Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cho Mượn Yêu Thương [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng trang điểm vô cùng hỗn loạn, bảy tám diễn viên đều đã có mặt, đang ăn đồ ăn ngoài, chơi game, tán gẫu những chuyện trên trời dưới biển.

Hai người bọn họ lần lượt ngồi xuống, ở trong hoàn cảnh này mà nghịch điện thoại, chờ nhân viên trang điểm cho mình, xung quanh một chút cũng không ảnh hưởng đến việc lướt mạng, Vương Nhất Bác lướt Weibo, nghe thấy Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nghẹn cười, nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn thử, bị đối phương nhanh tay nhanh mắt giấu đi.

Vương Nhất Bác rũ mắt, trực giác Tiêu đang xem cái gì có liên quan đến mình, đưa tay ra túm lấy cánh tay anh, nói, "Anh đang xem gì đấy?"

Độ cung khóe môi Tiêu Chiến vẫn không hạ xuống, "Em trang điểm đi, đừng quậy."

Vương Nhất Bác nhướng một bên lông mày, "Có phải anh đang xem......?"

Tiêu Chiến đáp lời hắn, "Có phải cái gì?"

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút là lạ, bản thân mình vừa nhìn lướt qua video trên điện thoại Tiêu Chiến, hình như........ Có giọng nói của mình.

Tiêu Chiến cùng hắn nhìn nhau vài giây, nhịn không được cười thành tiếng, chủ động nhận tội, "Được rồi được rồi, thì là, xem video của em hồi trước đó, rất thú vị mà."

Vương Nhất Bác nói, "Lúc ở Hàn Quốc?"

Tiêu Chiến đáp, "Phải."

Vương Nhất Bác nghiêng người mạnh mẽ cướp lấy điện thoại của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đề phòng không để hắn thực hiện, Vương Nhất Bác cũng không để ý, tiếp tục nắm lấy cổ tay anh oánh lộn, nhân viên trang điểm đã sớm lui vào một góc xem kịch, vừa xem vừa bình luận, nói, giống như hai con gà con tranh nhau thức ăn ấy.

Tiêu Chiến vừa mới xem xong một video của Vương Nhất Bác lúc trước, một quả đầu vàng chóe đội mũ, fan gọi hắn Bo Bo, dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt, đối phương giọng nói non nớt nói tôi biết rồi, cảm ơn nhé, khiến Tiêu Chiến mềm nhũn không chịu được, bắt đầu học theo fan gọi hắn, khiến Vương Nhất Bác vừa thẹn vừa giận, từ chỗ ngồi đứng dậy đuổi đánh Tiêu Chiến.

Trong phòng trang điểm có rộng bao nhiêu, cũng nhiều người, nhiều đồ vật này nọ, hai người cũng không kiêng kỵ, chạy vài vòng, Tiêu Chiến học cách nói của fan, gọi hắn Bo Bo, Vương Nhất Bác mặt lúc đen lúc trắng, hai tai đỏ bừng lên, hận không thể đưa tay ra bịt miệng Tiêu Chiến lại.

Hắn càng ngượng ngùng, Tiêu Chiến lại đùa càng hăng, thậm chí còn học theo cách nói chuyện của Vương Nhất Bác, giọng nói mềm xuống, gằn từng tiếng như đang đánh vào trái tim hắn, hắn không làm gì được Tiêu Chiến, mở cửa đi ra ngoài, Tiêu Chiến biết hắn sẽ không thật sự tức giận, quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục trang điểm, một lát sau, Vương Nhất Bác lại cầm theo camera đi vào, ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến.

Đ* má!

Tiêu Chiến trong lòng sợ hãi, cảnh giác nhìn Vương Nhất Bác, nói, "Em muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác nhếch nhếch khóe miệng, hắn biết Tiêu Chiến sợ cái này, lần trước chụp ảnh cho nhau Tiêu Chiến còn không chịu được mà lấy tay che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt phiếm ánh nước, đối mặt với ống kính trong suốt, bởi vì lúc cười đôi mắt sẽ cong như vầng trăng, Vương Nhất Bác nhìn thấy thì trong lòng như bị con vật nhỏ nào đó cào cào, chỉ muốn đến ghẹo Tiêu Chiến thôi, nhưng vẫn không có cơ hội, thẳng đến hôm nay thì anh tự dâng mình đến cửa rồi.

