Quyển 2 - Chương 9: Chuẩn bị trước hôn lễ
Trong khoảng thời gian mười mấy ngày, chuẩn bị một hôn lễ rõ ràng có chút gấp gáp. Có điều, đây không phải là chuyện Tiêu Tinh cần quan tâm. Cô chỉ cần ở trong khách sạn, chờ điện thoại của Thẩm Quân Tắc, làm một “đạo cụ” theo đúng nghĩa là được.
Buổi sáng Thẩm Quân Tắc gọi điện đến, nói là hôm nay đi đặt váy cưới, Tiêu Tinh liền ngoan ngoãn ở khách sạn chờ anh đến đón. Suốt đường đi không nói gì, nằm mơ giấc mộng đẹp. Tỉnh dậy rồi thì quay sang nhìn dòng người ngoài cửa sổ, hầu như không nói gì với Thẩm Quân Tắc.
Thẩm Quân Tắc không thể nhẫn nhịn được nữa, hỏi cô vì sao không nói. Tiêu Tinh vừa ngạc nhiên vừa tỏ ra vô tội: “Chẳng phải anh nói lúc lái xe không quen nói chuyện với người khác sao?”.
Thẩm Quân Tắc bị những lời mình đã nói làm cho há miệng mắc quai, đành phải tiếp tục lái xe với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Quá trình đưa Tiêu Tinh đến cửa hàng chọn váy cưới đúng là một cơn ác mộng.
Thẩm Quân Tắc ngồi trên ghế sofa đọc tạp chí. Tiêu Tinh được nhân viên cửa hàng đưa vào phòng thay đồ, hoàn toàn giống như đạo cụ bị người ta “giày vò”. Nhân viên giới thiệu bộ nào cô cũng vui vẻ thử bộ ấy.
Lúc đầu được nhân viên giới thiệu cho một bộ váy dài bó sát. Bộ váy trắng muốt bó chặt người cô, nâng mông nâng ngực, sau lưng cũng hở một mảng da trắng nõn. Nhân viên mỉm cười, hết lời ca ngợi: “Vợ sắp cưới của anh mặc như thế này thật là gợi cảm. Bộ váy này đứng đầu trong số những bộ váy bán chạy của cửa hàng chúng tôi. Hai người thấy thế nào?”.
Tiêu Tinh soi gương, chỉnh lại tóc, che đi bộ ngực suýt chút nữa thì “bắn” ra ngoài, ngoảnh đầu nhìn Thẩm Quân Tắc, nghiêm túc hỏi: “Anh thấy thế nào?”.
Thẩm Quân Tắc ngẩng đầu nhìn cô, không kìm được thở dài.
Bộ váy này bó sát người, toàn thân giống như con cá trơn tuột. Cô vào nhà thờ chứ không phải nhảy xuống bể bơi, hở ngực hở lưng như thế này, chẳng khác gì bán nude, rất phản cảm…
Thẩm Quân Tắc ho một tiếng, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Thay bộ khác”.
“Được”, Tiêu Tinh gật đầu, vào trong thay bộ khác.
Mười phút sau, Tiêu Tinh bước ra khỏi phòng thay đồ, ngoan ngoãn đứng trước mặt Thẩm Quân Tắc, nghiêm túc hỏi: “Bộ này thì sao?”.
Thẩm Quân Tắc vừa nhìn, không kìm được lại thở dài.
Lần này thì không theo phong cách gợi cảm nữa, mặc bộ váy xếp ly nhiều tầng rất nữ tính, toàn thân bó chặt giống như chiếc bánh chưng. Tay áo thêu ren, cổ cao… Nhân viên tiếp tục mỉm cười, tấm tắc khen: “Bộ này cũng rất đẹp, rất hợp với vợ sắp cưới của anh. Cô ấy vốn có khuôn mặt búp bê, mặc như thế này cảm giác rất trong sáng, đáng yêu”.
Trong sáng đáng yêu thì chưa chắc, Lolita thì chắc chắn. Anh không muốn bị bạn bè trêu ghẹo trong hôn lễ, nói anh có sở thích “yêu trẻ em”…
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Thay bộ khác”.
Tiêu Tinh lại vào thay. Mười phút sau bước ra, đứng trước gương. Lần này Thẩm Quân Tắc không buồn thở dài nữa.
Bộ này càng kinh dị hơn, toàn thân trắng toát, đuôi váy dài, kéo lê xuống đất dài ba mét, đi đường có thể quét đường, thêm vào đó Tiêu Tinh vốn đã rất gầy, mặc bộ váy này trông càng mong manh hơn, dường như có thể “theo gió bay đi” bất cứ lúc nào.
