Chương 13

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Diêm Hoành Giang người này một thân quân khí, bởi vì bối cảnh cùng thực lực đều đủ cường đại, bởi vậy không có nửa người dám ở trước mặt hắn tìm việc, nghe nói kết cục chọc hắn tức giận là trực tiếp chuyển thế đầu thai.

Vương Húc thực may mắn nhà mình ở trong quân còn có chút phương pháp như vậy, không đến mức không minh bạch khiến cho người chỉnh. Hắn vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền thấy giáo quan đại mã kim đao kia ngồi bên người Đoạn Triều Thanh, thanh âm một chút cũng không đè thấp, nháo đến nửa phòng đều nghe được rành mạch, “Nhi tử, con cũng đối hạng mục Phong Hải này cảm thấy hứng thú?”

Cằm Vương Húc thiếu chút nữa rớt xuống, vừa rồi, vừa rồi, vừa rồi…… Vị này gọi Đoạn Triều Thanh là gì?

“Hắc! Ta nói lợi hại……”

Đương gia Kiều gia cũng là vẻ mặt khϊếp sợ, “Mệnh Đoạn Triều Thanh hắn cũng quá hảo.”

“Đừng nói giỡn, Diêm đại tá liền tính là mười tuổi liền có năng lực, cũng sinh không ra họ hài tử Đoạn đi.”

Thiếu gia Lý gia mộng bức*, đây là làm sao vậy? Thế giới mà hắn sinh hoạt quá huyền huyễn.

Vương Húc phỉ nhổ, “Ta thiên a! Liền nói hắn trưởng thành mặt yêu tinh như vậy, sớm muộn gì đều bán!”

Nói xong một câu xung quanh an tĩnh như không có hô hấp, Vương Húc nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả mọi người đều vẻ mặt khϊếp sợ nhìn hắn, tựa hồ cũng không dám gật bừa.

Cũng khó trách, kia chính là Đoạn Triều Thanh, Đoạn gia cũng không phải tiểu thương hộ, tuy Diêm Hoành Giang bối cảnh hùng hậu, ở Hải Thành cơ bản một tay che trời, nhưng tới Trung Nam Hải cũng bất quá là một con tôm nhỏ, Đoạn gia ở trung ương cũng có người, nơi nào sẽ vì nịnh bợ liền……

Nhưng Vương Húc buộc lòng phải nghĩ đến phương diện tưởng, bởi vì hắn hôm nay mới phát giác, Đoạn Triều Thanh lớn lên thực —— “Vũ mị”(quyến rũ~)

Là nói như vậy đi, chính là lớn lên một mặt làm người muốn thượng, “Các ngươi không cảm thấy Đoạn Triều Thanh đặc biệt trêu chọc người sao?”

Mọi người toàn lắc đầu, có điểm khϊếp sợ nhìn Vương Húc, tựa hồ Vương Húc mới là cái kia cùng người không hợp nhau, “Ai các ngươi đủ rồi! Đó là ánh mắt gì!”

Mụ bán phê*, lão tử như thế nào không có cái mệnh kia, ta mẹ nó vội vàng làm người thao đều sẽ không có người muốn đi!

Này giống như không có gì đáng giá để tranh, Vương Húc có điểm uể oải.

Bên kia Diêm Hoành Giang hư đỡ sau eo Đoạn Triều Thanh, bộ dáng cười tủm tỉm thập phần làm người hận. Hắn nhìn Đoạn Triều Thanh cố ý chọn áo sơ mi kiểu Âu che đậy một đoạn cổ, đôi mắt hận không thể nhìn đến dấu hôn hắn lưu lại, “Nhi tử, con muốn tự nhiên là của con.”

“Cha nuôi, chú ý hình tượng của ngài.”

Đoạn Triều Thanh không biết nên khóc hay cười, thời gian ở bên nhau cũng không ngắn, y trước sau chưa từng thật sự hiểu biết nam nhân này.

Yêu cầu dấu dấu diếm diếm quan hệ, Diêm Hoành Giang liền như vậy làm ra mặc người khác xem, để cho người khác mắt thèm ghen ghét. Đoạn Triều Thanh có điểm đoán trước kế tiếp mình sẽ là bận rộn cỡ nào.

“Tiểu tử Vương gia còn đang nhảy nhót, em như thế nào liền không cho tôi ấn chết hắn.”

Diêm Hoành Giang còn nhớ rõ Đoạn Triều Thanh một lần hoài nghi qua là Vương Húc mướn hắn hung hăng vũ nhục y, cái này làm cho Diêm Hoành Giang muốn trị Vương gia không ít. Vương Húc đến nay cũng không biết chính mình bị đen một lần lại một lần.

Đoạn Triều Thanh lắc đầu, “Đối thủ cần lưu lại, chờ lúc cần thiết còn có thể dùng để chắn thương.”

Diêm Hoành Giang cười to ra tiếng, dưới vô số người vây xem sờ sờ đầu Đoạn Triều Thanh, “Hảo nhi tử! Nhi tử của lão tử quả nhiên đủ thông minh!”

