sao con đường này khó khăn lại dài vô tận, tuổi anh cũng không còn nhỏ nữa, còn lớn hơn Vương Nhất Bác sáu tuổi, có nhiều chuyện để lo lắng hơn Vương Nhất Bác.

Không ngờ, kiên trì đến năm 2026, hay là kết thúc rồi nữa.

Tiêu Chiến há miệng, không biết phải nói cái gì, mà hình như nói cái gì cũng không thích hợp.

Vương Điềm Điềm cúi đầu, lại nói, "Sau đó lúc Vương Nhất Bác đi ra thì sắc mặt không tốt chút nào, còn hung dữ với em, em còn chưa kịp hỏi gì anh, thì....... Đã đến đây rồi."

Tiêu Chiến xoa xoa đầu cậu, giọng nói đè thấp xuống, "Bỏ đi."

Vương Điềm Điềm cắn môi, sắc mặt hơi trắng, "........ Xin lỗi."

Tiêu Chiến cười khổ, "Em có gì mà xin lỗi, em cũng nói rồi mà, người đưa ra đề nghị là anh."

Vương Điềm Điềm vội vàng nói, "Nhất định là em làm sai cái gì đó, nếu không sẽ không........."

Tiêu Chiến véo véo hai má cậu, "Được rồi được rồi, em đừng buồn nữa, bây giờ em mới bao nhiêu, mười bảy nhỉ, học vũ đạo của em cho tốt đi, học những thứ mà em thích, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa. Hai ngày nữa em về rồi, ừm......... Tốt nhất là quên những cái này đi."

Vương Điềm Điềm đứng bật lên, ghế bị đẩy ra tạo thành tiếng vang lớn.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt của đối phương phiếm hồng, hai cái má ú nu thịt phồng ra, thoạt nhìn càng thêm ủy khuất đáng thương, Tiêu Chiến có chút không đành lòng, đưa tay ra kéo lấy tay cậu, dỗ dành nói, "Sao vậy?"

Vương Điềm Điềm nhướng mi lên nhìn anh, "Có phải anh muốn nói, sau này đừng tìm anh nữa?!"

Tiêu Chiến á khẩu không trả lời được.

Nếu đã sớm biết kết cục không hề tốt đẹp, quả thật là đừng gặp nhau sẽ tốt hơn.

Như vậy thì đối với ai cũng đều tốt hết.

Nhưng không biết vì sao, anh không có cách nào nói những lời này với Vương Điềm Điềm.

Tiêu Chiến do dự, sửa miệng lại, "Em có biết anh hâm mộ em cái gì nhất không?"

Vương Điềm Điềm lớn tiếng nói, "Cái gì! Lẽ nào là trẻ tuổi sao!"

Tiêu Chiến nở nụ cười, đáy mắt không có độ ấm, "Đây cũng là một phần, nhưng không phải là tất cả."

Vương Điềm Điềm nói, "Vậy thì là gì!"

Tiêu Chiến xì một tiếng, "Em xem em, đừng tức giận nữa, nghe anh nói trước đã."

Vương Điềm Điềm lúc này mới bị Tiêu Chiến túm ngồi xuống, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào, không tình không nguyện mà nói, "Anh nói đi."

Tiêu Chiến đưa tay qua, vén tóc ra sau tai giúp cậu, "Anh hâm mộ em còn trẻ, hâm mộ em muốn làm cái gì thì làm cái đấy. Anh không tiết lộ gì nhiều lắm, nhưng anh có thể nói cho em biết, bốn năm năm sau em vẫn như vậy, quật cường, không rườm rà, trừ những thứ mình thích ra, sẽ không làm những chuyện lung tung khác, những thứ bên ngoài giới giải trí cũng chưa từng ảnh hưởng gì đến em."

"Anh thì không, anh ấy, chỉ là một người thường, làm trong ngành giải trí mà thôi.", Nói đến đây, Tiêu Chiến như bị bản thân mình làm cho bật cười, nhịn không được cười một chút, "Thật ra anh hiểu rất nhiều đạo lý rất nhiều thứ, nhưng có thể là vì vấn đề tính cách của cá nhân, đều không nhịn được mà kiêng dè, tuy rằng anh biết như vậy là không tốt, nhưng cũng không sửa được."

Tiêu Chiến hơi cong mắt lên, giống như một vầng trăng khuyết, rõ ràng là nụ cười trông đặc biệt gần gũi, nhưng Vương Điềm Điềm lại cảm giác thập phần xa cách.

