Chương 1: Trai Bao

Cô vừa tắm xong còn đang ngồi trên giường lau tóc, bọt nước tí tách lăn xuống thấm ướt cả khăn trải giường màu trắng.

Cửa bị gõ vang. Cô đi chân trần ra mở cửa.

" Xin chào, tôi là..." Cô không nghe anh tự giới thiệu, dựa vào khung cửa, đánh giá người vừa tới.

Đây là một người đàn ông có bề ngoài thon gầy, toát lên vẻ mỏi mệt. So với ảnh chụp ở trong hồ sơ cô đã xem qua dường như không hề có sự khác biệt, bộ dạng của anh quả nhiên không tồi, khuôn mặt thanh tú, có thể làm cho người ta tạm thời xem nhẹ cảm xúc tích tụ trong ánh mắt của anh, hai mắt đang mở nhưng không hề có tiêu cự, nhìn về phía trước một cách vô hồn. Cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô sớm biết rằng anh là người mù, chỉ là vẫn có chút tò mò như cũ.

Anh không nghe được cô trả lời, hơi nghiêng đầu khó hiểu, lỗ tai hướng về phía cô, giống như đang cố gắng phân biệt âm thanh.

" Tiểu thư?" Anh lại lên tiếng.

" Vào đi." Cô rốt cục mở miệng, mở cửa rộng hơn một chút, anh nhẹ thở ra cố gắng không làm người khác chú ý, nhẹ giọng nói lời cảm ơn, cây gậy cẩn thận thăm dò, chậm rãi đi vào..

Cô tiếp tục lau tóc ướt, chỉ dẫn anh ngồi xuống cạnh giường. Người đàn ông rút cây gậy lại, đặt bên giường, lưng ngồi thẳng tắp.

" Tôi vừa mới tắm xong, anh cứ từ từ, tôi sấy tóc đã." Cô nói: " Anh muốn đi tắm không?"

" Không cần, tôi tắm xong rồi mới đến." Mặt anh chuyển qua hướng cô, hai mắt vẫn tối đen, vô thần.

Cô không nói nữa, chăm chú xoay chuyển máy sấy tóc trong tay, tiện thể nhìn anh.

Anh là trai bao do cô thuê tới.

Đây là lần đầu tiên cô thuê trai bao, quá trình thuê không phải là rất thuận lợi, cô nhàm chán lật cuốn sách dày, cho dù người được lựa chọn bày ra đủ loại tư thế, phơi bày thân thể, khuôn mặt, tính cách của bọn họ, cô cũng không thấy hứng thú.

Cho đến khi cô nhìn thấy anh.

Người đàn ông trong ảnh chụp ngồi trên sô pha, hai tay để trên đầu gối, rõ ràng là đang cười nhưng lại để lộ cảm giác kiệt sức, ánh mắt mơ hồ, rời rạc, giống như đang cầu cứu, lại giống như đang khát vọng bị hủy diệt hoàn toàn.

Tay cô dừng lại, ông chủ nhạy bén lập tức sáp lại gần, thấy ảnh chụp xong liền rụt lại, cô kiên trì chỉ vào bức ảnh này.

" Anh ta sao,...anh ta là người có giá rẻ nhất ở chỗ chúng tôi, làm nghề này lâu như vậy vẫn không biết cách dỗ khách vui vẻ, ưu điểm duy nhất là biết giữ bí mật... Anh ta là người mù, không nhìn thấy cô, không nhận ra cô, còn sợ gì bị lộ bí mật! Tiểu thư, đổi người khác đi, cô sẽ không thích đâu, không bằng..."

Ông chủ lại bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ trai bao đầu bảng của ông ta, cô không hề bị lay chuyển, bảo ông chủ lấy hồ sơ của anh ra.

Vì thế ông ta tức giận rút ra một bộ hồ sơ cũ nát từ dưới cái bàn đầy dầu mỡ, đặt trước mặt cô.

Cô không đọc vào não một chữ nào, tất cả các từ đều như ruồi nhặng bay múa, chui thẳng vào phía trong da cô, cả người cô ngứa ngáy, chỉ mãi lật xem ảnh chụp của anh.

