Hứa Miên Hoan không ngờ giáo viên chủ nhiệm sẽ không quá kích về việc cô không làm bài tập, nhưng lúc cô đưa bản chép phạt ra, vẻ mặt của thầy trở nên phức tạp trong giây lát.
Ngay khi Hứa Miên Hoan định nhìn kỹ hơn để đánh giá, chủ nhiệm lớp đã bình tĩnh lại, cất bản chép phạt đi, bảo cô trở về lớp học.
Hứa Miên Hoan mờ mịt đi về lớp, điều mà cô không biết chính là khi cô vừa rời đi, chủ nhiệm lớp đã gọi Tống Nịch Ngôn đến văn phòng.
“Là như thế này.” Mặt chủ nhiệm lớp buồn rầu ngồi trên chiếc ghế xoay, đưa bản chép phạt Hứa Miên Hoan vừa mới nộp cho anh nhìn, “Gần đây lên lớp, thầy thường quan sát em và Hứa Miên Hoan, thầy phát hiện quan hệ của hai em thật sự trở nên thân thiết hơn trước, có phải không?”
Tống Nịch Ngôn nhướng mày, khóe mắt lộ ra một chút hứng thú.
Chủ nhiệm lớp không chú ý đến vẻ mặt của chàng trai trước mặt, thầy ho khan một tiếng, dùng đầu ngón tay chỉ lên vết mực trên giấy, nói chậm: “Em cũng nhìn thấy rồi, khụ, thầy nghi ngờ đêm qua em ấy khóc cả đêm, vừa rồi thầy nhìn thấy đôi mắt của em ấy sưng…”
Tống Nịch Ngôn cụp mắt xuống, trong con mắt đen nhánh tràn ngập ẩn ý.
“Cho nên,” Chủ nhiệm lớp đặt bản chép phạt sang một bên, trịnh trọng nói ra mục đích, “Thầy muốn nhờ em hỏi thăm gia đình Hứa Miên Hoan một chút, thầy cần biết tình huống cụ thể của bọn họ, nhưng nếu thầy đi,” Chủ nhiệm lớp cười khổ, cau mày để lộ sự u sầu cùng bất đắc dĩ, “Thầy không muốn khiến em ấy căng thẳng.”
Chủ nhiệm lớp ngước mắt lên, chân thành nhìn cậu học sinh mình tin tưởng nhất ở phía đối diện, “Có được không?”
Mấy ngày sau, ngoại trừ lúc đi học Tống Nịch Ngôn thích động tay động chân với cô ra thì cuộc sống của Hứa Miên Hoan dần trở lại bình thường, cô mặc áo khoác đi vào trường, không để lộ từng tấc da tấc thịt nào, như vậy sẽ ngăn được việc bọn họ dùng huy hiệu cài áo đồng phục đâm vào người cô.
Họ chế giễu cô, khiến cô xấu hổ, đấm đá cô, những chuyện đó bình thường như cơm bữa, Hứa Miên Hoan không quan tâm.
Nhưng cô vẫn suy nghĩ đến sự khác thường vào đêm đó của Tống Nịch Ngôn, Hứa Miên Hoan trầm tư suy nghĩ mấy ngày, nhưng vẫn không thể đưa ra kết luận nào.
Hứa Miên Hoan không còn cách nào khác, cuối cùng cô quyết định nhấp vào biểu tượng QQ, ấn vào ảnh đại diện của Khương Sáp Chi, đảo mắt, gõ một dòng chữ ở khung thoại có ít ỏi mấy tin nhắn, “Có đó không?”
Người bên kia dường như lập tức trả lời ngay, bong bóng đơn giản chứa ba chữ “Có, cậu nói”, lời nói rất tốt để diễn đạt ý, mà khi ba chữ ngắn ngủi lọt vào trong con ngươi của Hứa Miên Hoan, cô đột nhiên muốn trút bỏ toàn bộ cảm xúc ra ngoài.
Cô bình tĩnh lại, gõ một đoạn dài, kể cho Khương Sáp Chi mọi chuyện, từ việc Lâm Mạn Tranh yêu cầu cô mở cặp sách cùng với chuyện Tống Nịch Ngôn ép hỏi mình.
Bên kia trầm mặc một lúc, cuối cùng chậm rãi nói ra một câu, “Tiểu Hoan, hiện tại cậu có nghe điện thoại được không?”
Hứa Miên Hoan sửng sốt, vừa định trả lời “có thể” thì ánh mắt lơ đãng lướt qua thời gian trên màn hình, toàn thân lập tức run lên, đã chín giờ rưỡi, dựa theo kinh nghiệm mấy ngày qua, nửa tiếng nữa Tống Nịch Ngôn sẽ gọi video cho cô.
