Ngày hôm sau Hứa Miên Hoan tỉnh dậy bên cạnh gối của Tống Nịch Ngôn.
Cô chậm rãi chớp mắt, mặt trời đã lặng lẽ mọc ở ngoài cửa sổ, một ngày mới bắt đầu, ánh nắng bình minh len lỏi từ trong dãy núi tiến vào, chiếu lên hàng mi đen dài của chàng trai, vẽ vài nét trên khuôn mặt đang ngủ say của chàng trai.
Tống Nịch Ngôn còn chưa dậy, Hứa Miên Hoan xoa trán, dần dần lấy lại tỉnh táo, chân tay dưới lớp chăn bông đau nhức, dường như mí mắt cũng sưng lên, có thể thấy tôi hôm qua làm tàn nhẫn như thế nào.
Cô nhớ rõ tối hôm qua mình bị anh làm đến mức ngất xỉu.
Ký ức trước khi hôn mê nhảy loạn xạ trước mặt cô, tự động vọng lại đoạn đối thoại kỳ quái kia cho cô nghe.
“Hôm nay Lâm Mạn Tranh nói gì?”
“Dì bảo tôi mở cặp sách.”
Hứa Miên Hoan giật mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị xua tan, cô lặp lại câu cuối cùng kia của anh “Hóa ra thông min hơn mình nghĩ”, trong lòng bỗng có dự cảm nào đó xẹt qua, suy đoán này khiến cô ngày càng bất an.
Cô có tật giật mình nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tống Nịch Ngôn, chàng trai nằm trên gối đang thở nhẹ, mí mắt nhắm lại, để đảm bảo anh tạm thời không tỉnh dậy, Hứa Miên Hoan lặng lẽ vén chăn, chậm rãi xuống giường.
Khi gót chân dẫm lên sàn nhà gỗ lạnh lẽo, Hứa Miên Hoan suýt chút nữa ngã xuống đất, cô vội vàng nắm lấy đầu giường, lúc này mới miễn cưỡng đứng vững, chờ đến khi hai chân đứng vững, cô rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng thầm mắng Tống Nịch Ngôn cầm thú.
Hứa Miên Hoan kết thúc việc chửi thầm khi phát hiện cặp sách của mình vẫn còn nguyên vẹn ở trong thư phòng, cô vui vẻ, vội vàng chạy đến bên bàn, khi cô tính toán lấy giấy ra, thì ánh mắt lơ đãng dừng trên tờ giấy chép phạt giữa mặt bàn.
Chữ viết trên tờ giấy cực kỳ nguệch ngoạc, Hứa Miên Hoan nắm một góc, quả thật nhìn không ra một chữ gì, hơn nữa trên đó còn có những vết nước đã khô, mực cùng vết nước hòa vào nhau tạo nên một lớp men đen đã khô.
Cô cau mày đặt tờ giấy xuống, trong lòng có chút bất an, đúng lúc này tim cô đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, Hứa Miên Hoan đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng mình đã quên mất.
Mẹ nó.
Hình như bài tập về nhà hôm qua cũng chưa làm.
Sau khi nhận ra tình huống nguy hiểm, vai Hứa Miên Hoan rũ xuống, cô cúi mặt, không biết phải làm sao, ngón chân lo lắng mà vẽ hình xoắn ốc ngay tại chỗ.
Ngày hôm qua, khi trở về từ phòng y tế, vẻ mặt thất vọng của chủ nhiệm lớp vẫn còn sống động trong ký ức của cô, mới có một ngày, cô chỉ sợ lại khiến thầy nổi giận, Hứa Miên Hoan chỉ thoáng tưởng tượng vẻ mặt chủ nhiệm lớp thôi cũng đã căng da đầu.
A a a tên khốn Tống Nịch Ngôn! Cậu ta ngoại trừ biết động dục ra thì còn biết làm việc gì nữa không?
Hứa Miên Hoan nghiến răng nguyền rủa Tống Nịch Ngôn trong lòng, chửi rủa được một nửa, cô đột nhiên nhớ tới ý định ban đầu của bản thân khi đi vào thư phòng, cô vỗ đầu, ép buộc bản thân buông bỏ nổi sợ hãi khi chưa làm bài tập, ngón tay khóa cặp sách chứa móc khóa Hạ Giản.
Vì sao Lâm Mạn Tranh lại nói bước đầu tiên giúp cô là mở cặp sách của cô? Rốt cuộc cặp sách của cô có cái gì mà buộc Tống Nịch Ngôn chọn phương thức như vậy?
Trái tim của Hứa Miên Hoan như treo ở cổ họng, ngón tay nắm chặt dây chuyền, cô mở từng ngăn trong cặp sách, nhưng chỉ có những quyển sách giáo khoa ép chặt vào nhau.
Cô ngồi xuống ghế, đặt cặp sách trên đùi, tập trung tinh thần kiểm tra cặp sách, khi Hứa Miên Hoan vừa mới lấy sách Toán ra, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh dễ nghe quen thuộc: “Chào buổi sáng.” Hơi thở mùi bách tùng bao phủ vai cô, chàng trai hơi nghiêng đầu, khoảng cách giữa môi anh và tai cô chỉ bằng một ngón tay nhỏ, hình như anh mới ngủ dậy, trong giọng nói có chút lười biếng, giọng điệu thản nhiên không chút để ý, “Bé con, đang tìm gì vậy?”