Sự khô nóng bắt đầu lan ra khắp cơ thể, cô vội vàng lật xem tất cả ảnh chụp của anh, anh mặc quần áo, anh không mặc quần áo, anh bày ra ít tư thế quyến rũ bình thường, biểu cảm trêu chọc là trải qua các huấn luyện chung, tản ra hơi thở chán ghét. Cô nhận ra được, anh chán ghét chính bản thân mình.

"Chọn anh ấy đi." Khát vọng anh khiến cho giọng cô khàn khàn.

Hiện tại, anh đang ngồi trên giường khách sạn, chờ cô làʍ t̠ìиɦ với anh. Cô cảm thấy hân hoan.

Anh mặc áo sơ trắng giá rẻ, giặt nhiều đến mức úa vàng nhưng không hề có nếp gấp, anh tự ủi được quần áo sao? Cô muốn biết anh có thể bị bỏng hay không. Cô đoán dù bị bỏng anh cũng sẽ không để lộ ra chút biểu cảm dư thừa nào, đây chỉ là một trở ngại không quan trọng lắm trong cuộc đời của anh mà thôi.

Cô tắt máy sấy tóc, sự im lặng bất ngờ ập đến khiến cho người đàn ông quay đầu lại.

Lúc này, cô mới nhớ tới hôm qua không đọc đoạn văn tự giới thiệu của anh, lúc nãy cũng không nghe anh tự giới thiệu.

" Anh tên là gì?" Cô vừa đi về phía anh vừa mở miệng hỏi.

" A Hành." Anh trả lời. Đương nhiên đây không phải là tên thật, làm cái nghề này ai lại đi dùng tên thật được? Nhưng điều này đối với cô không quan trọng, anh chính là anh, cái cô cần chỉ là một cái tên để anh biết là cô đang gọi anh mà thôi.

Lúc này, cô mới phát hiện ra giọng của A Hành không lớn, giống như đang lẩm nhẩm, ngay cả ngữ điệu cũng thấm đẫm vẻ ngoan ngoãn. Khó trách vừa rồi cô lại trực tiếp bỏ qua đoạn tự giới thiệu của anh.

Cách giao tiếp vụng về, đại khái là bởi vì không có ai hay trò chuyện với anh.

Cô phát ra sự thương hại từ nội tâm của một kẻ đang ở trên cao nhìn xuống.

Cô chạy tới trước mặt anh, cô sờ mặt anh, cảm giác da thịt thật mềm mại, cũng không tính là có đàn hồi, anh theo bàn tay cô ngẩng đầu lên, như là con mèo để lộ yết hầu.

"Anh...hơn ba mươi đi?" Cô hỏi.

"...Không phải." A Hành trả lời cô, cô vừa liếc mắt đã biết anh đang nói dối, sự bối rối trong nháy mắt kia rất rõ ràng, anh sợ cô ngại anh già. Hơn ba mươi tuổi, có lẽ là độ tuổi hoàng kim để người đàn ông thể hiện bản lĩnh nhưng đối với trai bao mà nói, cũng không phải như vậy. Nhưng người đó phải về hưu.

Cô nhìn ra được anh muốn gạt cô, có lẽ người mù có một điểm không tốt, anh không nhìn thấy biểu cảm của người khác nên cũng không biết khống chế biểu cảm của mình như thế nào, cảm xúc thể hiện rõ này trên khuôn mặt anh, có ý đồ bỏ trốn nhưng lại không có chỗ ẩn nấp, chỉ có thể bại lộ rành rành dưới ánh đèn, cuối cùng không một tiếng động mà bị chôn vùi.

Người xem có thể thấy rõ ràng rành mạch toàn độ quá trình đó. Anh thật sự không thích hợp làm trai bao.

Cô không quan trọng anh rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, nhưng cô cũng không nói ra, nhìn anh lo lắng cũng coi như là một trò chơi thú vị.

Cô cười cười, không tiếp tục vuốt ve mặt của anh nữa: " Cởϊ qυầи áo đi."

Người mù làm theo. Anh mở từng viên cúc áo, bại lộ khối thân thể mà ngày hôm qua cô đã xem trong sách. Cô chậc lưỡi.

" Người khách ngày hôm qua của anh cũng thật thô bạo." Cô cảm thán, ngón tay chọc một vết cắn trước ngực anh. Hai núʍ ѵú đều sưng đỏ, phía bên trái còn bị rách da. Cô cảm thấy là do bị cắn.