Tên biếи ŧɦái này, giống như ngày nào không nhìn cô thủ da^ʍ thì sẽ không ngủ được vậy.
Cô đành phải từ chối yêu cầu của Khương Sáp Chi, cậu cũng không ép hỏi lý do, chỉ hỏi một câu, “Tiểu Hoan, cậu ấy chỉ có một điểm khác thường này thôi à?”
Hứa Miên Hoan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô cắn ngón tay, đôi mắt vô hồn, tin nhắn trả lời đã gọi nhớ một góc ký ức rối loạn trong đầu cô.
Đó là chiếc gương mờ sương còn vương vết nước, hơi thở sôi sục, ẩm ướt, và câu nói “Lần sau bà ấy đến tìm cậu, cậu phải trả lời “có”” bằng giọng nói tươi cười của chàng trai.
Điện thoại yên lặng không một tiếng động tuột khỏi tay cô, rơi xuống chiếc đệm mềm mại.
Hứa Miên Hoan cụp mắt xuống, sững sờ một lúc lâu mới lấy lại đực lý trí, cô không nói một lời mà dừng tay, mắt nhìn vào màn hình.
Đối diện không có tin nhắn nào hiện lên, Hứa Miên Hoan do dự một lúc, thử gửi tên của cậu qua, sau đó vài giây, Khương Sáp Chi gửi một câu ngắn gọn “Tớ đây”.
Trong lòng Hứa Miên Hoan ấm áp, ngón tay giơ lên hạ xuống mấy lần, cuối cùng mới quyết định gửi câu nói mơ hồ, ái muội của Tống Nịch Ngôn đi.
“Cậu nói xem…Ý của cậu ta là gì?”
Chờ đợi câu trả lời lâu lạ thường, Hứa Miên Hoan xoa trán, câu nói kia giống như ma chú lặp lại trong lòng cô, bóp trái tim cô vỡ thành từng mảnh.
Điện thoại đặt giữa hai chân “tinh” một tiếng, Hứa Miên Hoan vội vàng cầm lên, nhưng Khương Sáp Chi vẫn gửi tới một câu hỏi: “Tiểu Hoan, cậu cảm thấy cậu ấy có ý gì?”
Hứa Miên Hoan vò tóc theo bản năng, khóe môi mím chặt. Cô cảm thấy anh có ý gì? Loại suy nghĩ tự cho là mình đúng, biến trái tim của cô thành một dầm lầy rộng lớn, càng ngày càng lún sâu xuống, nhưng dưới đáy đầm lầy là một khẩu sún được gọi là hiện thực, hận thù bao phủ, sự nóng bỏng nhắm vào cả bóng tối như ẩn như hiện.
Cô không dám khẳng định, cũng không dám tin tuyệt đối, cô định trốn tránh cho nên trước đó cô không dám nhớ lại câu nói kia; cô cố gắng bóp méo nó, vì thế cô ném câu hỏi cho Khương Sáp Chi.
Cô không thể đối mặt được, nếu suy đoán đó là sai thì cô giống như trò đùa, Hứa Miên Hoan không sợ trở thành trò đùa, cô đã sớm quen với việc trở thành trò đùa, nhưng nếu đó là sự thật…
Nếu là sự thật, như vậy Tống Nịch Ngôn như một trò đùa.
Đúng lúc này, khung thoại hiện lên một câu, “Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ.”
Đôi mắt của Hứa Miên Hoan dán chặt vào màn hình điện thoại, dường như muốn ăn tươi nuốt sống từng chữ Khương Sáp Chi gửi đến.
“Tớ từng mất một khoảng thời gian dài để tìm hiểu tính cách của Tống Nịch Ngôn, người này kiêu ngạo lại tàn nhẫn, cho rằng mình ở trên tất cả mọi người, cho nên tớ có thể đoán được cậu ấy đang nhắm vào cậu, nhưng điều khiến tớ nghĩ trăm lần không ra chính là vì sao cậu ấy muốn các cậu tiếp tục quan hệ, vì sao cậu ấy không lựa chọn người khác, chuyện cậu nói cho tớ hôm nay, điều đó khiến tớ rất lo lắng.”
“Tiểu Hoan, tớ lo cậu ấy muốn lấy được thứ gì đó của cậu, nói cách khác, tớ lo cậu ấy đang lợi dụng cậu.”
Sau khi đọc xong một đoạn xin nhắn dài mà cậu gửi đến, Hứa Miên Hoan bối rối, nhíu mày.
Cô chỉ là một học sinh trung học bình thường, có chỗ nào hấp dẫn để Tống Nịch Ngôn lợi dụng?
Nhưng nếu không phải lợi dụng…
Hứa Miên Hoan không dám nghĩ nữa.