Chương 4: Tôi Muốn Nhìn Xem Con Mèo Mà Anh Đang Nhắc Tới

" Tôi muốn nhìn xem con mèo mà anh đang nhắc tới." Cô nói.

Anh không có bởi vì bị cô cắt ngang mà cảm thấy không vui, anh cười cười, nhẹ nhàng nói: " Có thể nha, lần sau...."

Lời nói của anh tắt dần trong cổ họng, lần sau, lần sau... Điều này không phải do anh quyết định, anh không biết hai người có thể có lần sau hay không. Nếu đổi lại là người khác sẽ tranh thủ làm nũng đổi lấy lời cam đoan sẽ có lần sau, nhưng anh lại im lặng, đem quyền quyết định giao cho người khác.

Có lẽ anh cũng từng dùng giọng nói ngào ngào yêu cầu người khách lần sau lại gặp mặt, thế nhưng người khách mà anh muốn gặp lại lần hai lại không muốn gặp anh, người khách mà anh không muốn gặp...anh cũng không có quyền được từ chối, hiện giờ cả người chán nản, cả sức lực đặt một quả cân lên chiếc cân tiểu ly cũng không có.

Cô làm bộ như không nhìn thấy tâm tình anh đang hạ xuống trong nháy mắt, cô dùng hai má cọ cọ đầu vai bóng loáng của anh: " Lần sau dẫn tôi đi xem nó."

Anh thoạt nhìn vui vẻ hơn một chút, trịnh trọng gật đầu: " Được."

Hai người lại nói đến một ít chuyện khác, A Hành không làm người chú ý mà ngáp một cái. Cô cũng có chút mệt nhọc.

" Ngủ đi...Tôi cũng thấy mệt." Cô vươn tay ấn công tắc đèn ở đầu giường, anh rũ mắt xuống, đôi mắt vô thần thoạt nhìn thật dịu dàng.

" Ngủ ngon." Cô nói.

" Ngủ ngon." Anh nói. Anh còn mở to mắt, một ít ánh nước từ giữa con ngươi màu đen lan rộng ra, anh nháy mắt một cái, hít mũi, giọng rất nhẹ: " Cảm ơn cô."

Cô sờ cánh tay anh, tỏ vẻ mình nghe được, cô nói: " Ngủ đi."

Đêm đó, giấc ngủ của cô tốt lạ thường, lúc tỉnh lại đã sắp đến giữa trưa, cô dẫn anh đi ăn cơm trưa, sau đó đưa anh về nhà, anh vốn dĩ không muốn, theo lý thuyết, hai người không thể liên hệ riêng tư, thế như cô cứ ôm khư khư cánh tay anh không cho anh xuống xe, còn ra vẻ hung ác mà uy hϊếp muốn quay xe trở về thành phố.

Anh một bên thở dài một bên lại mỉm cười, biểu tình kia làm cho cô cảm thấy mình là động vật nhỏ được anh dung túng. Không, rõ ràng anh mới giống.

Anh ở tại một khu chung cư rách nát, thật kỳ lạ, con mèo kia hôm nay lại không ở trước cửa chờ anh, thế nhưng cơm trong chén nhỏ đã bị ăn sạch sẽ, A Hành đem chén vào. Cô nghĩ đến chuyện mai còn phải đi làm nên khéo léo cự tuyệt lời mời vào nhà ngồi một chút của anh.

Dù sao cũng sẽ nhanh gặp lại nhau thôi, sau khi nghỉ ngơi vài ngày cũng thật không tồi, cô có thể đem một ít thức ăn cho mèo của A Hành, sau đó hai người có thể đến nhà hngf ngày hôm nay ăn cơm, A Hành có vẻ thật sự thích món đậu hà lan xào tôm nõn của bọn họ, cô cũng có thể dẫn anh đi công viên tản bộ... Đại khái dưới ánh nhìn của người khác, tiêu tiền để cùng một người mù làm những việc này là thật sự ngu ngốc, nhưng lúc cô đang lên tất cả những kế hoạch đó lại vui vẻ như học sinh tiểu học đi chơi xuân, lòng cô mang khát khao, hết thảy đều vô cùng tốt đẹp.

Trước mắt cô hiện ra dáng vẻ tươi cười của anh, lúm đồng tiền của anh.

Cũng không biết đến lúc đó có rút ra được ngày nghỉ hay không, cô tăng ca cả ngày lẫn đêm ba tuần liên tiếp, đến tuần thứ tư mới khó khăn lắm có được một ngày nghỉ, vì quá mức mệt nhọc nên liền ngả người xuống giường ngủ, giống như là thi thể nằm im không nhúc nhích, thẳng đến chiều hôm sau mới mơ màng tỉnh lại.