Dường như lời nói của cô làm anh không quá thoải mái, cơ mặt anh có chút co rúm lại, cuối cùng vẫn không nói gì, thậm chí cũng không có than thở, như là im lặng nuốt nỗi khốn khổ xuống.

Anh để áo sơ mi qua một bên, dười ngọn đèn, thân thể anh chằng chịt vết thương, dấu hôn che kín cả người, cô cảm thấy được đây không phải là tác phẩm do một người hoàn thành.

" Anh bị cưỡиɠ ɖâʍ phải không?" Cô hỏi.

A Hành lắc đầu, môi ngập ngừng, rồi cũng không nói điều gì, anh ngoan ngoãn mà im lặng, giống như làm vậy có thể ngăn cản mọi sự thương tổn đến từ thế giới bên ngoài.

Cô cũng không nói nữa, cô bắt đầu vuốt ve anh, từ đầu vai đến bụng, khi bàn tay chạm đến núʍ ѵú, anh nhẹ run rấy nhưng mà không phát ra âm thanh, vì thế tay cô lại vuốt lên, cô véo núʍ ѵú của anh, miếng thịt mềm mại kia đỏ bừng, giống như một quả trái cây nhỏ đang chín, cô dùng móng tay khảy nó, ấn nó vào trong thịt, cô đυ.ng tới chỗ vết thương đang kết vảy, tuy không làm rách ra nhưng đại khái vẫn làm anh đau, anh rên nhẹ một tiếng.

Anh nắm lấy cổ tay cô.

Lòng bàn tay A Hành mát lạnh, vết thương rải rác nhưng làn da thật mềm mại, là loại trơn nhẵn do sống an nhàn sung sướиɠ, không làm qua việc nặng nhọc. Cô bật cười.

" Làm sao vậy?" Cô tâm tình tốt mà hỏi anh, tay vẫn cọ xát núm vụ anh như cũ.

Cô nhìn ra anh muốn cầu xin tha thứ nhưng lại cảm thấy được rằng làm như vậy chỉ uổng phí sức lực, anh đấu tranh một lát, cuối cùng nói ra lời trái với lương tâm: " Tay cô thật lạnh."

Anh thật không thích hợp làm trai bao. Thế nhưng anh có khả năng làm được việc gì?

Cô ngồi trên đùi anh, không hề chấp nhất với chuyện nhỏ lúc nãy, kết quả chẳng ra sao, cô cách vải quần mà vuốt ve thứ bên trong, anh còn chưa cương, thứ kia ngoan ngoãn nằm dưới lớp vải dệt, tùy ý cô nhào nặn. Anh từ từ vòng lấy eo của cô, bàn tay vói vào trong quần áo, cẩn thận vuốt ve lưng của cô, sau đó ấn nhẹ cột sống.

Cô ngẩng đầu lên, mặt anh không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng.

Cô chỉ mặc áo tắm dài, anh kéo sợi dây bên thắt lưng của cô, áo ngủ tơ mềm lập tức tản ra, anh cúi đầu, thử thăm dò mà liếʍ núʍ ѵú cô.

Theo góc độ của cô nhìn lại, anh giống như một con hươu đang uống nước, đầu lưỡi đỏ sẫm như ngọn lửa hiện lên, cảm xúc dịu dàng mềm mại, không khí mang theo hơi nước, se lạnh làm người ta nổi một lớp da gà.

Nhưng hươu không có ánh mắt bại hoại như vậy.

Cô làm ra một số phản ứng, điều này làm anh xem như là một sự khích lệ, đầu lưỡi anh giằng co với núʍ ѵú của cô, sự ẩm ướt, trơn nhẵn đảo quanh, môi đυ.ng vào bầu ngực, sau đó mυ"ŧ vào, cô cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng của anh.

Cô nửa híp mắt, bàn tay luồn vào trong quần anh.

Dươиɠ ѵậŧ nặng trịch nằm ở giữa đám lông mao đã được cắt tỉa, cô kéo nó ra ngoài, vuốt ve lên xuống, động tác của cô rất chậm, có thể cảm nhận được gân xanh trên thân dươиɠ ѵậŧ dán sát vào tay cô, anh vẫn như cũ chưa cương lên.