Thẩm Quân Tắc cau mày, đi đến trước mặt Tiêu Tinh, sa sầm mặt xuống rồi nói: “Tôi không có thời gian chơi game thời trang với cô, chọn một bộ cho hẳn hoi khó đến thế sao?”.
Tiêu Tinh nhìn anh, khẽ nói: “Người ta có ý tốt giới thiệu, tôi thử xem thế nào, dù sao thì còn nhiều thời gian mà, thêm vài phong cách cũng tiện cho anh có thêm sự lựa chọn”.
“…”. Thẩm Quân Tắc im lặng.
Tiêu Tinh tò mò hỏi: “Đúng rồi, anh thích phong cách nào? Sεメy? Lolita? Sành điệu? Hay là anh thích phong cách Trung Quốc, nếu thế chúng ta có thể mặc trang phục đời Đường? Ngày cử hành hôn lễ ngồi kiệu hoa, đốt pháo?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt không chút biểu cảm, thấp giọng nói, “Ý của cô là tôi thích là được, không cần suy nghĩ đến ý kiến của cô?”.
Tiêu Tinh gật đầu: “Đúng vậy, dù sao thì lần kết hôn này cũng chỉ là diễn kịch cho người nhà anh xem. Tôi mặc gì cũng được”.
Nhìn vẻ mặt bất cần của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói đau, cảm giác đau đớn giống như bị ong chích. Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng lại khiến người ta khó mà lờ đi được.
Diễn kịch cho người nhà anh xem. Tôi mặc gì cũng được?
Lúc nói câu nói ấy, quả thực vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, chứng tỏ trong lòng cô cũng nghĩ như vậy. Đây cũng là sự thật, mục đích của hôn lễ này là để diễn kịch cho hai bên gia đình xem. Hai người đều hiểu rất rõ.
Nhưng không biết vì sao, nghe cô nói ra một cách thoải mái như vậy, trong lòng Thẩm Quân Tắc lại có cảm giác nhói đau mơ hồ và cả… hụt hẫng.
Vốn dĩ đối với phụ nữ mà nói, hôn nhân là một chuyện vô cùng quan trọng. Rất nhiều cô gái đều mơ ước được mặc bộ váy cưới đẹp nhất, chờ người đàn ông mình yêu cầm tay mình bước vào lễ đường. Để chọn được một bộ váy vừa ý, không biết phải tốn biết bao thời gian và sức lực.
Nhưng cái ngày hạnh phúc nhất đối với những cô gái khác lại trở thành màn kịch đối với Tiêu Tinh. Thái độ bất cần và nụ cười hời hợt của Tiêu Tinh khiến Thẩm Quân Tắc thấy xót xa.
Cảm giác ấy giống như… anh trở thành hung thủ hủy hoại hạnh phúc của cô.
Càng nhìn càng thấy nụ cười của cô nhức mắt, Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu đi, không nhìn cô nữa.
Hôn lễ sắp đến gần, Tiêu Tinh nghĩ chuyện này cũng không giấu tiếp được, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn quyết định thông báo với mấy người quan trọng.
Một là chị em tốt Vệ Nam. Vì gần đây Vệ Nam rất bận, chuyện tình cảm cũng có vấn đề, Tiêu Tinh không muốn nói chuyện buồn phiền của mình khiến cô ấy phải lo lắng thêm nên cứ kéo dài đến tận bây giờ.
Tiêu Tinh cảm thấy có chút bất an khi cầm điện thoại, tính đúng chênh lệch múi giờ gọi điện thoại cho Vệ Nam vào buổi tối. Kết quả là nghe thấy giọng con trai. Tiêu Tinh sợ quá suýt chút nữa thì ném điện thoại đi. Buổi tối mà, giờ ngủ mà con trai nghe điện thoại của Vệ Nam. Cô muốn không nghĩ lung tung cũng khó.
Kỳ Quyên nói anh chàng tên là Lục Song đang theo đuổi Vệ Nam. Không ngờ anh chàng này ra tay nhanh như vậy, chưa có gì mà đã sống thử rồi?
Tiêu Tinh trợn mắt há mồm, sững người một lúc rất lâu, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, lúc ấy mới nói ý định muốn mời Vệ Nam làm phù dâu với Lục Song.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh tìm số điện thoại của một người quan trọng khác trong danh bạ điện thoại. Ngón tay cái nhấn vào nút gọi nhưng Tiêu Tinh có chút rụt rè, chần chừ không dám nhấn.
