Tan cuộc khi trời đã khuya, tất cả mọi người đều uống chút rượu, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, Diệp Kiều uống nửa ly rượu cuối cùng để lấy thêm can đảm, mặt cô ta đỏ bừng ôm cánh tay của Ôn Mông, lao ra ngoài đuổi theo Tống Nịch Ngôn.
Tống Nịch Ngôn là người đầu tiên ra khỏi KTV, làn gió mùa xuân thổi những nếp gấp trên chiếc váy màu đen của cô ta, thâm nhập vào trong cặp đùi trần của cô ta. Diệp Kiều khẽ cắn môi, mặc kệ cái lạnh thổi qua, lập tức chạy thẳng.
Bởi vì chạy vội, đuôi váy hơi nâng lên, loáng thoảng nhìn thấy cặp chân thẳng dài phía dưới, Sở Hủ nhìn làn da non nớt một lúc, không khỏi cảm khái: “Lớp trưởng đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Cậu ta không hạ thấp giọng, những lời trêu chọc như gió đêm lọt vào tai Diệp Kiều, cô ta nhíu mày, nếu là bình thường, cô ta nhất định sẽ chạy về đánh cậu một trận tơi bời, nhưng tình thế cấp bách, cô ta chỉ có thể nhịn xuống, tăng tốc chạy về phía trước.
Khi Diệp Kiều thở dốc gọi Tống Nịch Ngôn, bóng lưng cô đơn của anh rõ ràng cứng đờ, Diệp Kiều đuổi theo anh, cô ta không dám nhìn vào đôi mắt hoa đào của chàng trai, vì thế cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng trên mặt đất của chàng trai, đây là một con ngõ tương đối hẻo lánh, có đèn đường ở lối vào ngõ ngoằn ngoèo. Gió đêm thôi lá bay xào xạc, không khí mùa xuân dường như hòa với hơi thở ái muội, rượu trong máu bắt đầu sôi trào, Diệp Kiều nghe thấy mình nói: “Tống Nịch Ngôn, thật ra tớ vẫn luôn thích cậu, cậu có muốn làm bạn trai tớ không?”
Câu nói này cô ta đã tập luyện nhiều lần trong lòng, khi nói ra cảm thấy rất thoải mái. Dưới tán cây, cô ta cho rằng mình sẽ sớm nhận được câu trả lời, nhưng sau đó chỉ là một khoảng im lặng kéo dài.
Diệp Kiều không tin được mà ngước mắt, ánh mắt của chàng trai mơ hồ trong bóng tối, cô ta không nhìn rõ mắt anh, một người kiêu ngạo như Diệp Kiều, cô ta không muốn tin mình bị từ chối, vì thế cô ta mở miệng, gọi tên anh một lần nữa: “Tống Nịch Ngôn?”
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng đợi được câu trả lời, nhưng nó khác xa với những gì cô ta mong đợi, giữa tiếng lá xào xạc, chàng trai nói: “Xin lỗi, vừa rồi không nghe rõ cậu nói gì. Thật đáng tiếc, tôi nghĩ cậu không có cơ hội đâu.”
Nhẹ nhàng lại kiêu ngạo, hai trạng thái hoàn toàn trái ngược ở trên người Tống Nịch Ngôn, Diệp Kiều lúc trước rất thích điểm này của anh, nhưng giờ phút này, anh dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra những lời tàn nhẫn, tùy tiện như Diệp Kiều, mắt cũng đỏ lên.
Đây là lần đầu tiên cô ta xấu hổ như vậy, cô ta gần như chạy trốn, sau khi Diệp Kiều mơ hồ lạc vào đèn đường sáng trưng, cô ta quay đầu lại nhìn Tống Nịch Ngôn lần cuối.
Chàng trai đứng trong góc tối, bóng tối che khuất mặt anh, Diệp Kiều nhất thời bừng tỉnh.
Tống Nịch Ngôn đứng đó không nhúc nhích, từ đầu đến cuối, lời tỏ tình hay trốn chạy của Diệp Kiều không hề làm lòng anh gợn sóng, thực tế anh cảm thấy mọi thứ ở trước mặt đều đang chuyển động, mờ dần và sụp đổ.
Anh biết mình có gì đó không ổn, trong gió đêm mát mẻ, cơ thể anh hơi nóng lên, Tống Nịch Ngôn cố gắng tiến lên một bước, anh ngước mắt, trong bóng đêm mờ ảo, ánh đèn rơi vào mắt anh, anh thấy một cặp bóng người.
Trong cặp bóng này, có một người đang khom người, một người khác hơi nhô vai ra, dường như muốn đỡ người đang khom lưng kia. Khoảnh khắc Tống Nịch Ngôn nhìn sang, bóng người với đôi vai nhô ra dường như cũng chú ý tới anh, cô rụt vai, chạy về phía Tống Nịch Ngôn.
Ý thức dần mơ hồ, cuối cùng Tống Nịch Ngôn không chống đỡ được nữa, cơ thể thẳng tắp ngã về phía mặt đất.
Anh không rơi xuống đất.
Anh rơi vào một lòng ngực mềm mại.