" Ưm, thật có lỗi,.." Người đàn ông lúng túng giải thích với cô, anh ngẩng đầu lên, cánh môi nhợt nhạt dính đầy nước, trong suốt, lấp lánh, cô bất ngờ đứng lên.

" Trước khi đến tôi có uống thuốc, chính là do ngày hôm qua..." Giọng anh líu ríu, không tiếp tục nói ngày hôm qua mình như thế nào, có thể là nhớ tới trước đây từng nói cho khách chuyện không thoải mái mà bản thân đã gặp phải, anh sẽ không được an ủi, nói không chừng còn có thể bị người ta dựa trên lời tự thuật làm lại thêm một lần. Cô không phủ nhận, trong đầu cô cũng ẩn ẩn có ý niệm như vậy.

Thế nhưng làm hay không lại là một chuyện khác.

Sự e ngại và lo lắng thay phiên hiện lên trên mặt anh, anh đứng lên, quần bị mở khoá mắc ở hông, qυầи ɭóŧ bị cô kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn lộ ra.

Lộ ra bên ngoài. Cô muốn nhìn một chút anh muốn làm cái gì.

" Có nước không?" Anh hỏi cô, anh lấy một viên thuốc từ trong ví ra.

Cô nhìn qua anh, sắc mặt anh tái nhợt, bọng mắt xanh tím, yếu ớt, giống như một con rối bị đào rỗng bông trong ruột, lúc này đang nhét một ngọn lửa vào trong ngực, lấy sinh mệnh làm nhiên liệu, khói đặc che kín khắp nơi.

Cô im lặng thời gian dài khiến cho anh từng chút vỡ vụn, anh không biết phải làm sao, nắm chặt viên thuốc, do dự giữa việc trực tiếp nuốt xuống và chủ động rời đi nơi này, chân anh đυ.ng phải cây gậy, rồi lại rụt trở về.

Cô biết anh sẽ không rời đi, anh cùng khổ, tuyệt vọng nhưng lại không có phương thức sinh tồn nào khác, anh quý trọng mỗi đơn đi khách.

Cô ở trước lúc anh đưa viên thuốc đến miệng liền ngăn anh lại, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình: " Không cần uống, nằm xuống."

Anh theo bản năng mà làm theo, không quên bỏ lại viên thuốc vào ví tiền.

A Hành của cô nằm ở giữa giường rộng, đầy người đều là vết thương do người khác làʍ t̠ìиɦ, từng miếng da xuất huyết dày đặc trên thân thể gầy yếu, thân dưới loả lồ, vừa dâʍ đãиɠ lại khổ sở. Đây lại một bức tranh nổi tiếng tuyệt thế. Cô muốn hủy hoại anh, nhưng cũng muốn kéo anh dậy.

Cô ngồi chồm hổm bên cạnh anh, cởϊ qυầи của anh, anh thuận theo nâng mông lên, để cô cởi thứ quần áo giá rẻ nhưng lại sạch sẽ như nhau kia xuống, bây giờ, toàn thân anh trần trụi, cô xem nửa người dưới của anh có càng nhiều vết thương, có mới có cũ, đầu dươиɠ ѵậŧ thậm chí còn có dấu vết bị phỏng, đại khái là do người khách xấu tính nào đó thuận tay lấy điếu thuốc đang hút dở, đem đầu điếu thuốc cháy đỏ ấn lên đó vì ngăn cản anh bắn tinh.

Cô không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh kia.

Anh sẽ bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng khóc thét, sau khi bị cảnh cáo chỉ có thể đem âm thanh nuốt vào trong cổ họng, thanh âm kia biến thành nức nở, nước mắt từ trong đôi mắt đen xinh đẹp nhưng lại vô dụng kia chảy ra, thân thể căng thẳng run rẩy trong không khí, bị đâm đến lắc lư, ngón tay nắm chặt vạt giường.

Hình ảnh đó nhất định rất đẹp. Cô thầm nghĩ.

Anh nhìn không thấy, không biết điều gì đang chờ đợi mình, cô không cho anh động đậy, anh cũng không dám động. Anh lặng yên không một tiếng động mà nằm, mở to hai mắt, giống như làm vậy có thể nhìn thấy kết cục của chính mình.

Nhưng anh là người mù, đừng nói kết cục, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì anh đều nhìn không tới.