Tiêu Phàm. Đối với cô, cái tên này có sức sát thương rất lớn. Ngay từ khi còn nhỏ, người cô sợ nhất là mẹ, sau đó là người anh họ lạnh lùng cao ngạo này. Cô và anh họ đều là con một. Nhà họ Tiêu đến thế hệ này, quan hệ thân thiết nhất cũng chỉ có hai người. Hồi nhỏ cùng sống ở nhà ông nội. Ông nội rất chiều cô nhưng anh họ lại rất nghiêm khắc với cô. Nếu con người lạnh lùng nghiêm khắc ấy biết cô dễ dàng kết hôn như vậy, tuyệt đối sẽ tức giận đến nổ tung, không biết chừng còn bay sang New York giải quyết cô…
Tiêu Tinh do dự một hồi, cuối cùng quyết định tạm thời gác lại.
Nào ngờ, Tiêu Tinh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thì đến trưa hôm sau, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Tiêu Phàm.
Nhìn thấy cái tên này, bỗng chốc Tiêu Tinh sợ hãi đến nỗi nhảy bật dậy, nhấc điện thoại, ấp úng nói: “A lô, anh… anh à, tìm em có… chuyện gì không?”.
“Nghe nói em sắp kết hôn?”. Giọng nói của Tiêu Phàm rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như lúc hỏi bị cáo trên tòa, bình tĩnh đến nỗi khiến Tiêu Tinh thấy cổ lạnh buốt.
“Dạ, em… ha ha, tháng sau… kết hôn”. Tiêu Tinh nuốt nước bọt.
“Đối phương là ai?”.
“Là Thẩm… Thẩm Quân Tắc”.
“Em mới hai mươi hai tuổi, kết hôn cái gì chứ? Vừa mới đủ tuổi kết hôn đã vội vàng lấy chồng, nóng lòng đến vậy sao?”. Tiêu Phàm ngừng một lát, “Có phải là gia đình ép em không?”.
Tiêu Tinh vội nói: “Không, không, là em tự nguyện, thật đấy”.
“Tự nguyện?”. Tiêu Phàm im lặng một lúc, “Được lắm”.
Cạch một tiếng, đầu dây bên kia đã dập máy. Cúp máy không có kết thúc như thế này khiến Tiêu Tinh cảm thấy vô cùng bất an… Haizz, thật là kinh khủng. Sao người nhà cô lại hung dữ như thế chứ? Chỉ có mỗi ông nội là dịu dàng một chút nhưng mỗi lần nói chuyện đều mập mờ, đến khi người ta hiểu ra mới cảm thấy bị đả kích mạnh.
Sau khi Tiêu Phàm dập máy, Tiêu Tinh cứ thấy bồn chồn không yên, cô cảm giác với sự khôn khéo và bình tĩnh của anh, có lẽ chẳng bao lâu sẽ điều tra ra lý do thực sự khiến cô kết hôn với Thẩm Quân Tắc. Nếu anh biết cô vì chuyện làm ăn của gia đình nên mới miễn cưỡng nhận lời lấy một người mình không yêu thì chắc chắn anh sẽ ngăn cản. Đến lúc ấy cô sẽ rất khó xử, đừng nói là không quay lại được, thậm chí trong mắt Thẩm Quân Tắc, cô cũng trở nên thấp hèn, đáng thương.
Cô không muốn trở thành cô gái đáng thương trong mắt mọi người. Đây là sự lựa chọn của cô, không cần quá nhiều sự cảm thông từ người khác. Vì cứ nghĩ đến chuyện của Tiêu Phàm nên buổi chiều cùng Thẩm Quân Tắc đến cửa hàng váy cưới thử váy, Tiêu Tinh có chút lơ là.
Tuy bộ váy này là do Richard thiết kế với tốc độ thần tốc nhưng tài năng của anh ta vẫn khiến nó trở thành tiêu điểm rực rỡ trong cửa hàng. Tiêu Tinh vừa khoác lên người đã khiến các nhân viên phải thốt lên, ngay cả Thẩm Quân Tắc cũng không kìm nén được thấy trước mắt mình rực sáng.