Hắn rất thản nhiên mà nói, "Không có gì, Tiêu lão sư thích học theo em như vậy, còn xem video của em, em liền quay giúp Tiêu lão sư một cái, lưu lại vào điện thoại để xem"

Tiêu Chiến lấy tay che ống kính lại, cảnh cáo, "Đừng nghịch nữa."

Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay anh đè sang bên cạnh, không cho anh che ống kính, vừa ngẩng đầu vừa nói, "Oa Tiêu lão sư, dạo này toàn quay đêm mà trạng thái lại tốt như vậy, mắt không đen chút nào, làn da cũng rất tốt, hơn nữa đôi mắt còn........."

Tiêu Chiến không chịu nổi nữa, không giãy dụa được thì đành phải cầu xin tha, "Được rồi được rồi, Vương lão sư, em đừng quay nữa, anh sai rồi được chưa, anh thật sự không xong rồi, em đừng........"

Vương Nhất Bác đặc biệt vô tình mà từ chối, "Không được."

Tiêu Chiến dùng sức lấy tay che mặt, la oai oái như đang làm nũng, Vương Nhất Bác dùng một tay nắm hai cổ tay anh, "Nói là anh hiểu rồi."

Tiêu Chiến nói, "Anh hiểu gì cơ?"

Vương Nhất Bác đáp, "Không phải vừa rồi đang học sao, hiểu rồi thì học tiếp."

Tiêu Chiến lại cầu xin tha, "Vương lão sư, Vương Nhất Bác, tiền bối, em tha cho anh đi, anh thật sự không học nữa, em..........."

Vương Nhất Bác bất vi sở động, lặp lại nói, "Nói là anh hiểu rồi."

Tiêu Chiến: ..........

Hai người bọn họ giằng co nửa ngày, vẫn là Tiêu Chiến bại trận, không biết vì sao mà khi bị Vương Nhất Bác cầm camera quay như vậy thì có chút ngại ngùng, huống chi hắn còn xoay mọi góc độ.

Anh khoát tay, nói, "Được rồi được rồi anh hiểu rồi được chưa! Sau này không đùa em nữa, thật là........"

Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng mà thu tay về, nói với một stylist đang cắn hạt dưa, "Cái này làm thế nào để chuyển sang điện thoại được?"

Tiêu Chiến: ?! Vương Nhất Bác!

Hai người ấu trĩ làm loạn xong, nhân viên trang điểm cũng nhanh chóng trang điểm lại, tạo hình xong rồi, liền đến phim trường để chờ diễn, ngồi bên dưới ngọn đèn, hai người ghé sát vào nhau câu được câu không trò chuyện, khi nói đến motor, Vương Nhất Bác lại nhịn không được, tìm video trên điện thoại cho Tiêu Chiến xem, Tiêu Chiến cùng hắn xem mấy cái video đua xe, đột nhiên cảm thấy thật là kì diệu, sáng nay Vương Điềm Điềm còn chưa trưởng thành nằm trên giường anh chơi game, khuôn mặt toàn là thịt, khiến người khác vừa nhìn thấy đã muốn vươn tay ra véo véo hai cái.

Chỉ chớp mắt một cái, thanh niên trẻ tuổi cao lớn đã đứng bên cạnh mình, cho mình xem video lúc hắn đua xe.

Loại tương phản này thú vị chết đi được.

Vương Nhất Bác thấy anh thất thần, đôi mắt lại mở tròn hơn chút, như là không dám tin, nói, "Em cho anh xem video đua xe mà anh cư nhiên thất thần?"