Anh chậm rãi nói, "Cho nên em xem, chúng ta rất không hợp nhau không phải sao?"

Vương Điềm Điềm dị thường nghiêm túc nhìn anh, "Vì sao lại nói vậy?"

Tiêu Chiến nói, "Chẳng lẽ không đúng à?"

Vương Điềm Điềm cau mày, nói, "Anh nói như vậy....... Rõ ràng là bù trừ mà."

Tiêu Chiến nói, "Hả?"

.

.

.

Nói đến cùng, hai người cũng chưa nói thông suốt, Vương Điềm Điềm có lý lẽ của bản thân, Tiêu Chiến cũng vậy, liền cứ như vậy mà cãi nhau một lúc mới ăn cơm, ngay cả khi về khách sạn lại tiếp tục anh một câu tôi một câu, giọng Tiêu Chiến có chút lớn, Vương Điềm Điềm lại càng nâng cao giọng hơn, có cố nói thế nào cũng không chịu gật đầu.

Lúc sắp đến khách sạn Tiêu Chiến mới phản ứng lại, anh với đứa nhỏ này có cái gì đâu, chuyện này mình phải thương lượng với Vương Nhất Bác mới phải.

Ai biết lúc nào đó trong tuyến thời gian tương lai, một thay đổi nào đó sẽ làm thay đổi cả cuộc đời.

Vương Điềm Điềm ngược lại vẫn còn rất giận, Tiêu Chiến dỗ mấy câu cũng không chịu phản ứng, cuộn tròn mình nằm trên giường, chỉ lờ mờ thấy được chút thịt trên gương mặt.

Tiêu Chiến vốn tâm tình không tốt lắm, nhìn thấy cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Anh cười xong, Vương Nhất Bác đang ở một thành phố xa xôi gửi tin nhắn đến, báo mình vừa hạ cánh, trong voice còn có tiếng bánh lăn của ván trượt, nghe có vẻ rất vui, âm cuối nâng cao lên, nói mai em sẽ về sớm.

Tiêu Chiến vốn muốn nói khi nào em về sẽ nói với em một chuyện, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ khơi dậy sự tò mò của đối phương, liền không nói nữa, gửi một cái like qua, chỉ nói, ăn cơm đàng hoàng, chú ý nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác rất nhanh cũng gửi một cái like đến.

Tiêu Chiến thở dài, nửa ngồi nửa quỳ bên giường xoa đầu Vương Điềm Điềm, giọng nói nhu hòa, "Còn giận sao?"

Vương Điềm Điềm giật giật người, muốn đẩy tay Tiêu Chiến ra.

Tiêu Chiến bị cậu đẩy ra, lại kiên trì tiếp tục sờ, mái tóc rất mềm mại, Tiêu Chiến sờ sờ mấy cái, Vương Điềm Điềm lúc này mới không nhịn được mà ngồi dậy, gương mặt hung dữ, "Làm gì vậy!"

Tiêu Chiến khẽ cười, "Anh phải đến phim trường quay phim, em ngoan ngoãn ở trong khách sạn, chờ anh về được không?"

Vương Điềm Điềm nói, "Nhỡ đâu em quay về rồi thì sao."

Tiêu Chiến hỏi, "Quay về chẳng lẽ không tốt à?"

Vương Điềm Điềm do dự, "Cũng không phải là không tốt, chỉ là........"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, "Không nỡ xa anh?"

Vương Điềm Điềm gật gật đầu.

Tiêu Chiến mím môi rồi cười rộ lên, "Kể cả em có ở nhà hay không, anh diễn xong sẽ mang đồ ăn ngon về, nếu em ở đây, thì em ăn nhiều một chút, còn nếu em quay về, vậy anh ăn phần của em, thế nào?"

Vương Điềm Điềm ghét bỏ nói, "Đây là kiểu nói gì thế........"

Tiêu Chiến đùa cậu một lúc, lúc này thấy trợ lý thúc giục mới ra ngoài, có Vương Điềm Điềm ở đây trêu chọc, cũng không thấy áp lực lắm.

Đến phim trường, thay quần áo hóa trang, khởi động máy quay, dường như tất cả mọi người đều nghiêm túc, cảnh diễn này vô cùng quan trọng, không có tâm tình mà cười hi hi ha ha, ngược lại ở trong group chat thì tốt hơn một chút, lúc chờ diễn vẫn có thể lên đó trò chuyện.

