Chương 2

Tiêu Chiến không trả lời cậu.

Chỉ đơn giản nói hai câu như vậy, người chịu đựng cả một buổi tối rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa mà tiến vào mộng đẹp, tự động trở thành cái màn chắn cho câu trả lời.

Vương Điềm Điềm giống như con sâu ở trên giường dịch đến dịch lui, dịch đến sát người Tiêu Chiến, trong bóng tối nghiêng mặt cẩn thận nhìn rõ hình dáng ngũ quan trên gương mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trong mắt cậu mãi mãi ôn nhu, cũng giống như lần đầu mình tỉnh lại ở một năm 2026 xa lạ, đối phương đứng bên cạnh sô pha cong thắt lưng xuống, sửng sốt mà nhìn mình, bàn tay duỗi đến trước mặt cậu nhẹ nhàng kéo kéo, nói, "Vương Nhất Bác, anh không phải đang mơ chứ."

Vương Điềm Điềm cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ tới bạn đời của mình sau này sẽ trông như thế nào.

Các anh trong nhóm thật ra cũng lén tán gẫu về hình mẫu lý tưởng của mình, lúc ấy Vương Nhất Bác cắn thìa cố gắng nhìn rõ menu nhà hàng rồi gọi một món bánh ngọt phủ đầy kem, ăn xong bên môi còn dính chút socola, thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng bởi vì do tuổi còn nhỏ, lại đặc biệt đáng yêu.

Mấy anh hỏi cậu, Nhất Bác thích cô gái như nào?

Vương Điềm Điềm ngay lúc đó trong đầu tràn ngập vũ đạo, ván trượt, không có ý tưởng đặc biệt nào, liền vô cùng thản nhiên nói, "Thích em chính là loại hình em thích."

Mấy anh nghe xong thì vui vẻ bật cười, ôm vai cậu nói rất nhiều, nhưng đa số cậu không nghe vào cái gì cả, bởi vì đối với cậu mà nói thì vấn đề này vẫn còn xa lắm.

Thẳng đến khi một khắc ở tương lai đó, Tiêu Chiến híp mắt cười cười với mình, sau lưng anh có ngọn đèn, phủ lên từng sợi tóc tạo thành màu vàng ấm áp, nhẹ giọng nói, Vương Nhất Bác, là em lúc nhỏ hả.

Sau lưng anh, hiển nhiên chính là mình trong bộ dáng cao lớn hơn, lạnh lùng kiên cường.

Vương Điềm Điềm vươn tay, nhẹ nhàng ôm tay Tiêu Chiến.

Ừm.

Lúc nhỏ em cũng thích anh rồi.

Thật ra giấc ngủ này của Tiêu Chiến cũng không ngon lắm, trong giấc mơ xuất hiện cùng lúc hai Vương Nhất Bác, mỗi người đứng một bên mà kéo mình cãi nhau, đứa nhỏ kia kém hơn một chút, cãi nhau được một lúc thì tức đến khóc, lông mi ướt sũng, hai má phình lên mà khóc hu hu, dỗ cũng không dỗ được, khiến Tiêu Chiến buồn bực tỉnh giấc, không khí xung quanh như giảm xuống.

Vương Điềm Điềm ngồi trên ghế sô pha, đang cầm kịch bản của Tiêu Chiến rồi đọc đọc, ngọn đèn trên bàn mờ nhạt, lại có thể hiện rõ lên gương mặt môi hồng răng trắng, so với tấm ảnh trên mạng mà Tiêu Chiến từng xem thì còn xinh đẹp hơn.

Tiêu Chiến ngồi dậy, cào cào mái tóc lộn xộn, giọng nói có chút khàn khàn, "Em vẫn còn ở đây à."

Vương Điềm Điềm nghe thấy tiếng thì buông kịch bản xuống, lại ngồi lên giường dán vào người anh, mái tóc màu vàng, con ngươi tròn vo màu đen láy, "Anh dậy rồi."

Tiêu Chiến buông tay xuống, nhìn cậu thở dài, "Không phải em cũng cần nán lại ở đây một tuần rồi mới trở về được chứ?"

Vương Điềm Điềm lông mày co rút, "Không được sao?"