Tiêu Chiến vội vàng dỗ hắn, "Anh vừa nghĩ đến một chuyện nên hồn đang dạo chơi, em share video qua đi, khi nào về khách sạn anh sẽ xem."

Nhắc đến về khách sạn, hai người lại nhớ đến trò cười của sáng nay, trong phòng Tiêu Chiến còn giấu một Vương Nhất Bác mười bảy tuổi, có lẽ vẫn còn đang chơi game, cũng có lẽ là đang nằm lăn lộn trên giường, mở TV lên rồi chìm vào mộng đẹp.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Cái đó....... Anh cảm thấy hai chúng ta là ai theo đuổi ai?"

Tiêu Chiến sửng sốt, trên mặt nhanh chóng đỏ bừng, nhưng cũng may hai người đang đứng dưới ngọn đèn hơi tối, Vương Nhất Bác không nhìn thấy rõ.

Anh nói, "Cái này....... Sao anh biết được."

Vương Nhất Bác trầm ngâm, còn nghiêm túc nói, "Em cảm thấy có thể là em."

Tiêu Chiến hỏi, "Vì sao?"

Anh cảm thấy có chút không phục, giống như là bị người khác chê cười anh trì độn vậy, "Cái này có nói thì cũng không rõ, nhỡ đâu là anh."

Vương Nhất Bác phản bác, "Cái mông á, khẳng định là em."

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, vừa định nói cái gì, Vương Nhất Bác lại nói. "Lúc trước tham gia chương trình em có chú ý đến anh được không vậy, lúc ấy anh hoàn toàn không nhìn em, phỏng chừng là không nhớ gì."

Tiêu Chiến đuối lý, cũng không phải là không nhớ, dù sao cũng là một MC của chương trình, anh khẳng định là biết Vương Nhất Bác, nhưng lại không có cớ gì để bắt chuyện, tự nhiên cũng không có cảm giác gì, huống chi Vương Nhất Bác còn nói rất ít, ai mà biết sau đó lại hợp tác với cái tên thẳng nam độc mồm độc miệng này đâu, rõ ràng lúc ở chương trình Vương Nhất Bác rất ngoan mà.

Anh như không có sức lực mà nói, "Đó, đó không phải là lần đầu gặp nhau sao, em nói đến cái này làm gì, em còn không nói được mấy câu với anh."

Vương Nhất Bác có chút cố chấp lặp lại, "Nhưng em nhớ rõ anh."

Tiêu Chiến đến đây thì thua trận, ngay lập tức nói sang chuyện khác, "Vậy thì có ích gì, ngày khởi quay không phải còn hé ra gương mặt khó ở sao, cứ như là anh thiếu nợ em vậy, không biết còn tưởng em không muốn hợp tác với anh."

Vương Nhất Bác nói, "Ấy Tiêu lão sư, anh có xem ảnh trên mạng không, mặt của anh ngày hôm đó còn đen hơn em đó được không?"

Tiêu Chiến đáp, "Anh nào có?!"

Vương Nhất Bác ngẩng cổ nói, "Anh có! Dù sao thì em cũng mặc kệ, khẳng định là em theo đuổi anh trước."

Tiêu Chiến nói, "Em nói là em thì là em! Anh cứ nói anh trước đấy!"

Vương Nhất Bác cãi lại, "Là em!"

Tiêu Chiến hừ một tiếng, "Em nói cũng vô ích, anh không thừa nhận."

Vương Nhất Bác nói, "Anh dựa vào cái gì mà không thừa nhận?"

Tiêu Chiến đáp, "Đùa đó, thế nào thì cũng không thể là em, em xem vừa rồi ở trong phòng trang điểm còn đối với anh như vậy, Vương lão sư, em không ngại khi nói em theo đuổi anh trước sao?"

Đầu Vương Nhất Bác nóng lên, liền thốt ra, "Vậy bây giờ em theo đuổi anh được chưa!"

_---/---

Vốn định nay ra mấy chương, mà tui ngồi stream MV từ 4h chiều đến giờ, khók
« Chương TrướcChương Tiếp »