Nam phụ tiến về phía Tiêu Chiến, nhìn anh không có tinh thần gì, ở dưới mi mắt là chút phấn hồng nhàn nhạt, lãnh đạm mà diễm lệ, hai bên tóc thả xuống khẽ bay, so với trên ống kính thì còn đẹp hơn.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm gạch dưới chân, thản nhiên nói, "Có chuyện muốn nói?"

Nam phụ ngượng ngùng cười cười, "Không có gì, chỉ là cảm giác tâm tình anh không tốt lắm."

Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn, khóe mắt hẹp dài, lại mang màu phấn yêu dã, nam phụ nhìn đến nhịn không được mà ngừng lại hô hấp, nói chuyện cũng lắp bắp, "Không, không sao chứ?"

Tiêu Chiến chậm rãi hạ mắt xuống, lắc lắc đầu, giọng nói hơi lạnh, "Không sao."

Nam phụ biết anh nhập diễn rất sâu, hoàn toàn đang ở trong trạng thái của nhân vật, bình thường hẳn là lúc này Vương Nhất Bác đang ghé sát trêu đùa anh, ban đầu tưởng là không sao, bây giờ bản thân mình nói chuyện với Tiêu Chiến, nhiệt độ của đêm hè oi bức như giảm đi mấy độ.

Nam phụ ngậm miệng lại, Tiêu Chiến cũng không có ý muốn nói chuyện tiếp với hắn, hai người trầm mặc chờ đạo diễn nói action, nam phụ mới như được đại xá.

Theo quy định cũ thì quay đến sáng mới kết thúc, Tiêu Chiến lễ phép chào đạo diễn, nhân viên cùng với nhóm diễn viên, mới ngồi lên xe bảo mẫu rồi về khạch sạn, lấy điện thoại ra nhìn một cái, Vương Nhất Bác không gửi tin nhắn cho mình, Vương Điềm Điềm cũng không.

Trợ lý ngồi ở ghế phó lái nghiêng người quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, "Anh gửi tin nhắn bảo em mua cái gì em đều mua rồi, em đưa vào tận phòng anh nhé."

Tiêu Chiến lắc đầu, "Đưa tôi đi, tự tôi lên, cô cũng về rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Trợ lý vâng một tiếng, đưa cái túi thức ăn nóng hôi hổi cho Tiêu Chiến, anh nhận xong thì đặt ở bên cạnh, trầm mặc nhìn nhìn, tựa vào bên cạnh cửa kính mà thở dài.

Trợ lý thông qua gương chiếu hậu nhìn thần sắc Tiêu Chiến.

Không biết vì sao, đều cảm giác như anh đang rất mệt mỏi.

Hình như không phải do công việc.

Tiêu Chiến quay về khách sạn, vào thang máy một mạch đi lên, xuyên qua hành lang, mở cửa.

Vừa bật điện, mái tóc màu vàng ở trên giường càng chói mắt, hình như là chịu không được muốn ngủ.

Tiêu Chiến liền tắt hết điện đi, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, nhẹ chân nhẹ tay buông đồ trong tay xuống, đóng cửa lại rồi định vào phòng tắm, cửa lại lần nữa bị gõ vang.

Tiêu Chiến còn tưởng là trợ lý có việc nên đến tìm mình nói chuyện, thuận tay mở cửa ra, nói, "Có chuyện gì....... Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác đứng ở bên ngoài cửa, tóc bị gió thổi có chút rối bù, thoạt nhìn có chút mệt mỏi, trên mặt lại mang theo nụ cười sáng ngời, người đang nhìn cũng không nhịn được cong môi lên.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn hắn, "Sao lại.....? Em thật sự ngồi chuyến bay sớm nhất?"

Vương Nhất Bác không trả lời, lần công tác này cảm thấy rất khó nhai, ngay cả giấc ngủ cũng không ngon, hận không thể lái motor về đây.

Hắn không nói gì, vươn tay kéo Tiêu Chiến lại, dùng sức ôm chặt đối phương, bởi vì không khống chế được lực đạo mà cả vai và ngực bị đập đến đau.

Tiêu Chiến từ trong cổ họng kêu một tiếng, đưa tay ra, nhưng không đẩy đối phương.

Anh chậm rãi ôm lấy lưng Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói, "....... Về rồi à."