Bộ váy này là một thiết kế trong bộ sưu tập “Lời của hoa” do Richard thiết kế. Chiếc váy trắng tinh khôi, kiểu váy quây, hở vai, bên vai phải có dải tua dua đáng yêu, hai bên trái phải không cân xứng trông rất đặc biệt. Phía trên thêu hoa văn màu bạc đơn giản, trông không đơn điệu chút nào. Những đường nét trên thân váy cũng hết sức hoàn mỹ, tôn lên những đường cong gợi cảm của Tiêu Tinh. Trên đuôi váy có đính những hạt pha lê nhỏ, tinh xảo, ánh đèn chiếu vào sẽ rất rực rỡ, chói mắt. Trên đầu cài chiếc khăn voan có độ dài vừa phải, kết hợp hài hòa với đuôi váy. Đuôi váy dài đến mắt cá chân, để lộ đôi giày thủy tinh rất đẹp. Đôi giày này cũng là anh thiết kế, cùng phong cách với chiếc váy. Ý của Richard là Tiêu Tinh rất trẻ trung, trong sáng, vấn tóc cao trông sẽ rất già. Ngày cưới nên xõa tóc tự nhiên, bị khăn voan che lấp, lúc ẩn lúc hiện càng làm tăng thêm vẻ thần bí…
Mặc dù lúc ấy Thẩm Quân Tắc không tin vào sự mô tả khoa trương của anh ta, nghĩ rằng anh ta tự thổi phồng mình, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiêu Tinh mặc bộ váy này, Thẩm Quân Tắc thầm thốt lên trong lòng “Thật sự rất xinh!”.
Khụ khụ, chẳng phải anh thấy Tiêu Tinh chướng mắt sao? Vì sao đột nhiên lúc này lại thấy lấy cô nàng này cũng không tệ. Đám người xung quanh đang khen ngợi nhưng Tiêu Tinh hoàn toàn không chú tâm. Cô ủ rũ soi mình trong gương, sau đó sờ mặt, quay sang hỏi Thẩm Quân Tắc: “Anh thấy đẹp không?”.
Thẩm Quân Tắc lờ đi cảm giác lay động trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Bình thường”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Tôi cũng thấy bình thường”, ngừng một lát rồi khẽ lẩm bẩm, “Bộ váy của chị Minh Huệ vẫn đẹp hơn. Mặc nó lên người tôi cứ cảm giác chẳng ra thể thống gì cả. Cái gì đây, phía trên đính bao nhiêu hạt lấp lánh”.
Thẩm Quân Tắc nghe thấy cô lẩm nhẩm, không kìm được nói: “Đẹp mà, dù sao thì chính tay Richard thiết kế. Cô mặc vào… rất đẹp”.
“Thật ư?”. Tiêu Tinh nhìn mình trong gương với ánh mắt nghi ngờ rồi lại kéo voan cô dâu phía sau ra trước ngực, đột nhiên che mặt, “Cứ như ma nữ u hồn ý”.
Thẩm Quân Tắc bị hành động gây cười của cô làm cho dở khóc dở cười, im lặng một lúc mới nói: “Họ đều nói rất đẹp, mặc bộ này đi”.
Tiêu Tinh gật đầu: “Được”.
Buổi chiều lại hẹn thợ chụp ảnh của ảnh viện chụp ảnh cưới. Đây là ý của ông Thẩm. Ông đích thân bỏ một khoản tiền để Thẩm Quân Tắc và Tiêu Tinh chụp mấy trăm tấm ảnh làm kỷ niệm, còn nói cái gì mà cả đời chỉ có một lần, tất cả mọi động tác, nét mặt, bối cảnh, nên chụp nhiều một chút, làm vài quyển album dày, sau này còn hồi tưởng lại.
Nếu ông biết hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng, thậm chí ngấm ngầm ước hẹn một năm sau sẽ làm thủ tục ly hôn, chắc chắn ông sẽ tức giận đến đổ bệnh…
Đối với Thẩm Quân Tắc, chụp ảnh cưới là một quá trình đau khổ. Phải làm các động tác theo yêu cầu của thợ chụp ảnh, phải làm ra vẻ hết sức ngọt ngào.
“Chú rể giơ tay trái ra ôm cô dâu, sát vào, sát vào, nào nào, hai người sát vào thêm chút nữa, đầu mũi cách nhau một milimét mới thể hiện được tình cảm, sắp kết hôn rồi, ngại cái gì chứ…”.
Mặt áp mặt, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau…
“Trợn mắt nhìn đối phương như thế là không được. Cô dâu phải e thẹn, ngượng ngùng nhìn chú rể, khẽ mỉm cười… Cô bĩu môi như thế là muốn khóc sao, cô dâu?”.