Không biết là vì tuổi cậu còn nhỏ, hay là vì cái mặt đầy thịt non choẹt của cậu, cứ nhìn chằm chằm mình mà nói những lời như vậy, luôn luôn có cảm giác như đang ủy khuất.

Tiêu Chiến có chút khó xử nói, "Vậy em cũng không thể luôn ở trong phòng anh, anh còn phải quay phim, hơn nữa, cũng có người lên phòng quét dọn đó, sớm hay muộn thì em cũng bị phát hiện thôi."

Vương Điềm Điềm còn nghiêm túc tự hỏi, sau đó mới nói, "Vậy em phải làm sao mới được? Em nghe anh."

Tiêu Chiến trong lòng nhảy dựng.

Thời điểm Vương Nhất Bác nghe lời mình như vậy ít đến đáng thương, lúc chờ diễn thì phần lớn toàn đấu võ mồm với mình, rồi còn đánh nhau một cách vô cùng ấu trĩ, sau đó cả hai cười đến bả vai không ngừng run rẩy.

Vương Điềm Điềm thấy anh không nói gì, nắm lấy tay anh quơ quơ, "Tiêu Chiến?"

......... Đ* má.

Cư nhiên làm nũng.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng khụ một tiếng, "Như vậy đi, anh gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, bảo cậu ấy đến đây trước đã, sau đó chúng ta thương lượng sau."

Vương Điềm Điềm gật gật đầu, "Được. Anh muốn uống nước không? Em đi rót cho anh."

Trong lúc Tiêu Chiến ngây người không trả lời, Vương Điềm Điềm coi như là anh đồng ý, xuống giường đi đến cạnh bàn rót một cốc nước, đưa đến trước mặt anh, "Đây, nếu không đủ thì em rót thêm."

Tiêu Chiến nhận lấy, cầm cốc nước đưa đến bên môi, lông mi rũ xuống, không nhìn rõ biểu tình.

Không biết thế nào, anh có chút không muốn bảo Vương Điềm Điềm đi nữa.

Quá ngoan quá đáng yêu.

Vương Nhất Bác rời giường đánh răng rửa mặt xong, vừa định gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến hỏi Tiêu Chiến có muốn ra ngoài ăn cơm không, thuận tiện cùng nhau đi đến phim trường, đối phương lại gửi tin nhắn đến, không đầu không đuôi nói, em đến phòng anh một chuyến đi.

Vương Nhất Bác không hiểu kiểu gì, đi đến phòng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mở cửa cho mình, nhìn quanh bốn phía không thấy ai mới thập thò nghiêm túc nói, "Anh muốn nói với em một chuyện vô cùng căng."

Vương Nhất Bác lập tức từ chối, "Căng quá thì đừng nói nữa."

Tiêu Chiến nói, "Không được, em nhất định phải nghe."

Vương Nhất Bác: ..........

Hắn vẻ mặt cạn lời, "Muốn nói gì thì để vào trong đã rồi nói được không? Đứng ở cửa không dễ nhìn chút nào."

Tiêu Chiến tốt bụng đáp, "Anh đang giúp em ổn định tâm lý, đừng có ngại này ngại kia."

Vương Nhất Bác không nói tiếp, hắn nhìn xuyên qua bả vai Tiêu Chiến, thấy trên giường có người đang nằm, mặc áo sơ mi màu trắng, cánh tay đang nâng lên để cầm điện thoại Tiêu Chiến.

Hắn cơ hồ nháy mắt căng mặt lại, "Ai ở trong phòng anh?"

Tiêu Chiến nói, "Người đó......"

Vương Nhất Bác cắn môi, đẩy Tiêu Chiến ra rồi đi vào trong phòng, chưa đi được hai bước, người trên giường đã quăng tầm mắt đến, cả hai giương mắt nhìn nhau, nhất thời cứng đơ tại chỗ.

Tiêu Chiến ở phía sau hắn đóng cửa lại, có chút vui sướиɠ khi người gặp nạn mà nói, "Em xem, đã nói là anh muốn giúp em ổn định tinh thần trước mà."

Vương Nhất Bác có cảm giác như nghe thấy tiếng xương cốt của mình đang vang lên, "Người này là ai?"