Cô từ từ nhắm hai mắt, sờ soạng tìm di động, gọi cho ông chủ quán ăn đêm, nghĩ muốn hẹn gặp A Hành vào ngày mai.

" A Hành... một khoảng thời gian trước anh ta bị khách làm cho bị thương, bây giờ vẫn còn đang xin nghỉ, thật sự nghiêm trọng, tạm thời không thể tiếp khách được... Tôi cũng không biết khi nào mới có thể bình phục! Ngay cả tiền lương ứng trước, anh ta còn đang nợ tôi...."

Cô ngắt điện thoại, vội nhào xuống giường, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, bước chân lộn xộn, lúc đi ngang qua bàn học bỗng nhiên va vào ghế dựa nghe một tiếng " Đông" mà quỳ rạp xuống đất, cô không nhìn xem thử đầu gối của mình như thế nào, cũng không có tâm trạng để thay quần áo, đứng dậy cầm lấy chìa khoá xe mặc áo khoác vào lập tức đi ra ngoài.

Hai cái? Ba cái? Tóm lại, cô vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ không có người qua đường, còn vi phạm quy định đỗ xe ở gần lối đi bộ vào nhà anh nhất, cửa xe đóng thật mạnh ở sau lưng cô, gió mùa hè tiến vào khoang phổi của cô, vừa nóng rực lại vừa lạnh lẽo. Cô không nhớ được lần chạy trốn bạt mạng như vậy gần nhất là khi nào.

Cô nhìn thấy con mèo ở cửa nhà anh, mèo hoang màu da cam, chén nhỏ dường như trống không đã lâu, hạt cơm khô dính ở đáy, giống như một miếng sáp trong suốt, nó cào cửa sắt, kêu meo meo hết tiếng này đến tiếng khác.

Lâu lắm không vận động làm đại não người thiếu dưỡng khí, hai chân run lên, ngay cả tay cũng đang run rẩy, anh bị thương, anh bị bệnh thật sự nghiêm trọng, ngay cả mèo cũng không cho ăn, bây giờ cô đang cách anh một cánh cửa chết tiệt này, cô phải làm cho nó mở ra.

Cô nôn nóng đi lại trước cửa, bàn tay sờ mỗi một tấc mép cửa, bụi cọ đầy tay cô, bụi đổ lên đầu cô, làm nhoà mắt cô, cô vừa xoa mắt vừa quỳ xuống cố nhìn qua khe dưới cửa, cuối cùng cô tìm thấy chìa khoá dưới cái chén.

Đây là chìa khoá mở cửa kho báu, cho dù giờ phút này lấy ngàn vạn giải thưởng xổ số lớn đến để đổi, cô cũng sẽ không giao chiếc chìa khoá này ra. Mảnh kim loại màu vàng kia sáng lấp lánh trong mắt cô, cô run rẩy, ngay cả tra chìa vào ổ khoá cũng không chính xác, để lại một vạch trắng trên tấm cửa rỉ sắt. Tiếng vang đó làm cô tâm phiền ý loạn, cô muốn hét lên thật to, đập phá một ít đồ vật gì đó.

Cô rốt cuộc mở được cửa, con mèo vào trước cô một bước, cô không có tâm trạng đánh giá hoàn cảnh sống của A Hành, lại ngửi thấy mùi hôi mang theo điềm xấu, cô không muốn phân tích thử, đi theo con mèo vào cái phòng ngủ duy nhất.

Bức màn kéo kín mít, anh nằm một mình trên chiếc giường hẹp, ở giữa mùa hè nhưng lại đắp chăn bông thật dày, dưới chăn hiện ra hình người gầy yếu, mặt còn trắng hơn vách tường hai phần, anh giống như tờ giấy mỏng, dường như gió cũng có thể đem anh thổi rách, con mèo đứng bên gối của anh, đầu lưỡi đỏ tươi không nhịn được mà liếʍ mặt anh, nửa phần đỏ bừng cũng nhuộm không được. Nhưng ít ra anh đang mở to mắt, hai mắt trống rỗng nhưng lại xinh đẹp.

" Sao mày lại vào được đây? Có đói bụng không?" Giọng của anh nhỏ đến mức không thể nghe thấy đưoc, cố sức nâng cánh tay lên, cọ vào đầu con mèo. Tay anh, là bàn tay từng nắm lấy ly thủy tinh cô đưa, khớp xương nổi lên, gân xanh quấn quanh, anh gầy đến đáng sợ.

Thật con mẹ nó kỳ quái, chính bản thân cô cũng không biết độ cận thị của mình thay đổi khi nào, tại sao tất cả những thứ trong tầm mắt lại mơ hồ đi? Cô mờ mịt giơ tay, bàn tay chạm phải đầy nước ở trên mặt. Lúc này cô mới bừng tỉnh đại ngộ, ồ, thì ra cô đang khóc.

