Chương 11

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Trong lòng Đoạn Triều Thanh vẫn luôn suy đoán, sở dĩ trực tiếp tìm tới cửa, là bởi vì hết thảy đều quá mức không hợp lý, chỉ có khả năng kia, là giải đáp duy nhất.

Như vậy cũng không có gì cần chuẩn bị, cũng không cần lại tìm bất luận phương pháp gì, y chỉ cần theo ý tứ đối phương, chui đầu vào lưới là đủ rồi.

Xe một đường chạy vào Quân Khu 3, thông thả, cũng không ai đề ra nghi vấn cũng không cần đăng ký, quả thực như chạy vào gara nhà mình. Đương lúc y ngoài cửa lập tức bị đưa tới tông bộ chỉ huy Quân Khu 3, y thậm chí còn chưa nói ý đồ đến. Thực hảo, y xác định thân phận đối phương. Nam nhân xác thật có tư cách kiêu ngạo, đừng nói là tưởng thượng y, coi trọng gia gia(ông nội) y cũng không ai quản.

Bởi vì y nhìn không thấy, viên cảnh vệ một đường dẫn y tới ghế trên ngồi xong, mới thối lui đến một bên đối y nói:

“Thỉnh ngài chờ một lát, Đại tá rất nhanh trở lại.”

“Hảo.”

Đoạn Triều Thanh thanh thản dựa vào chỗ tựa lưng, “Làm phiền.”

Viên cảnh vệ bị sắc khí người này trong lúc lơ đãng toát ra làm cho đỏ mặt, cũng theo bản năng nhớ tới người này ngày hôm qua từ ống quần bệnh nhân lộ ra một mắt cá chân trắng nhỏ, không trách Đại tá thích như vậy, người này thực đặc biệt.

Viên cảnh vệ tâm tư loạn chuyển, miệng (phong)bế càng nghiêm. Đoạn Triều Thanh cũng sẽ không chủ động nói với hắn cái gì, trong lúc nhất thời xung quanh an tĩnh đến lợi hại.

Đoạn Triều Thanh không để ý loại không khí xấu hổ an tĩnh này. Trên thực tế, người xung quanh y hơn phân nửa cũng không dám tùy tiện nói chuyện, e sợ cho chọc y.

Cũng không để y chờ bao lâu, rất nhanh một thanh âm sải bước từ hành lang truyền đến. Đoạn Triều Thanh theo bản năng ngồi thẳng một chút, đôi mắt hướng về phương hướng phát ra tiếng. Sau đó ánh nắng chiếu vào trên mặt y đã bị người chặn, nam nhân vẫn luôn đi tới nơi cách u rất gần, tựa hồ đang nhìn y, nhưng y cũng không xác định.

“Tôi nhớ rõ đã cảnh cáo em, nhưng là em vẫn không từ bỏ giãy giụa một chút.”

Trong giọng nói, nam nhân trong lộ ra ý cười, trên cao nhìn xuống sờ sờ đầu Đoạn Triều Thanh, “Trò đùa tiểu hài tử, có đôi khi cũng sẽ chọc phiền toái.”

“Thực nghiêm trọng?”

Đoạn Triều Thanh không suy xét qua kia mấy tiểu thí hài thật sự có thể tạo thành tổn thất lớn gì.

“Bọn nó chẳng những phá mạng lưới an toàn quốc gia, càng là huỷ tường lửa một khối gạch đều không dư thừa, khoa tin tức dùng hơn phân nửa buổi tối mới cuối cùng đắp lỗ hổng, sự kiện ác liệt đến tôi cũng thu được phía trên thông tri, làm tôi thời khắc đợi lệnh, em nói nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?”

Nam nhân cười, nếu không phải thu được tin tức hắn đều sẽ không tin, một đám mao đầu tiểu tử hai mươi xuất đầu mà có thể làm được trình độ này, cũng là nhân tài.

“Cháu ngoại trai em chính là chủ mưu a.”

“……”

Đoạn Triều Thanh trong lúc nhất thời lại có chút vô ngữ, y trước sau chưa từng nghĩ tới mấy người Lục Cẩm thế nhưng có thể có đại bản lĩnh như vậy, y bất quá là kêu nó trộm một đoạn video giám sát đường cái thôi, đám hùng hài tử này……

“Hắn nửa đời sau khả năng đều bị bỏ tù.”

Nam nhân nói chuyện giật gân, lòng bàn tay lướt qua gò má Đoạn Triều Thanh tái nhợt, mặt trên còn có vết bầm hắn véo ra, bọn họ cách nhau cũng bất quá mười mấy tiếng, hắn đã tưởng niệm cảm giác bắn ở trong cơ thể Đoạn Triều Thanh.

“Tới làm đi.”

Đoạn Triều Thanh minh bạch, mục đích nam nhân là mình.

Nam nhân cười ha ha, nghe được tâm tình thật sự hảo, “Nhớ ba ba?” (Lưu manhhh>////