Tiêu Chiến cố ý mềm giọng xuống, trêu ghẹo cậu, nói, "Sao vậy Vương Nhất Bác, ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra?"

Vương Nhất Bác: ..........

Ngược lại Vương Điềm Điềm đang nằm trên giường kia, nhìn thấy dáng vẻ Vương Nhất Bác, không nặng không nhẹ mà hừ một tiếng.

Tiêu Chiến dùng một ngón tay chọc chọc bả vai Vương Nhất Bác, cười nói, "Sao lại không nói gì?"

Vương Nhất Bác quỷ dị trầm mặc, "Đây quá khứ đen tối của em."

Tiêu Chiến xì cười ra tiếng, "Thật hay giả đấy, em cư nhiên cảm thấy đây là quá khứ đen tối của em?"

Thế cái gì mới là quá khứ đen tối, diễn cái vai Hồng Hài Nhi đấy à?

Vương Nhất Bác kiên trì nói, ".......... Rốt cuộc sao lại thế này."

Tiêu Chiến khoác tay lên vai hắn, "Thời điểm tan tầm rồi quay về khách sạn, cậu ấy đã ở trong phòng anh rồi, lúc ấy anh cũng bị dọa sợ."

Vương Nhất Bác get trúng trọng điểm, "Tan tầm quay về khách sạn? Vậy lúc anh ngủ thì nó ở đâu?"

Tiêu Chiến đáp, "Trên giường anh á."

Vương Nhất Bác: ........

Vương Điềm Điềm hiển nhiên rất không hoan nghênh Vương Nhất Bác, quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục cầm điện thoại của Tiêu Chiến chơi game, tiếng súng vang lên không ngừng, đủ loại âm thanh khiến lỗ tai Vương Nhất Bác phát đau.

Tiêu Chiến nở nụ cười, không nói gì với Vương Điềm Điềm, ấn bả vai Vương Nhất Bác để hắn ngồi xuống sô pha, nói qua một chút tình huống, tận lực lược qua chuyện Vương Điềm Điềm nói tương lai hai người sẽ kết hôn.

Vương Nhất Bác nghe xong thì trầm mặc vài phút, nhìn thằng nhóc đang nằm trên giường, nói, "Vậy khi nào nó đi?"

Tiêu Chiến nhún nhún vai, "Không biết, có thể là giống như trước đó, nán lại một tuần rồi đi, cũng có thể......... Má."

Vương Nhất Bác quay đầu lại, nhìn chằm chằm môi Tiêu Chiến, "Cũng có thể cái gì?"

Tiêu Chiến đáp, "Nhỡ đâu phải nán lại mấy tháng mấy năm thì sao."

Vương Nhất Bác: .............

Hắn đứng lên, động tác lưu loát xách cổ áo của người đang nằm trên giường, bình tĩnh đối mặt với Tiêu Chiến, "Mặc kệ thế nào đi nữa, em đưa nó đi trước, cảm ơn."

Vương Nhất Bác vừa mới túm được một lúc, Vương Điềm Điềm liền không chút khách khí đẩy tay hắn ra, trừng mắt liếc Vương Nhất Bác một cái, ngồi chồm hỗm trên giường nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, nói, "Em đổi ý rồi."

Tiêu Chiến cười tủm tỉm nhìn cậu, "Em đổi ý cái gì?"

Vương Điềm Điềm liếc Vương Nhất Bác một cái, lại nói, "Em muốn ở chung với anh."

Vương Nhất Bác: ..........

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác sắc mặt đen đến đỉnh điểm, gần như là rất ít khi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được cười, "Vì sao đột nhiên lại đổi ý? Vừa rồi không phải nói là sẽ nghe anh sao?"

Vương Điềm Điềm từ trên giường đi xuống, lượn qua người Vương Nhất Bác rồi đi đến trước mặt Tiêu Chiến, giữ chặt lấy tay anh, nhỏ giọng nói, "Em có thể nghe anh....... Nhưng mà......."

Tiêu Chiến nghiêng đầu, "Nhưng mà?"

Vương Điềm Điềm nhăn mặt hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất, "Nhưng mà em muốn ở chung với anh hơn."

Vương Nhất Bác: ............

_---/---_

J z web =)))))) một chương mà im lặng đến mấy lần z