Cô mở di động gọi 120, bấm hai lần mới đúng số, nghẹn giọng nói rõ tình huống với người ở đầu dây kia, làm ơn, bọn họ hãy mau đến. Làm ơn, tình huống của anh thật sự không tốt, cầu xin các người, đến mau một chút, cầu xin cô. Cô lặp lại hết lần này đến lần khác, nhân viên công tác không ngừng cam đoan sẽ đến nhanh nhất có thể, bọn họ khai thông đường bộ, bảo cô hãy cắt điện thoại trước.

Cô cúp điện thoại.

Trong lúc này, anh kỳ thật một mực gọi cô, dùng giọng mơ hồ của anh, thanh âm phập phồng ở trong không khí và bụi bặm, cô một câu cũng chưa đáp lại, bây giờ mới đi đến phía trước. Cô cầm tay anh, rất lạnh, tay anh thật sự rất lạnh.

" Thật là cô." A Hành vui vẻ nở nụ cười, bởi vì gầy yếu, lúm đồng tiền rõ ràng hơn nhiều so với tháng trước, cô lần đầu tiên cảm thấy oán hận chuyện vừa nhận được một chút vui vẻ liền lún sâu của mình.

" Xe cứu thương sẽ tới ngay lập tức, chúng ta đi bệnh viện, anh sẽ tốt thôi." Cô nói, cô đang cầm tay anh, ý đồ làm cho anh ấm áp trở lại,

" Sẽ không có việc gì đâu."

Anh dường như cũng không để ý đến xe cứu thương, anh thẳng tay ra, đυ.ng vào hàm dưới của mèo nhỏ: " Nhìn xem, đây là mèo của tôi."

Mèo vàng đúng lúc mà kêu lên một tiếng, ánh mắt màu lục trượt qua, dùng đầu cọ vào cằm anh, anh cười quay đầu đi.

" Thật tốt." Anh cảm thấy mỹ mãn mà thở dài, " Tôi còn tưởng là cô đã quên tôi."

" Không có." Cô phát giác ra giọng mình đã cất cao, " Tôi bận quá, tôi vẫn luôn tăng ca, mấy người kia nhồi nhét đầy thứ ngu xuẩn ngay cả cuối tuần cũng không cho tôi nghỉ ngơi. Về sau chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt."

" Vất vả." Anh nói, tay anh giật giật ở trong bàn tay cô. " Xem đi, cô xem mèo của tôi. Cô đã nói là cô muốn xem nó."

Cô không muốn xem mèo của anh, cô thầm nghĩ nhìn anh, anh giống như là rất buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mèo lại liếʍ mặt anh, anh phát ra tiếng cười nhẹ bẫng, âm thanh kia cũng nhanh chóng tan biến. Cô gọi anh, A Hành, A Hành, tiếng đáp lại của A Hành ngày càng nhẹ.

Hối hận làm cô bị đông lạnh từng tấc một, cô chỉ muốn chậm rãi đi vào cuộc sống của anh, thế nhưng cô đã quên, hoặc là nói, cô không chú ý tới, cuộc sống của anh dần như bức tường lung lay sắp đổ, càng ngày càng vụn vỡ, anh ôm đầu, cuộn mình ở trong góc căn phòng nguy hiểm, nhưng vẫn như cũ bị những cú va đập mạnh của cuộc sống vùi vào giữa đống ngói vỡ, anh vô dụng mà nhìn lên trên, muốn từ trong khe hở nhìn thấy một tia sáng.

" Bọn họ vì sao chỉ cho tôi tiền của một người?"

Một giọt, hai giọt nước mắt ấm áp rơi trên hõm vai của cô.

Tay anh chậm rãi nâng lên, ý đồ ôm chặt thắt lưng của cô.

Đó là đem toàn lực phóng thích tín hiệu xin giúp đỡ, chỉ là rất mỏng manh, tiếng đá cứng sụp đổ nghe ầm vang, tín hiệu của anh rất nhỏ, như là viên đá nhỏ rơi xuống mặt đất, hoàn toàn bị bao phủ, hoàn toàn bị che giấu. Cô không có nghe đến, hoặc là nói, cô không có chú ý tới.

Bây giờ, anh không hề phát ra âm thanh gì, bàn tay bị cô cầm rất lạnh, như là ẩn giấu một cái động đen trên da, tất cả độ ấm vừa truyền tới đều bị cắn nuốt, cô xoa bóp tay anh, thổi khí lên đầu ngón tay anh, tất cả đều vô dụng. Cô căn bản không có biện pháp làm anh ấm áp trở lại.

Mọi âm thanh đều tắt ngấm, mèo của anh kêu một tiếng, nho nhỏ như là nức nở.

[END 1-Ánh sáng tắt]