Đoạn Triều Thanh nhịn không được muốn mở ra tay hắn, nhưng cũng chỉ là ngẫm lại, y chỉ chỉ ghế khách chính giữa, “Cha nuôi, ngài vẫn là ngồi vị trí của mình đi.”

Diêm Hoành Giang nhướng mày, đối người chủ trì có chút thất thần nói, “Ngươi, bắt đầu đi.”

Người phụ trách tuyên truyền có điểm ủy khuất mở màn đi, ở trong mắt Diêm Hoành Giang, hắn liền lăn lộn thành “Ngươi”, liền cái tên đều không có.

Diêm Hoành Giang liền kém không trực tiếp ôm Đoạn Triều Thanh, ghế dựa cơ hồ cùng Đoạn Triều Thanh dính sát vào nhau, nói ra lời làm người nghe thấy một trận hộc máu, hắn nói:

“Thật đối Phong Hải cảm thấy hứng thú, ta ra tiếng con ra tiền, thế nào?”

Mọi người đều lý giải vì Diêm Hoành Giang sủng con nuôi, phải cho y làm chủ chống lưng đâu, chỉ có Đoạn Triều Thanh biết, lão này còn ở bởi vì y ngày hôm qua không chịu gọi giường mà canh cánh trong lòng.

“Con có hạng mục Trung Sơn là đủ rồi.”

Đoạn Triều Thanh lại không hiểu được đầy đủ hắn ý.

Diêm Hoành Giang cười vỗ vỗ eo Đoạn Triều Thanh, “Hảo tiểu tử, thật tinh mắt, Phong Hải này nói không chừng đánh tiếp là cái khô.”

Người xung quanh rơi lệ lần thứ hai, muốn cũng là ngươi nói, không cần cũng là ngươi nói, ngài có thể có điểm lương tâm hay không, liền ngươi sẽ đau lòng người! Vậy ngươi có thể đau lòng chúng ta hay không!

Mua trở về là cái khô!!

Cả nhà các ngươi đều là khô!!!

Cả người Vương Húc đã hóa đá, Diêm Hoành Giang đường đường đại đầu lĩnh quân khu, ở trước mặt Đoạn Triều Thanh đó là làm nũng sao?!

Thế giới quan của ta cần nặn lại, cảm ơn.

Ngày đó bởi vì tâm linh chịu bạo kích, Vương Húc giơ tay hai lần, sau đó liền bởi vì bên tai không ngừng tiếng vọng “Là cái khô, là cái khô” mà rũ tay xuống.

Cuối cùng Phong Hải từ hai nhà Kiều – Vương hợp nhau nuốt, Đoạn Triều Thanh từ đầu đến cuối không có giơ một lần, nhưng lúc này đây y thành công làm cho cả vòng thương trường Hải Thành dọa tới rồi. Đoạn gia dựa bối cảnh quân đội. Diêm Hoành Giang trong truyền thuyết tính tình chết kém ở trước mặt y không giống cha mà giống đứa con trai. Một khắc kia, tất cả mọi người minh bạch, Đoạn gia không bao giờ là Đoạn gia bọn họ có thể trêu chọc.

Mà Đoạn Triều Thanh, trong khoảng thời gian ngắn càng là nổi bật vô song.

Sau khi Vương Húc bị đệ vô số lần ngáng chân làm cho đầu tư thất bại, mới rốt cuộc hậu tri hậu giác nghĩ tới trên người Diêm Hoành Giang.

Hắn đến trước mặt Đoạn Triều Thanh yếu thế, muốn vãn hồi Vương gia tổn thất, nhưng căn bản liền chưa thấy được Đoạn Triều Thanh. Tiểu trợ lý Đoạn Triều Thanh nói cho hắn, “Đoạn tiên sinh ở quân khu a, ngài muốn tìm y, cần hẹn trước.”

“Kia giúp ta hẹn một chút.” Vương Húc cũng là bị chơi không biết giận.

Tiểu trợ lý cười tủm tỉm lấy sổ tay, “Như vậy Vương tiên sinh, thời gian ngài hẹn trước là 2035 năm 3 tháng 15 ngày 12 giờ 4 phút 55 giây.”

“Cái gì?” Vương Húc cho rằng mình nghe lầm.

“Ngài không nghe lầm, là đã tới 18 năm sau, bởi vì Diêm Đại tá chỉ cho phép Đoạn tiên sinh mỗi ngày dùng thời gian năm phút đồng hồ tiếp khách.”

Vương Húc tuyệt vọng đi ra đại lầu Đoàn thị, mẹ bán phê a!

Tú ân ái thực ghê gớm sao! Chúc các ngươi thận hư!!

——————————–

Chưa thấy đối thủ nào mà đáng iu đáng thương như anh/chú này~

*Mộng bức:là lời nói ở phía Đông Bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.

Cách dùng : – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.

– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.

(theo https://luong1498.wordpress.com/2017/08/20/16-nhom-nguyen-soai/)

*Mụ bán phê: (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-* M-Ẹ M-ÀY”. (theo https://hugioi.wordpress.com/pho-cap-khoa-hoc/thuat-ngu-internet-trung-quoc/ )