“Chú rể phải nhìn cô dâu đắm đuối… không phải là ánh mắt khó chịu như thế, đắm đuổi, đắm đuối một chút nào hai người!”. Thợ chụp ảnh sốt ruột, “Hai người hình sự như thế làm gì chứ, đang chụp ảnh cưới chứ có phải chụp ảnh chứng minh thư đâu!”.
Cuối cùng Thẩm Quân Tắc buông Tiêu Tinh ra, cứ phải ôm cô mãi khiến cánh tay anh mỏi như. Anh quay sang nhìn thợ chụp ảnh đang phát điên, thản nhiên nói: “Xin lỗi, bình thường chúng tôi rất ít chụp ảnh, bị ống kính nhắm vào sẽ thấy toàn thân khó chịu”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, giống như bị theo dõi vậy, sởn hết gai ốc”.
“Thế thì chụp thế nào?”. Thợ chụp ảnh tức giận. Tiêu Tinh nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Hay là thế này đi, những bức ảnh hết sức thân mật như thế này tất cả các đôi khác đều chụp rồi, chẳng có chút sáng tạo nào cả. Chúng ta chụp cái khác được không?”.
“Ví dụ?”.
“Anh đã từng nghe bài thơ này chưa?”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi đọc, “Em đứng trên cầu ngắm cảnh. Người ngắm cảnh đứng trên lầu ngắm em. Trăng sáng tô điểm cửa sổ em. Em tô điểm cho giấc mộng của kẻ khác”.
“…”. Thợ chụp ảnh thấy khóe miệng run run, hoàn toàn không hiểu tư duy kỳ quái của cô.
Tiêu Tinh cười nói: “Có nghĩa là ‘khoảng cách tạo ra vẻ đẹp’. Ví dụ tôi đứng bên này, anh ấy đứng bên kia, hai chúng tôi quay lưng vào nhau, không nhìn thấy đối phương nhưng có thể nghe thấy đối phương nói chuyện. Anh không thấy rất duy mĩ sao? Hay ví dụ như tôi rót trà trong phòng, anh ấy đun nước ở ngoài, thật là gần gũi với cuộc sống. Hoặc là tôi nằm trên bãi cỏ, anh ấy ngồi cạnh, gì gì đó… Chẳng phải các tác phẩm nghệ thuật đều chụp như vậy sao? Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp”.
Thợ chụp ảnh vỗ đùi: “Được, cứ làm theo yêu cầu của cô”. Nói rồi bắt đầu chỉnh máy, “Nào, chúng ta chụp tấm đầu tiên. Cô dâu nằm trên bãi cỏ, chú rể nằm bên cạnh hôn cô dâu”.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau, cùng quay mặt đi.
Những bức ảnh cưới đau khổ không thể kể xiết được chụp liên tiếp trong ba ngày, các tư thế thân mật khiến hai người toàn thân mệt mỏi. Ôm ấp là việc không tránh khỏi, cứ coi như là diễn viên đang rèn luyện tố chất tâm lý. Nhưng nếu đề cập đến vấn đề mang tính thực chất, ví dụ như hôn nhau hay gì đó… đều bị hai người lập tức từ chối. Thợ chụp ảnh cũng chẳng dễ dàng gì. Cái đôi này trợn mắt nhìn nhau cứ như lườm kẻ thù vậy, “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, quả thực khó mà có được bộ ảnh cưới lãng mạn.
Những tấm ảnh nhìn nhau ở cự ly gần chụp rất nhiều. Dưới sự chỉ dẫn của thợ chụp ảnh, Tiêu Tinh cố gắng tưởng tượng người đàn ông trước mặt là thầy giáo mỹ thuật mà cô vô cùng tôn kính hồi còn nhỏ. Thẩm Quân Tắc thì cố gắng tưởng tượng cô gái trước mặt là chú mèo con ngoan ngoãn, đáng yêu. Lúc ấy ánh mắt của hai người mới toát lên vẻ “trìu mến”.
Suốt ba ngày liền, Tiêu Tinh thấy mình sắp phát điên. Thật khâm phục những diễn viên đóng phim, có thể nói ra những lời thoại sâu đậm tình cảm với một người hoàn toàn xa lạ. Có lúc vì yêu cầu của kịch bản còn phải hôn nhau, thậm chí lên giường… Nghĩ như vậy, đột nhiên Tiêu Tinh thấy đồng cảm với Tạ Ý. Nhìn anh ta mà xem, học làm diễn viên bao nhiêu năm, bị giày vò đến nỗi tinh thần bất định.
