Chương 1

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ngô!”

“Phiền toái hỏi một chút, ngươi thấy người bệnh ở phòng này đi đâu sao?”

Người tới thăm bệnh khắp nơi tìm không thấy người, đành phải hỏi một tiểu hộ sĩ đi qua. Tiểu hộ sĩ giương mắt nhìn nhìn biển số phòng.

“Đoạn tiên sinh? Có lẽ ngài lên tầng hoa viên.”

Tiểu hộ sĩ biết rõ người bệnh, vì là tầng VIP, phòng bệnh không nhiều lắm, hơn nữa cơ hồ mỗi một người tiến vào đều có thân phận bất phàm, các nàng đều sẽ tính cả bối cảnh cùng nhau thảo luận mấy phen, biết làm việc và thói quen nghỉ ngơi cũng không kỳ quái.

“Ngô, ngô ngô!”

“Vậy ta đổi thời gian lại đến, cảm ơn.”

Khach tới thăm tự nhiên sẽ không ngốc đến trực tiếp xông lên tầng hoa viên để ngẫu nhiên gặp được, nếu chọc đến Đoạn tiên sinh không thoải mái ngược lại chuyện xấu, chọn khi khác lại đến là được, chỉ là hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Đoạn tiên sinh cơ bản không ở hoa viên gì, mà là cùng hắn chỉ cách một cánh cửa phía sau lối thoát hiểm, bị người che miệng.

“Ngô!”

Đoạn Triều Thanh bị người niết tay đè cánh tay bó ở sau lưng, miệng cũng bị gắt gao bưng kín, nhưng y không tin tà, chỉ có một lối đi cách phòng cháy, y đều nháo ra động tĩnh lớn như vậy, như thế nào vẫn không nghe thấy, hai người đó chết sao?!

Bởi vì y giãy giụa kịch liệt, nam nhân phía sau cười nhẹ một tiếng, bám vào sườn tai y nói:

“Còn chưa từ bỏ ý định, em lại nháo như vậy, tôi cần phải sinh khí.”

Đoạn Triều Thanh chán nản, “Ngô!”

Bàn tay nam nhân to rộng cơ hồ niết gương mặt y biến hình, dựa vào hắn dán ở trên tường, y tránh thoát không được. Môi răng nam nhân ẩm ướt ấm áp lưu luyến ở vành tai y tái nhợt, sau cổ. Mà bởi vì phản ứng làm cho chướng ngại thị lực của Đoạn Triều Thanh lúc này nói là người mù cũng không quá. Vì phối hợp trị liệu mà dùng thuốc mặc người baritone* xâu xé.

Y như vậy đều không phải đối thủ với người thường, huống chi người phía sau mang đến cảm giác áp bách, rõ ràng loại hình thuộc về các phương diện đều càng xuất sắc với người thường, nam nhân mai phục từ đầu tới mới có thể hôn đến lỗ tai y, lấy chính y thân cao suy luận, đại khái sắp 190. Lại chính là bàn tay hắn thập phần lớn, lòng bàn tay dày rộng thô ráp, hẳn là không phải tộc đi làm, cái khác một mực không biết, vô luận động cơ đối phương hay là mục đích, dù sao, lúc này Đoạn Triều Thanh cũng chỉ có thể bảo trì bình tĩnh.

Bảo tiêu y đã đến hoa viên đi tìm, một khi phát hiện y không ở tầng cao nhất, hẳn sẽ lập tức phong tỏa cả toà nhà tra tìm tung tích y, kém cỏi nhất cũng biết xem camera theo dõi, đến lúc đó dù người này năng lực như thế nào cũng chỉ có chạy đằng trời.

Tiếng cười của nam nhân trầm thấp mà sung sướиɠ quấy rầy Đoạn Triều Thanh tự hỏi, nam nhân liếʍ láp vành tai Đoạn Triều Thanh đã che kín dấu cắn, “Thực đáng tiếc, bọn họ đi rồi.”

Đoạn Triều Thanh cũng nghe thấy trên hành lang bên ngoài không có bất luận thanh âm, người bệnh tầng này cực nhỏ, lại đều có thân phận, cực chú trọng đời tư, cho nên cơ bản không có người trên hành lang vừa đến vừa đi. Mới vừa rồi y bị người này từ phòng bệnh kéo ra, trên hành lang thậm chí hộ sĩ trực ban đều không có, y liền như vậy bị người trực tiếp bắt cóc từ phòng bệnh cao cấp đường đường 3 lớp an toàn của bệnh viện tốt nhất, thật là quá buồn cười!

“Ngoan một chút, tôi liền sẽ đối em nhiều vài phần kiên nhẫn cùng ôn nhu, nếu không tôi không ngại đem em một lần liền thao hỏng.”

Ngữ khí nam nhân thấp đến làm nhân tâm phát run, nhưng ngữ khí này có thể nói là lưu luyến làm Đoạn Triều Thanh phẫn nộ không thôi.

Muốn thượng y?! Ai cho hắn lá gan!

“Ngô ngô!”

Đoạn Triều Thanh nghiêng đầu đi hung hăng trừng mắt nam nhân phía sau, tuy rằng ở trong ánh mắt y đối phương chỉ có hình dáng màu đen mơ hồ, nhưng này cũng không thể giảm bớt y phẫn nộ.

Nam nhân thưởng thức tiểu đáng thương trong lòng ngực cơ hồ mặc hắn trái phải, thân thể còn chưa khôi phục tạo thành làn da tái nhợt làm y có loại hấp dẫn bệnh trạng, mà đôi mắt người này nhìn không thấy……

Y nhìn không thấy chính mình, nhưng là cặp mắt kia mỹ như thế, văn mắt mảnh dài, lông mi thẳng dài. Còn có con ngươi ngăm đen làm nhân tâm như miêu trảo lại vô thần. Bình tĩnh trừng mắt hắn lại cũng bất quá là kích động đến hốc mắt phát hồng, đáng thương giống chỉ thỏ nhi, không hề có lực chấn nhϊếp. Nghe nói, tiểu thỏ mù này vẫn là người cầm lái thương nghiệo vọt lên cao, tuổi còn trẻ năng lực lại không nhỏ.

“Em, không ngoan nha.”

Nam nhân phảng phất tiếc nuối thở dài lại phảng phất vui vô cùng nói nhỏ, “Muốn trừng phạt em cái gì đây?”

Nam nhân thong dong làm trong lòng Đoạn Triều Thanh bịt kín một tầng sầu lo, người này tuyệt đối biết y có bốn bảo tiêu, cũng biết trợ lý y bất quá là đi dưới lầu lấy đồ vật một lát liền trở lại, nhưng mà hắn lại chỉ ấn mình ở trên tường thang lầu, bọn họ nguyên lai thậm chí còn ở tầng lầu!

Cả gan làm loạn như vậy, hắn rốt cuộc là ai?!

——————————–

Lão công cưng đoá~

(*Baritone: Giọng nam trung: là một loại giọng nam trong âm nhạc cổ điển, với âm vực nằm giữa giọng Nam trầm và giọng Nam cao. Các Baritone chủ yếu sử dụng giọng ngực, ít khi sử dụng giọng óc và giọng giả thanh. Âm sắc của giọng Baritone hơi trầm, khá dày và ấm.)

Là như vầy, khi công thụ nói chuyện tui sẽ dùng “tôi em – tôi anh”, còn người khác sẽ “ta-ngươi” hoặc “ta-ngài”, bối phận lớn hơn thì “ta-con”.