Nửa người Hứa Miên Hoan cứng đờ, bàn tay cầm sách nóng lên, thiêu đốt cả trái tim đang hoảng loạn của cô.
Cô tránh ánh mắt của anh, ấp úng nói: “Tôi, tôi, tôi.” Sau khi cô nói liên tục chữ “tôi” ba lần, mới có ý tưởng nói câu tiếp theo, “Hôm qua chưa làm bài tập, tôi đang nghĩ cách giải quyết.”
Cuối cùng cũng tìm được lý do thỏa đáng, Hứa Miên Hoan bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngước mắt lên, lại phát hiện chàng trai nhìn mình không hề chớp mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp không có cảm xúc, Hứa Miên Hoan căng thẳng nuốt nước miếng, không nhịn được mà bắt đầu lo lắng, đề phòng.
Nhưng lúc này Tống Nịch Ngôn lại “phụt” cười thành tiếng, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, đuôi mắt cong lên: “Đi học cùng tôi?”
Anh vừa hỏi câu này xong, phản ứng cơ thể của Hứa Miên Hoan đã nhanh hơn não, cô lập tức lắc đầu, sau khi từ chối xong mới bất giác phát hiện mình làm cái gì, cô hoảng sợ rụt cổ, không dám nhìn vào mắt anh.
Nhưng ngoài dự kiến của Hứa Miên Hoan, anh chỉ “ừ” một tiếng, trên mặt không có bất kì cảm xúc khác lạ nào, anh chủ động ngồi dậy, phá vỡ khoảng cách ái muội, sau đó nhét một chiếc túi vào trong lòng bàn tay cô, lông mi của Hứa Miên Hoan run lên, cô cố gắng kìm nén xúc động.
“Nhớ ăn, tôi phải dậy sớm để đi mua.”
Tống Nịch Ngôn dường như không quan tâm cô có nhìn hay không, sau khi dặn dò xong, anh lùi về sau một bước, dựa vào tiếng bước chân lười biếng của anh, Hứa Miên Hoan đoán anh đang đi vào phòng tắm.
Hứa Miên Hoan đứng dậy, không dám tiếp tục kiểm tra cặp sách, cô cụp mắt nhìn thứ anh nhét vào trong lòng bàn tay mình, sau khi nhìn thấy rõ thì ngẩn người.
Đó là một túi bánh mì.
Ngoài ra còn có một miếng bơ.
Hứa Miên Hoan vò đầu, thế nào cũng không đoán được dụng ý của anh, cô chỉ đành rời khỏi nhà anh trước rồi suy nghĩ kỹ càng, cô mím môi, ném hết sách vở vào trong cặp sách, nhân lúc Tống Nịch Ngôn ở trong phòng tắm thì vội vàng chuồn ra khỏi nhà anh.
Cô không ăn bánh mì anh nhét vào trong tay, thứ nhất cô không dám ăn, thứ hai chính là Hứa Miên Hoan ghét ăn bơ, cho dù không phải Tống Nịch Ngôn mua thì cô cũng sẽ không ăn.
Căn phòng trống trải chứa hình bóng lạnh lùng của chàng trai, anh tham lam, tầm mắt ở trên màn hình lấp lánh, nhớp nháp.
Chấm đỏ trên màn hình ngừng di chuyển, hoàn toàn bất động.
Tống Nịch Ngôn tắt màn hình điện thoại, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Thật đáng tiếc.
Anh cố tình dùng câu “dậy sớm mua” để nhắc nhở cô vậy mà cô vẫn không có phản ứng gì.
Anh vốn đang mong chờ vẻ mặt “bất ngờ” của cô.
Tống Nịch Ngôn không khỏi suy nghĩ, bé con của anh sẽ có biểu cảm gì đây? Cô dùng tay che miệng, chân lùi ra sau, lông mi của cô sẽ run lên vì sợ hãi, mà đôi mắt của cô…
À, đôi mắt của cô nhất định sẽ là của anh.
Tống Nịch Ngôn yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô.
Một lúc nào đó, anh thật sự muốn cầm dao cắt đứt từng bộ phận trên cơ thể cô, anh sẽ tìm một nghĩa trang hoàn hảo nhất cho cô, phía trước trồng hoa tường vi màu tím khắp nơi.
Tường vi tím rồi sẽ khô héo, còn cô gái ngủ trong tường vi tím sẽ không bao giờ héo.
Nhưng mắt cô sẽ mãi mãi nhắm lại, anh cực kỳ yêu đôi mắt không còn sáng ngời của cô nữa.
Hình ảnh đôi mắt sáng của Hứa Miên Hoan tràn ngập trong đầu anh.
Cho dù là hận hay sợ hãi, cũng đủ khiến anh thần hồn điên đảo.
Anh muốn chết ở trong đôi mắt của cô.