Trên đường về nhà, đột nhiên Tiêu Tinh nhận được tin nhắn.
“Vấn đề làm ăn của chú anh đã nói chuyện với bố anh, cũng tìm một vài người bạn giúp đỡ. Khó khăn lần này hoàn toàn không nghiêm trọng như em nghĩ. Anh biết từ sau khi ông nội mất, em không được sống vui vẻ. Chú thím gây áp lực rất lớn với em. Nhưng hôn nhân không đơn giản như em nghĩ. Cho dù em vì bất đắc dĩ mới phải lấy Thẩm Quân Tắc hay thật sự thích anh ta, sự lựa chọn lần này liên quan đến hạnh phúc của em. Hy vọng em hãy suy nghĩ thật kỹ càng. Còn nữa, anh luôn đứng về phía em”.
Đọc xong tin nhắn này, đột nhiên Tiêu Tinh thấy khóe mắt cay cay. Thì ra anh luôn biết… Từ sau khi ông nội mất, chuyển về sống cùng bố mẹ xa lạ, bị họ ép phải từ bỏ mỹ thuật, thi vào đại học ngoại thương. Cô không thể kiên định mạnh mẽ giống như anh họ. Bố mẹ cô cũng không nhân từ như hai bác. Cuối cùng Tiêu Phàm vẫn chọn nghề luật sư theo sở thích của mình. Còn cô thì không thể không nghe theo sự kỳ vọng của bố mẹ, suốt ngày ôm những cuốn sách nặng trịch học kinh tế học.
Tiêu Tinh gượng cười, có lẽ, anh họ cùng lớn lên từ nhỏ mới là người hiểu cô nhất.
Vậy thì anh cũng nên biết rằng lần này mình lấy Thẩm Quân Tắc, ngoài giải quyết khó khăn gia đình, còn có một lý do quan trọng hơn, đó là cô muốn chuyển sang học viện mỹ thuật. Cô không biết thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc. Cô chỉ biết rằng đối với mình, có thể được cầm bút vẽ cũng được coi là hạnh phúc. Hạnh phúc của phụ nữ không nhất định phải dựa vào hôn nhân mới có được. Đối với cô, có thể tiếp tục vẽ tranh, ngày ngày làm những việc mình thích. Như vậy là đã rất hạnh phúc rồi…
Mặc dù tự an ủi mình như thế nhưng sau khi quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc với khuôn mặt không chút biểu cảm, Tiêu Tinh vẫn thấy trong lòng trào dâng cảm giác thất bại.
Sau này phải sống cùng với người đàn ông “mặt lạnh” này, cứ nghĩ đến là lại chẳng có bụng dạ nào.
“Vẻ mặt của cô là sao vậy?”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống. Anh nhìn thấy vẻ “chê bai” trên khuôn mặt của cô sao? Cô dám chê anh?
Tiêu Tinh nhún vai: “Không có gì, anh tôi vừa nhắn tin cho tôi, phản đối tôi kết hôn với anh”.
Anh cô? Là anh chàng Tiêu Phàm nhìn mình rất chướng mắt? Nếu anh ta phản đối thì những ngày tháng sau này rất khó sống. Nghe nói Tiêu Tinh rất nghe lời anh ta. Thẩm Quân Tắc cau mày, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi hỏi: “Anh cô phản đối? Vì thế bây giờ cô muốn nuốt lời?”.
Tiêu Tinh sững người, “Tôi có thể nuốt lời à?”.
Thẩm Quân Tắc quay sang, chăm chú nhìn cô, bình tĩnh nói: “Cô nghĩ thế nào?”.
Tiêu Tinh thấy ánh mắt của anh như bắn ra thanh kiếm băng, khiến toàn thân cô lạnh buốt. Cô vội cười và nói: “Dĩ nhiên là không thể, ảnh cưới chụp rồi, thϊếp mời cũng gửi đi rồi. Bây giờ muốn hối hận cũng không kịp”.
Thẩm Quân Tắc hấm hứ một tiếng, “Biết thì tốt”.
Dù sao thì cô cũng nằm trong tay anh, việc đến nước này lại muốn nuốt lời? Còn lâu ấy.
Cũng không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc hai ngày nữa Tiêu Tinh sẽ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất kết hôn với mình, trong lòng Thẩm Quân Tắc có một “cảm giác đắc ý” rất kỳ lạ.